Thời điểm Trương Thức gấp gáp chạy qua đó, hiện trường đã loạn thành mớ bồng bông.

Mẹ kế của Trương Viễn Hoài nhìn sự hoành tráng của căn nhà mà cay đỏ mắt, mụ ta ôm chặt tình nhân của lão, cho dù ả kia có khóc toáng lên, máu me lênh láng trên sàn vẫn không chịu buông tha.

Mụ vừa hét ầm lên vừa tát ả tình nhân: "Con đĩ chó, mày là cái thá gì mà phần hưởng lợi đáng lí thuộc về tao? Tao mới là nữ chủ nhân hợp pháp! Bao lâu rồi, tụi bây lén phén tao bao lâu rồi? "

Ả tình nhân ôm bụng nấc nghẹn, đôi mắt sưng húp nhìn đám đàn ông đang vây lấy bọn họ, khẩn thiết: "Cứu, cứu tôi."

Đám đàn ông muốn xông tới cứu ả, nhưng khổ nổi mụ vợ Trương Thức quá điên, bọn họ chỉ vừa nhích tới gần, mụ liền đấm vào bụng ả một cái bóp khiến ai nghe thấy cũng bất giác nhức mình, dạ dày co thắt.

Máu chảy ra mỗi lúc một nhiều, tình hình căng như dây đàn thì Trương Thức hối hả đến.

Gân xanh trên trán lão nổi lên, nhìn kĩ còn thấy tụi nó co giật liên hồi. Tay lão nắm thành quyền xông vào cuộc hỗn chiến.

Thấy lão, mụ vợ lão hét ầm lên: "Đồ khốn khiếp, tại sao ông đối xử với tôi như vậy?!"

Lão nhìn khuôn mặt méo mó của mụ, sau đó lại nhìn ả tình nhân đang khóc đến khổ sở, quyết định nín nhịn trước. Lão giả vờ cảm thấy tội lỗi, nói với mụ: "Tôi xin lỗi, bây giờ tôi lập tức đuổi cô ta ra ngoài, em đừng giận mà."

Mụ ta thoạt đầu bất ngờ, có điều vẫn không tin lão: "Hừ, lời ngon tiếng ngọt lúc này có ích gì? Tôi vì ông mà chịu cảnh nghèo khổ, ông lại đi tằng tiện, chu cấp cho loại đĩ điếm tiểu tam này, ông nói xem phải làm sao?"

"Tôi biết lỗi của mình mà, em đừng giận, ngày mai tôi sẽ đổi em đứng tên ngôi nhà này."

Nét mặt mụ ta biến thành kinh hỉ, trong vài giây ngắn ngủi suy tính thiệt hơn, mụ trả giá: "Ngay hôm nay."

Trương Thức giả vờ thõa hiệp: "Được ngay hôm nay. Vậy em mau qua đây, người em bẩn hết rồi."

Mẹ kế của Trương Viễn Hoài môi nở nụ cười buông ả tình nhân ra, đắc ý lao vào vòng tay Trương Thức. Ngay sau khi ả tình nhân được bọn đàn em của lão hộ tống, lão liền giơ tay tát vào mặt mụ trước sự ngỡ ngàng của mụ.

Đầu mụ ong ong như muốn nổ tung bởi vì cú tát quá bạo lực vừa rồi, tuy nhiên mụ còn chưa kịp làm loạn đã bị lão đánh tới tấp.

Trương Thức chửi bới không ngớt: "Con cho cái, con đĩ, mày là cái thá gì mà hại con tao? Tao giết mày, tao giết mày!"

Nòi giống của lão đều bị mụ hại phế hết rồi!



Chỉ cần nghĩ đến điều đó, lão đã muốn giết chết mụ điên vô sinh này.

'Rầm, rầm' Tiếng bước chân lũ lượt kéo đến cắt ngang hành động điên cuồng của Trương Thức, lão nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Hóa ra là thằng "anh em" của lão đến.

Tên đó có dáng người cao gầy, đeo kính gọng đen nhìn y như mọt sách. Trong tổ chức, gã đảm nhiệm nhiều công việc quan trọng, rất biết làm ăn. Đặc biệt, gã còn là cha ruột của đứa bé trong bụng tình nhân của lão mà mãi đến khi bị đấm, lão mới biết.

Gã quản lí tháo mắt kính, ý hận ngập tràn nói: "Thằng chó, mày và con mụ này hôm nay không ai được toàn mạng thoát ra khỏi ngôi nhà này."

Trương Thức bỗng nhiên bị đánh, điên tiết mắng: "Đm mày biết mày đang làm gì không? Mày muốn tạo phản à?"

Gã quản lí cười gằng: "Đúng vậy đó. Hai đứa ăn hại tụi mày hại vợ tao sảy thai, đáng chết!"

"Ai là vợ mày chứ? - Ah, chẳng lẽ... Thằng chó đẻ! Mày dám leo lên đầu ông!!!"

"Hừ, ngu như mày ai chẳng dám leo lên?" Gã vừa nói vừa lên nồng súng, bấy giờ lão Trương mới hoảng hồn.

"Mày, mày giết tao, Lương gia sẽ không tha cho mày!"

"Haha phiền phức như mày, Lương gia từ sớm đã muốn tiêu diệt rồi."

'Đùng'

Trước khi gã nổ súng, Trương Thức nhanh tay lấy vợ lão ra đỡ đạn. Sau đó lão lấy con dao phòng thân giấu trong người ra chém một đường lên người gã quản lí rồi chạy ngược vào trong nhà.

"Aish, chó đẻ." Gã quản lí bịt cánh tay gớm máu, nói với thuộc hạ: "Phải giết Trương Thức cho bằng được."

Trương Thức thoát thân nhờ mật đạo, lúc lão đang chật vật chạy trốn trong đêm thì chuông điện thoại reo lên. Hóa ra là Trương Viễn Hoài gọi đến.

Lão thở phào một hơi, vừa nấp trong xó nhỏ xập xệ vừa thấp thỏm nghe điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, Trương Viễn Hoài nói rất khẽ, giọng điệu đầy lo lắng: "Ba, ba ở đang ở đâu vậy? - Ba không nói cho con biết cũng được. Nhưng mà ba và chú Tôn trở mặt rồi hả? Vừa rồi chú ấy bỗng nhiên đem người đến lục soát nhà mình, hùng hổ lắm. Ba đừng có về bây giờ."

Giờ khắc sinh tử, nhờ cuộc gọi này mà Trương Thức cảm nhận được tình cha con sâu sắc. Lão cảm động: "Tao biết rồi, mày cũng phải cẩn thận, có gì nhớ báo cho tao."

"Vâng ạ."



"Còn nữa, mày kiểm tra xung quanh nhà khi nào chắc không có người theo dõi thì tháo miếng gạch dưới chân giường cạnh gương lên, sau đó đào ba tấc đất sẽ thấy một cái hộp. Ngày mai gửi cái đó cho người cảnh sát tên Lộ Bân tao."

"Trong đó là gì vậy ạ?"

"Mày không cần biết, lúc lấy cái hộp đó cũng không được mở ra! Tao nói cái gì thì nghe đi." Lớn giọng xong, lão lẩm bẩm trong miệng: "Hừ, cá chết lưới rách, thằng chó Lương Bằng đó không giữ lời hứa thì tao sẽ đồng quy vu tận với nó."

"Con biết rồi, chúc ba đi tù vui vẻ."

Trương Viễn Hoài vừa dứt lời, bên kia Trương Thức đã bị cảnh sát còng đầu.

Thật ra vừa rồi đúng là tên quản lí họ Tôn có mang theo binh tôm tướng cá đến, nhưng Trương Viễn Hoài từ sớm đã liên lạc với cảnh sát, bọn chúng vừa xuất hiện liền bị mấy người mai phục ùa ra bắt về đồn.

Chậc, nói không chừng bọn họ sẽ tái ngộ trong tù.

Lúc này hắn mở hộp kim loại trên tay, bên trong là một phong thư. Bất ngờ ở chỗ tên người gửi lại là Lê Thục Nữ - mẹ của hắn.

Trương Viễn Hoài dễ dàng mở phong thư đã từng bị vạch ra xem, trong đó không có gì khác ngoài một bức thư ố màu. Có vẻ như đã gửi đi được ít nhất 2 năm.

[Tôi là Thục Nữ, khi ông nhận được thư này chắc cũng bất ngờ. Nhưng với tính huống của người không chốn nương thân như tôi, ông là người duy nhất tôi có thể nghĩ đến.

Tôi xin lỗi vì đã để ông một mình nuôi Viễn Hoài khôn lớn. Tuy nhiên, tôi cũng là người bất đắc dĩ, những trận đòn roi của ông mấy năm đó ép tôi phát điên là sự thật. Tôi tin tưởng Lương Bằng, đi theo ông ta chỉ đơn giản là mong muốn một cuộc sống yên bình, nào biết mình sẽ phải rơi vào tình cảnh khốn khổ thế này?

Chúng ta đều có lỗi, vậy thì tha thứ cho nhau có được không? Tôi sắp bị bức chết rồi, mong ông có thể niệm tình mấy năm phu thê và công đẻ Viễn Hoài mà tìm người báo án giúp tôi. Xin ông tìm viên cảnh sát Lộ Bân, nói với anh ta là tôi có chứng cứ Lương Bằng thừa nhận mưu sát hai vợ chồng cố chủ tịch Đổng, người đó nghe vậy nhất định sẽ cứu tôi.

Tôi ở nơi này bị kiểm soát đến mức không thở nổi, không thể tự cứu chính mình. Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội cầu cứu, làm ơn hãy giúp tôi. Trương Thức, chỉ ông mới có thể cứu rỗi tôi! Lê Thục Nữ.]

Trương Viễn Hoài vừa đọc xong thư thì Thượng Tích đột ngột lên tiếng, chưa gì y đã phòng thủ tâm lí cho hắn: "Bọn họ không xứng để em bận tâm. Cục cưng à, đừng quên có anh coi em là trân bảo quý giá nhất trên đời."

Tâm trạng hắn chỉ mới chùng xuống một chút, không ngờ rằng Thượng Tích sẽ tạo ra một màn này. Vì vậy hắn ngay lập tức hết buồn, không nhịn được bật cười: "Đúng vậy, có người vì em chịu nhiều đau thương không kể xiết, em đặt tâm tư lên người không xứng làm gì?"

"Giỏi lắm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện