Edit: Nhật Nhật
...
Trong Sở đặc vụ, Hùng Miêu cũng đang nhận được một cú sốc tương tự.
"Không biết?" Mặt gấu của nó hiện lên vẻ bối rối, miếng há ra, để lộ hai cái răng nanh.
Khả năng kiểm soát cảm xúc của Dương Ái Quốc tốt hơn Hùng Miêu, nhưng trong lòng so với Hùng Miêu còn phẫn nộ hơn nhiều.
Vừa rồi bọn họ lấy khẩu cung về hành vi phạm tội của Liên Thanh Tuyền xong, để lão ký tên điểm chỉ lên từng tờ lời khai một. Nhân lúc công hiệu của thuốc nói thật chưa hết tác dụng, Hùng Miêu tính lấy việc công làm việc riêng, tiện thể hỏi thăm chuyện về mẹ của Quỳnh Nhân.
Liên Thanh Tuyền cứ luôn lấy chuyện này ra để uy hiếp Quỳnh Nhân, là một con gấu trúc chính trực, nó đương nhiên phải thừa cơ hỏi giúp một câu, xem mẹ Quỳnh Nhân là ai.
Nhưng câu trả lời của Liên Thanh Tuyền lại là: "Không biết."
Mặc dù nó đã sống nhiều năm, cũng ra ngoài làm việc rất lâu rồi, nhưng trên thực tế nó vẫn chỉ là một yêu quái nhỏ. Dưới ảnh hưởng của thuốc nói thật, Liên Thanh Tuyền đã khai nhận hết toàn bộ những hành động vi phạm pháp luật của mình, nhưng lão lại nói không biết mẹ của con trai mình là ai.
Dương Ái Quốc cố kìm cơn giận, vô thức liếc về phía camera, gõ nhẹ lên bàn một cái: "Ông ngay cả mẹ của con trai mình là ai mà cũng không nhớ à?"
Động tác ký tên máy móc của Liên Thanh Tuyền dừng lại, lão đờ đẫn ngây ra một lúc, tiếng tim đập vang dội muốn phá tan lồng ngực, lỗ tai của lão như ứ máu, bên trong không ngừng có tiếng kêu ong ong.
"Tôi không nghĩ ra..."
Liên Thanh Tuyền đột nhiên túm lấy tóc trên đầu, tay lão bị còng số tám cố định lại trên bàn, không thể thực hiện động tác như bình thường, còng tay inox đập lên xương cổ tay, đau nhói.
"Tại sao tôi không nhớ ra được? Tại sao tôi không nhớ ra được?"
Liên Thanh Tuyền kinh hoàng sợ hãi, đập đầu rầm rầm xuống bàn lấy khẩu cung, lão đập quá mạnh khiến trên bàn dính cả máu.
"Làm cái gì đây?" Dương Ái Quốc vỗ bàn, "Liên Thanh Tuyền, ông thành thật lại ngay cho tôi!"
Hùng Miêu nắm tóc sau đầu lão, ép Liên Thanh Tuyền phải ngẩng đầu lên, tay gấu của nó đè lên đầu đối phương, lão bèn không thể động đậy được nữa.
Nhưng tình cảnh lại càng trở nên đáng sợ hơn, không biết là Liên Thanh Tuyền lên cơn nghiện hay là phát điên, hai mắt lão đảo quanh, trở nên cuồng loạn, run rẩy dữ dội y như bị dí súng vào đầu.
"Ông ta làm sao vậy?" Hùng Miêu có thể dễ dàng áp chế tên sâu mọt như Liên Thanh Tuyền, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của lão ta, nó vẫn không khỏi lo lắng, sợ Liên Thanh Tuyền chưa kịp lên tòa thì đã chết rồi.
Dương Ái Quốc: "Liên Thanh Tuyền, sao ông lại phải sợ?"
Phản ứng của Hùng Miêu đối với những sự kiện siêu nhiên nhạy bén hơn so với Dương Ái Quốc, nó nói: "Ông ta quên mất mẹ Quỳnh Nhân là ai, sau đó ngay cả chuyện mình đã quên mất mẹ Quỳnh Nhân cũng không biết."
Liên Thanh Tuyền chắc chắn đã nhận ra, có người giở trò với ký ức của lão, chấn động quá lớn, cho nên mới sợ hãi thành như vậy.
"Shh ⸺⸺"
Dương Ái Quốc hít vào một hơi lạnh.
Là một người yêu vợ yêu gia đình, lại là một cảnh sát giỏi tưởng tượng, anh ta lập tức nghĩ, nếu chuyện như vậy mà phát sinh trên người mình, quên mất con trai, quên mất vợ, thậm chí ngay cả bản thân cũng quên luôn.
Mãi đến một ngày nào đó, đột nhiên nhớ ra, bản thân đã quên mất chính vợ con mình, lại còn không thể nhớ lại tất cả.
Chuyện này so với chuyện ma còn kinh khủng hơn.
Cảm giác cuộc đời mình bị người khác tùy ý lấy ra chơi đùa quá đáng sợ, ý chí của Liên Thanh Tuyền trong chớp mắt đã sụp đổ.
Đây chính là ác giả ác báo sao? "Quỳnh Nhân là đối tượng được bảo vệ đặc biệt, hồ sơ của cậu ấy ở Sở đặc vụ là do chính tay tôi xử lý. Cậu ấy không có hồ sơ khai sinh, lúc còn nhỏ đã bị người vứt ở cổng cô nhi viện, phía trên chỉ để lại đúng một tờ giấy ghi họ tên cùng ngày tháng năm sinh của Quỳnh Nhân."
Hùng Miêu nói: "Liên Thanh Tuyền chỉ mới kết hôn duy nhất một lần, chính là với Ban Thù. Chúng ta không thể thông qua ghi chép trong hồ sơ hôn nhân để tìm ra mẹ Quỳnh Nhân là ai được."
Nó vốn chỉ định giúp bạn bè chút vấn đề nhỏ, không ngờ lại kéo ra một vụ việc kỳ quái như vậy.
Thân thể Liên Thanh Tuyền đã rất yếu, lại bị dọa sợ, mồ hôi từ trên trán không ngừng chảy xuống, dính vào vết thương đau rát.
"Tôi quên mất cô ấy, tôi quên mất cô ấy, tôi quên mất cô ấy..."
Liên Thanh Tuyền biến thành một cái máy, chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy chữ này.
Dương Ái Quốc gõ hai tiếng lên mặt bàn: "Hùng Miêu, nhanh báo lại chuyện này cho Quỳnh Nhân biết."
Dương Ái Quốc mới chuyển sang công tác tại Sở đặc vụ không lâu, không tham gia vào vụ án Phó Gia Trạch dùng phép đổi vận cướp đoạt vận khí của Quỳnh Nhân, nhưng sau đó, trong vụ án của Quách Nguyên, anh ta có duyên gặp Ngọc tiên sinh một lần. Ngọc tiên sinh không chỉ là người đứng sau chỉ đạo Quách Nguyên tiếp xúc với Phó Gia Trạch, mà còn là người ra lệnh cho Liên Thanh Tuyền uy hiếp tống tiền Quỳnh Nhân.
Mục đích Liên Thanh Tuyền nhắn tin cho Quỳnh Nhân rất đơn giản, chính là vì tiền.
Nhưng Ngọc tiên sinh sai Liên Thanh Tuyền làm vậy, lại là vì muốn dằn vặt Quỳnh Nhân.
"Có phải Quỳnh Nhân lỡ đào mộ tổ nhà tên này lên không nhỉ?" Dương Ái Quốc cau mày lẩm bẩm.
*
Ban Thù không biết tỉ mỉ những chuyện Quỳnh Nhân đã trải qua trong mấy năm này, nhất là về phần liên quan đến Địa Phủ. Bà lại càng không biết có một vị thần được gọi là Ngọc tiên sinh luôn thích tìm Quỳnh Nhân gây phiền phức.
Nhưng là một người phụ nữ thông minh, bà biết chuyện thư cùng thẻ ngân hàng bị ném đi này rất kỳ lạ.
Năm đó vì nhà họ Ban trọng nam khinh nữ, Ban Thù gần như đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, một thân một mình ở bên ngoài dốc sức xây dựng sự nghiệp, sau khi kiếm được khoản tiền đầu tiên thì quen biết với Liên Thanh Tuyền, kết hôn với lão.
Bà không thể sinh con, cho nên sau khi thương lượng với Liên Thanh Tuyền mới quyết định nhận nuôi Quỳnh Nhân.
Lúc đó các mối quan hệ của bà rất đơn giản, ra vào biệt thự ngoài bản thân bà thì cũng chỉ có Liên Thanh Tuyền, Quỳnh Nhân và người giúp việc trong nhà.
Nhưng người lén lút trộm lá thư và thẻ ngân hàng đi tuyệt đối không phải Liên Thanh Tuyền và giúp việc. Cho dù là kẻ ngốc cũng biết, trộm thẻ ATM mà không biết mật mã thì cũng bằng thừa.
Người lấy thư và thẻ ATM đi căn bản không phải vì tiền, hắn lẻn vào biệt thự làm chuyện này, trong lòng chắc chắn có ác ý, một là với bà, không thì cũng là với Quỳnh Nhân.
Bà nghĩ đến chuyện trước khi Quỳnh Nhân nổi tiếng đã từng có ba năm chìm nghỉm, nắm chặt chén rượu, cạn một hơi, nghiến răng nói: "Hai người nói đến chính thần với thần linh gì đó, có phải là biệt danh của kẻ đã hại Quỳnh Nhân không? Rốt cuộc kẻ đó tên là gì? Là tội phạm có tổ chức à?"
Quỳnh Nhân: "..."
Mẹ nuôi của cậu là người một lòng son sắt tôn thờ chủ nghĩa duy vật, vì tam quan của Ban Thù, cậu quyết định không giải thích kỹ càng là tốt nhất.
"Phía cảnh sát đang dốc toàn lực điều tra rồi, bà Ban không cần quá lo lắng, ta sẽ bảo vệ cho A Nhiên."
"Cậu có được không?" Ban Thù nhìn hắn một cách xoi mói, "Nghe nói cậu làm về mảng bất động sản, quy mô thế nào?"
Diêm La Vương: "Cũng tạm được."
Quỳnh Nhân ở trong lòng thầm nói, chính là chứa được 60 tỷ quỷ hồn, cộng thêm rất nhiều Địa ngục to to nhỏ nhỏ khác nữa thôi.
Quy mô cũng tàm tạm.
Tửu lượng của Ban Thù chỉ được khoảng độ hai chén, thêm chút nữa là người đã bắt đầu có dấu hiệu say, mơ mơ màng màng: "Về nhà ở, mẹ bảo vệ con, không thể trông cậy gì vào đàn ông đâu."
Lúc nói lời này bà cũng đã say lắm rồi, cố gắng mở mắt nhìn, nhưng tác dụng của cồn vẫn lớn hơn, người bà ngã nhoài về phía bàn, Quỳnh Nhân có nhanh tay hơn nữa cũng không đỡ kịp, may là Diêm La Vương cũng đang để ý, loáng một cái đã đỡ được Ban Thù ngồi thẳng lại.
Quỳnh Nhân đi xuống gọi tài xế của bà đánh xe đến đón, không làm phiền đối phương mà tự mình ra tay, rất dễ dàng đã bế được Ban Thù lên.
Tài xế tươi cười khen cậu khỏe mạnh, còn nói quả nhiên lớn lên đẹp trai y như Ban Thù kể.
Quỳnh Nhân bế Ban Thù xuống tầng, giả vờ lơ đễnh hỏi: "Bà ấy bình thường hay nói gì về em ạ?"
Tài xế hình như không hề biết chuyện xảy ra giữa họ, còn tưởng Quỳnh Nhân cố ý che giấu tên tuổi tiến vào giới giải trí, rõ ràng là con nhà giàu, lại cố tình giả thành người nghèo.
Khiến người ta không coi trọng.
Nhưng mà dầu gì đây cũng là con trai sếp lớn, nhất định phải nịnh bợ.
Anh ta đăm chiêu suy nghĩ: "Giám đốc Ban gặp ai cũng khen cậu thông minh, đẹp trai, tốt bụng, lại còn hiếu thuận, tóm lại không có chỗ nào là không tốt. Còn nói cậu chính là thiên tài, ca hát nhảy múa, thần kinh vận động cái nào cũng tốt, môn học nào cũng vừa học đã biết, bà ấy trước đây đến trường họp phụ huynh, chỉ cần nói mình là mẹ của Quỳnh Nhân một cái thì tất cả học sinh trong trường, từ nam đến nữ đều ngọt ngào gọi bà ấy dì xinh đẹp, cố hết sức ám chỉ, hi vọng được giám đốc Ban mời đến nhà chơi."
Viền mắt Quỳnh Nhân nóng lên: "Bà ấy thường xuyên kể những chuyện này cho anh sao?"
"Đương nhiên rồi, cậu biết phấn đấu vươn lên như thế, giám đốc Ban nhất định rất kiêu ngạo." Tài xế lại nói, "Trong app nghe nhạc của tôi đều là ca khúc của cậu hết đó, lúc đi đường giám đốc Ban rất thích nghe, tôi còn cố ý đăng ý làm thành viên trên app nữa, bà ấy thích nghe hiệu ứng âm thành vòm."
Quỳnh Nhân ủ rũ cắn môi dưới.
"Giám đốc Ban bình thường ngoại trừ kiếm tiền ra thì không có sở thích nào khác nữa, trong số họ hàng thân thích thì chỉ có cậu Tiểu Ban là thường xuyên ghé thăm bà ấy." Tài xế thở dài, "Cậu Tiểu Ban cũng rất đang thương, ông Ban ngày ngày tìm sao nam sao nữ, không có ai để ý đến cậu ấy, cũng chỉ có giám đốc Ban của chúng ta tốt bụng, để ý chăm sóc cho."
Cậu đưa Ban Thù lên xe, bản thân cũng đi lên, muốn đưa Ban Thù về, thuận tiện biết nhà luôn, Diêm La Vương thì lái xe đi theo phía sau.
Bọn họ đưa Ban Thù về đến nhà, Ban Thù say đến mơ mơ màng màng, cũng may khóa cửa dùng vân tay để mở, Quỳnh nhân ấn tay bà lên, cửa lập tức mở ra.
Quỳnh Nhân đỡ Ban Thù, để bà nằm xuống sô pha, tuy cậu chưa từng đến đây, nhưng trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết của cậu.
Trong phòng khách được thiết kế rất nghệ thuật, có một khu vực chuyên dùng để theo những giấy khen hồi còn nhỏ của cậu.
Ngay cả giấy khen học sinh ba tốt* của cậu cũng được đóng trong khung vàng treo lên.
*Học sinh ba tốt bên Trung là học sinh có đầu đủ ba yếu tố: Đạo đức trí tuệ và thể chất.
Diêm La Vương bước tới, lặng lẽ lấy chiếc điện thoại Aurora Forest màu xanh phiên bản giới hạn dưới Địa Phủ của mình ra, chụp lại từng chiếc giấy khen một.
"Em cứ nghĩ bà ấy không thích mình lắm. Chỉ là do tốt bụng, cho nên dù có không thích vẫn quan tâm chăm sóc em mà thôi." Quỳnh Nhân nhỏ giọng nói, trong lòng có chút buồn bã.
Diêm La Vương xoa xoa mớ tóc xoăn mềm mại của cậu: "Có người chỉ là do không biết cách biểu đạt thôi. Tương lai còn dài, nhưng gì bỏ lỡ vẫn có thể chậm rãi bù đắp lại."
Quỳnh Nhân gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ, tương lai của Diêm La Vương cũng rất dài, chờ cậu đi rồi, biết bù đắp thế nào bây giờ?
Nhưng chuyện sầu não trong lòng không thể nói ra miệng này cũng không kéo dài được lâu, Hùng Miêu nói lại chuyện phát sinh sau khi nó dò hỏi Liên Thanh Tuyền lại cho Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân đã lựa chọn từ bỏ việc tìm kiếm mẹ đẻ của mình, nhưng đây là chuyện sau khi cậu trải qua rất nhiều chuyện dưới Địa Phủ mới quyết định, nhưng nếu có người xóa sạch tất cả ký ức liên quan đến mẹ cậu của Liên Thanh Tuyền.
Vậy người đó nhất định chính là Ngọc tiên sinh.
Quỳnh Nhân cho dù đã biết đáp án, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Em chỉ là một người bình thường thôi, có đáng để hắn phải rình rập hãm hại từ khi còn bé xíu thế không?"
Ác ý của Ngọc tiên sinh giống như cây kim giấu trong bóng tối, luôn ẩn nấp mai phục ở trong đó, chỉ chờ cơ hội là xông ra đâm người.
Nhưng dù cho như vậy, trên mặt Quỳnh Nhân vẫn chỉ có kinh ngạc cùng tức giận, hoàn toàn không có chút hận thù nào.
Đây có lẽ chính là điểm khiến Ngọc tiên sinh hận cậu nhất. Cho dù hắn ta có tốn công tốn sức, hại Quỳnh Nhân hết lần này đến lần khác, nhưng tâm tính của Quỳnh Nhân vẫn trước sau như một, thậm chí còn tích ra được một thân ánh sáng công đức.
Đủ để khiến loại bùn nhão trong cống ngầm như Ngọc tiên sinh tức giận đến ngày tận thế.
Quỳnh Nhân liếc nhìn Ban Thù, đè giọng xuống thật nhỏ, nói: "Tình khí em bình thường tốt lắm, nhưng người này thực sự phiền chết được, mức độ đáng ghét chỉ sau có mỗi Liên Thanh Tuyền thôi."
Diêm La Vương không nhịn được mỉm cười, nếu Ngọc tiên sinh biết mấy năm nay bản thân nhọc nhằn khổ sở làm biết bao nhiều chuyện xấu như vậy mà địa vị của mình trong lòng Quỳnh Nhân còn không bằng được Liên Thanh Tuyền, nói không chừng không cần ai tới trừng phạt, hắn đã giận đến mức thần hồn tiêu tán ngay tại chỗ rồi.
"Tuy em biết hắn nhất định sẽ không nhịn được tiếp tục ra tay với mình..." Quỳnh Nhân nói, "Nhưng em không muốn ôm cây đợi thỏ nữa, em muốn nghĩ cách dụ hắn ta ra mặt."
...
Trong Sở đặc vụ, Hùng Miêu cũng đang nhận được một cú sốc tương tự.
"Không biết?" Mặt gấu của nó hiện lên vẻ bối rối, miếng há ra, để lộ hai cái răng nanh.
Khả năng kiểm soát cảm xúc của Dương Ái Quốc tốt hơn Hùng Miêu, nhưng trong lòng so với Hùng Miêu còn phẫn nộ hơn nhiều.
Vừa rồi bọn họ lấy khẩu cung về hành vi phạm tội của Liên Thanh Tuyền xong, để lão ký tên điểm chỉ lên từng tờ lời khai một. Nhân lúc công hiệu của thuốc nói thật chưa hết tác dụng, Hùng Miêu tính lấy việc công làm việc riêng, tiện thể hỏi thăm chuyện về mẹ của Quỳnh Nhân.
Liên Thanh Tuyền cứ luôn lấy chuyện này ra để uy hiếp Quỳnh Nhân, là một con gấu trúc chính trực, nó đương nhiên phải thừa cơ hỏi giúp một câu, xem mẹ Quỳnh Nhân là ai.
Nhưng câu trả lời của Liên Thanh Tuyền lại là: "Không biết."
Mặc dù nó đã sống nhiều năm, cũng ra ngoài làm việc rất lâu rồi, nhưng trên thực tế nó vẫn chỉ là một yêu quái nhỏ. Dưới ảnh hưởng của thuốc nói thật, Liên Thanh Tuyền đã khai nhận hết toàn bộ những hành động vi phạm pháp luật của mình, nhưng lão lại nói không biết mẹ của con trai mình là ai.
Dương Ái Quốc cố kìm cơn giận, vô thức liếc về phía camera, gõ nhẹ lên bàn một cái: "Ông ngay cả mẹ của con trai mình là ai mà cũng không nhớ à?"
Động tác ký tên máy móc của Liên Thanh Tuyền dừng lại, lão đờ đẫn ngây ra một lúc, tiếng tim đập vang dội muốn phá tan lồng ngực, lỗ tai của lão như ứ máu, bên trong không ngừng có tiếng kêu ong ong.
"Tôi không nghĩ ra..."
Liên Thanh Tuyền đột nhiên túm lấy tóc trên đầu, tay lão bị còng số tám cố định lại trên bàn, không thể thực hiện động tác như bình thường, còng tay inox đập lên xương cổ tay, đau nhói.
"Tại sao tôi không nhớ ra được? Tại sao tôi không nhớ ra được?"
Liên Thanh Tuyền kinh hoàng sợ hãi, đập đầu rầm rầm xuống bàn lấy khẩu cung, lão đập quá mạnh khiến trên bàn dính cả máu.
"Làm cái gì đây?" Dương Ái Quốc vỗ bàn, "Liên Thanh Tuyền, ông thành thật lại ngay cho tôi!"
Hùng Miêu nắm tóc sau đầu lão, ép Liên Thanh Tuyền phải ngẩng đầu lên, tay gấu của nó đè lên đầu đối phương, lão bèn không thể động đậy được nữa.
Nhưng tình cảnh lại càng trở nên đáng sợ hơn, không biết là Liên Thanh Tuyền lên cơn nghiện hay là phát điên, hai mắt lão đảo quanh, trở nên cuồng loạn, run rẩy dữ dội y như bị dí súng vào đầu.
"Ông ta làm sao vậy?" Hùng Miêu có thể dễ dàng áp chế tên sâu mọt như Liên Thanh Tuyền, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của lão ta, nó vẫn không khỏi lo lắng, sợ Liên Thanh Tuyền chưa kịp lên tòa thì đã chết rồi.
Dương Ái Quốc: "Liên Thanh Tuyền, sao ông lại phải sợ?"
Phản ứng của Hùng Miêu đối với những sự kiện siêu nhiên nhạy bén hơn so với Dương Ái Quốc, nó nói: "Ông ta quên mất mẹ Quỳnh Nhân là ai, sau đó ngay cả chuyện mình đã quên mất mẹ Quỳnh Nhân cũng không biết."
Liên Thanh Tuyền chắc chắn đã nhận ra, có người giở trò với ký ức của lão, chấn động quá lớn, cho nên mới sợ hãi thành như vậy.
"Shh ⸺⸺"
Dương Ái Quốc hít vào một hơi lạnh.
Là một người yêu vợ yêu gia đình, lại là một cảnh sát giỏi tưởng tượng, anh ta lập tức nghĩ, nếu chuyện như vậy mà phát sinh trên người mình, quên mất con trai, quên mất vợ, thậm chí ngay cả bản thân cũng quên luôn.
Mãi đến một ngày nào đó, đột nhiên nhớ ra, bản thân đã quên mất chính vợ con mình, lại còn không thể nhớ lại tất cả.
Chuyện này so với chuyện ma còn kinh khủng hơn.
Cảm giác cuộc đời mình bị người khác tùy ý lấy ra chơi đùa quá đáng sợ, ý chí của Liên Thanh Tuyền trong chớp mắt đã sụp đổ.
Đây chính là ác giả ác báo sao? "Quỳnh Nhân là đối tượng được bảo vệ đặc biệt, hồ sơ của cậu ấy ở Sở đặc vụ là do chính tay tôi xử lý. Cậu ấy không có hồ sơ khai sinh, lúc còn nhỏ đã bị người vứt ở cổng cô nhi viện, phía trên chỉ để lại đúng một tờ giấy ghi họ tên cùng ngày tháng năm sinh của Quỳnh Nhân."
Hùng Miêu nói: "Liên Thanh Tuyền chỉ mới kết hôn duy nhất một lần, chính là với Ban Thù. Chúng ta không thể thông qua ghi chép trong hồ sơ hôn nhân để tìm ra mẹ Quỳnh Nhân là ai được."
Nó vốn chỉ định giúp bạn bè chút vấn đề nhỏ, không ngờ lại kéo ra một vụ việc kỳ quái như vậy.
Thân thể Liên Thanh Tuyền đã rất yếu, lại bị dọa sợ, mồ hôi từ trên trán không ngừng chảy xuống, dính vào vết thương đau rát.
"Tôi quên mất cô ấy, tôi quên mất cô ấy, tôi quên mất cô ấy..."
Liên Thanh Tuyền biến thành một cái máy, chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy chữ này.
Dương Ái Quốc gõ hai tiếng lên mặt bàn: "Hùng Miêu, nhanh báo lại chuyện này cho Quỳnh Nhân biết."
Dương Ái Quốc mới chuyển sang công tác tại Sở đặc vụ không lâu, không tham gia vào vụ án Phó Gia Trạch dùng phép đổi vận cướp đoạt vận khí của Quỳnh Nhân, nhưng sau đó, trong vụ án của Quách Nguyên, anh ta có duyên gặp Ngọc tiên sinh một lần. Ngọc tiên sinh không chỉ là người đứng sau chỉ đạo Quách Nguyên tiếp xúc với Phó Gia Trạch, mà còn là người ra lệnh cho Liên Thanh Tuyền uy hiếp tống tiền Quỳnh Nhân.
Mục đích Liên Thanh Tuyền nhắn tin cho Quỳnh Nhân rất đơn giản, chính là vì tiền.
Nhưng Ngọc tiên sinh sai Liên Thanh Tuyền làm vậy, lại là vì muốn dằn vặt Quỳnh Nhân.
"Có phải Quỳnh Nhân lỡ đào mộ tổ nhà tên này lên không nhỉ?" Dương Ái Quốc cau mày lẩm bẩm.
*
Ban Thù không biết tỉ mỉ những chuyện Quỳnh Nhân đã trải qua trong mấy năm này, nhất là về phần liên quan đến Địa Phủ. Bà lại càng không biết có một vị thần được gọi là Ngọc tiên sinh luôn thích tìm Quỳnh Nhân gây phiền phức.
Nhưng là một người phụ nữ thông minh, bà biết chuyện thư cùng thẻ ngân hàng bị ném đi này rất kỳ lạ.
Năm đó vì nhà họ Ban trọng nam khinh nữ, Ban Thù gần như đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, một thân một mình ở bên ngoài dốc sức xây dựng sự nghiệp, sau khi kiếm được khoản tiền đầu tiên thì quen biết với Liên Thanh Tuyền, kết hôn với lão.
Bà không thể sinh con, cho nên sau khi thương lượng với Liên Thanh Tuyền mới quyết định nhận nuôi Quỳnh Nhân.
Lúc đó các mối quan hệ của bà rất đơn giản, ra vào biệt thự ngoài bản thân bà thì cũng chỉ có Liên Thanh Tuyền, Quỳnh Nhân và người giúp việc trong nhà.
Nhưng người lén lút trộm lá thư và thẻ ngân hàng đi tuyệt đối không phải Liên Thanh Tuyền và giúp việc. Cho dù là kẻ ngốc cũng biết, trộm thẻ ATM mà không biết mật mã thì cũng bằng thừa.
Người lấy thư và thẻ ATM đi căn bản không phải vì tiền, hắn lẻn vào biệt thự làm chuyện này, trong lòng chắc chắn có ác ý, một là với bà, không thì cũng là với Quỳnh Nhân.
Bà nghĩ đến chuyện trước khi Quỳnh Nhân nổi tiếng đã từng có ba năm chìm nghỉm, nắm chặt chén rượu, cạn một hơi, nghiến răng nói: "Hai người nói đến chính thần với thần linh gì đó, có phải là biệt danh của kẻ đã hại Quỳnh Nhân không? Rốt cuộc kẻ đó tên là gì? Là tội phạm có tổ chức à?"
Quỳnh Nhân: "..."
Mẹ nuôi của cậu là người một lòng son sắt tôn thờ chủ nghĩa duy vật, vì tam quan của Ban Thù, cậu quyết định không giải thích kỹ càng là tốt nhất.
"Phía cảnh sát đang dốc toàn lực điều tra rồi, bà Ban không cần quá lo lắng, ta sẽ bảo vệ cho A Nhiên."
"Cậu có được không?" Ban Thù nhìn hắn một cách xoi mói, "Nghe nói cậu làm về mảng bất động sản, quy mô thế nào?"
Diêm La Vương: "Cũng tạm được."
Quỳnh Nhân ở trong lòng thầm nói, chính là chứa được 60 tỷ quỷ hồn, cộng thêm rất nhiều Địa ngục to to nhỏ nhỏ khác nữa thôi.
Quy mô cũng tàm tạm.
Tửu lượng của Ban Thù chỉ được khoảng độ hai chén, thêm chút nữa là người đã bắt đầu có dấu hiệu say, mơ mơ màng màng: "Về nhà ở, mẹ bảo vệ con, không thể trông cậy gì vào đàn ông đâu."
Lúc nói lời này bà cũng đã say lắm rồi, cố gắng mở mắt nhìn, nhưng tác dụng của cồn vẫn lớn hơn, người bà ngã nhoài về phía bàn, Quỳnh Nhân có nhanh tay hơn nữa cũng không đỡ kịp, may là Diêm La Vương cũng đang để ý, loáng một cái đã đỡ được Ban Thù ngồi thẳng lại.
Quỳnh Nhân đi xuống gọi tài xế của bà đánh xe đến đón, không làm phiền đối phương mà tự mình ra tay, rất dễ dàng đã bế được Ban Thù lên.
Tài xế tươi cười khen cậu khỏe mạnh, còn nói quả nhiên lớn lên đẹp trai y như Ban Thù kể.
Quỳnh Nhân bế Ban Thù xuống tầng, giả vờ lơ đễnh hỏi: "Bà ấy bình thường hay nói gì về em ạ?"
Tài xế hình như không hề biết chuyện xảy ra giữa họ, còn tưởng Quỳnh Nhân cố ý che giấu tên tuổi tiến vào giới giải trí, rõ ràng là con nhà giàu, lại cố tình giả thành người nghèo.
Khiến người ta không coi trọng.
Nhưng mà dầu gì đây cũng là con trai sếp lớn, nhất định phải nịnh bợ.
Anh ta đăm chiêu suy nghĩ: "Giám đốc Ban gặp ai cũng khen cậu thông minh, đẹp trai, tốt bụng, lại còn hiếu thuận, tóm lại không có chỗ nào là không tốt. Còn nói cậu chính là thiên tài, ca hát nhảy múa, thần kinh vận động cái nào cũng tốt, môn học nào cũng vừa học đã biết, bà ấy trước đây đến trường họp phụ huynh, chỉ cần nói mình là mẹ của Quỳnh Nhân một cái thì tất cả học sinh trong trường, từ nam đến nữ đều ngọt ngào gọi bà ấy dì xinh đẹp, cố hết sức ám chỉ, hi vọng được giám đốc Ban mời đến nhà chơi."
Viền mắt Quỳnh Nhân nóng lên: "Bà ấy thường xuyên kể những chuyện này cho anh sao?"
"Đương nhiên rồi, cậu biết phấn đấu vươn lên như thế, giám đốc Ban nhất định rất kiêu ngạo." Tài xế lại nói, "Trong app nghe nhạc của tôi đều là ca khúc của cậu hết đó, lúc đi đường giám đốc Ban rất thích nghe, tôi còn cố ý đăng ý làm thành viên trên app nữa, bà ấy thích nghe hiệu ứng âm thành vòm."
Quỳnh Nhân ủ rũ cắn môi dưới.
"Giám đốc Ban bình thường ngoại trừ kiếm tiền ra thì không có sở thích nào khác nữa, trong số họ hàng thân thích thì chỉ có cậu Tiểu Ban là thường xuyên ghé thăm bà ấy." Tài xế thở dài, "Cậu Tiểu Ban cũng rất đang thương, ông Ban ngày ngày tìm sao nam sao nữ, không có ai để ý đến cậu ấy, cũng chỉ có giám đốc Ban của chúng ta tốt bụng, để ý chăm sóc cho."
Cậu đưa Ban Thù lên xe, bản thân cũng đi lên, muốn đưa Ban Thù về, thuận tiện biết nhà luôn, Diêm La Vương thì lái xe đi theo phía sau.
Bọn họ đưa Ban Thù về đến nhà, Ban Thù say đến mơ mơ màng màng, cũng may khóa cửa dùng vân tay để mở, Quỳnh nhân ấn tay bà lên, cửa lập tức mở ra.
Quỳnh Nhân đỡ Ban Thù, để bà nằm xuống sô pha, tuy cậu chưa từng đến đây, nhưng trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết của cậu.
Trong phòng khách được thiết kế rất nghệ thuật, có một khu vực chuyên dùng để theo những giấy khen hồi còn nhỏ của cậu.
Ngay cả giấy khen học sinh ba tốt* của cậu cũng được đóng trong khung vàng treo lên.
*Học sinh ba tốt bên Trung là học sinh có đầu đủ ba yếu tố: Đạo đức trí tuệ và thể chất.
Diêm La Vương bước tới, lặng lẽ lấy chiếc điện thoại Aurora Forest màu xanh phiên bản giới hạn dưới Địa Phủ của mình ra, chụp lại từng chiếc giấy khen một.
"Em cứ nghĩ bà ấy không thích mình lắm. Chỉ là do tốt bụng, cho nên dù có không thích vẫn quan tâm chăm sóc em mà thôi." Quỳnh Nhân nhỏ giọng nói, trong lòng có chút buồn bã.
Diêm La Vương xoa xoa mớ tóc xoăn mềm mại của cậu: "Có người chỉ là do không biết cách biểu đạt thôi. Tương lai còn dài, nhưng gì bỏ lỡ vẫn có thể chậm rãi bù đắp lại."
Quỳnh Nhân gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ, tương lai của Diêm La Vương cũng rất dài, chờ cậu đi rồi, biết bù đắp thế nào bây giờ?
Nhưng chuyện sầu não trong lòng không thể nói ra miệng này cũng không kéo dài được lâu, Hùng Miêu nói lại chuyện phát sinh sau khi nó dò hỏi Liên Thanh Tuyền lại cho Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân đã lựa chọn từ bỏ việc tìm kiếm mẹ đẻ của mình, nhưng đây là chuyện sau khi cậu trải qua rất nhiều chuyện dưới Địa Phủ mới quyết định, nhưng nếu có người xóa sạch tất cả ký ức liên quan đến mẹ cậu của Liên Thanh Tuyền.
Vậy người đó nhất định chính là Ngọc tiên sinh.
Quỳnh Nhân cho dù đã biết đáp án, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Em chỉ là một người bình thường thôi, có đáng để hắn phải rình rập hãm hại từ khi còn bé xíu thế không?"
Ác ý của Ngọc tiên sinh giống như cây kim giấu trong bóng tối, luôn ẩn nấp mai phục ở trong đó, chỉ chờ cơ hội là xông ra đâm người.
Nhưng dù cho như vậy, trên mặt Quỳnh Nhân vẫn chỉ có kinh ngạc cùng tức giận, hoàn toàn không có chút hận thù nào.
Đây có lẽ chính là điểm khiến Ngọc tiên sinh hận cậu nhất. Cho dù hắn ta có tốn công tốn sức, hại Quỳnh Nhân hết lần này đến lần khác, nhưng tâm tính của Quỳnh Nhân vẫn trước sau như một, thậm chí còn tích ra được một thân ánh sáng công đức.
Đủ để khiến loại bùn nhão trong cống ngầm như Ngọc tiên sinh tức giận đến ngày tận thế.
Quỳnh Nhân liếc nhìn Ban Thù, đè giọng xuống thật nhỏ, nói: "Tình khí em bình thường tốt lắm, nhưng người này thực sự phiền chết được, mức độ đáng ghét chỉ sau có mỗi Liên Thanh Tuyền thôi."
Diêm La Vương không nhịn được mỉm cười, nếu Ngọc tiên sinh biết mấy năm nay bản thân nhọc nhằn khổ sở làm biết bao nhiều chuyện xấu như vậy mà địa vị của mình trong lòng Quỳnh Nhân còn không bằng được Liên Thanh Tuyền, nói không chừng không cần ai tới trừng phạt, hắn đã giận đến mức thần hồn tiêu tán ngay tại chỗ rồi.
"Tuy em biết hắn nhất định sẽ không nhịn được tiếp tục ra tay với mình..." Quỳnh Nhân nói, "Nhưng em không muốn ôm cây đợi thỏ nữa, em muốn nghĩ cách dụ hắn ta ra mặt."
Danh sách chương