Edit: Nhật Nhật
...
Quỳnh Nhân muốn tổ chức concert!
Tin tức này khiến tập thể fan hâm mộ của cậu lập tức trở nên phấn khích. Đối với một người có năng lực biểu diễn sân khấu mà nói, sức cuốn hút trên sân khấu vĩnh viễn lớn hơn nhiều so với album phòng thu.
Mới cách đây không lâu, truyền thông IKU đăng bài thông báo, nói Webiste chuẩn bị ghi hình một show biểu diễn âm nhạc trực tiếp tại hiện trường, Quỳnh Nhân sẽ là MC chính, người hâm mộ biết có thể thấy Quỳnh Nhân biểu diễn trong tiết mục này thì đều đồng loạt cảm thán, nói ngày vui của mình cuối cùng cũng tới.
Ai ngờ, ngày vui loáng cái đã biến thành một ngày đầy sóng gió, concert thế mà cũng đã được lên lịch.
Phòng làm việc của Quỳnh Nhân thông báo, vì số vé tham dự concert có hạn, để đáp ứng như cầu được xem trực tiếp của fan hâm mộ, bọn họ sẽ chọn lựa năm vị trí có góc quay tốt, phát sóng trực tiếp toàn bộ buổi biểu diễn trên kênh IKU.
Tất cả các bài hát trong album mới sẽ được biểu diễn trong concert.
Nhóm fan nhạc rớt nước mắt.
Hạnh phúc này là thật sao? Show mới, concert, album mới, tuy vẫn còn chưa nhìn thấy nhưng trong lòng fan đã bắt đầu ăn mừng rồi.
[ Không ngờ con trai tui không muốn làm thì thôi, một khi đã làm thì chính là mưa rền chớp giật, tiền của tui đã chuẩn bị sẵn đây rồi.]
[ Chúng ta đều là rau hẹ đã đến mùa thu hoạch, mau đến gặt đi, mau đến gặt đi, album mới của bà xã có thể ra mấy phiên bản khác nhau không?]
[ Anh chị em đâu cả rồi, đừng nói chuyện linh tinh nữa! Album mới của bà xã vừa đổ bộ lên các website âm nhạc lớn kìa, nhanh đi nghe đi! Ngỗng trắng gào thét.jpg]
[ Đậu má, con trai không đi theo lối thường gì cả, ba năm hai album, không tuyên truyền gì đã tung lên luôn rồi.]
[ Máu chiến quá, yêu chết được.]
Album thứ hai của Quỳnh Nhân tên là "Loạn Vân", đầu tiên được tung ra dưới dạng album kỹ thuật số, định giá 5 tệ.
Tổng cộng có 10 bài.
Ngoài "Chiết quế lệnh" và "Mi sẽ không có kết quả tốt" ra thì còn có bài "Khốn nạn, trả tiền đê" Quỳnh Nhân hợp tác với Ngải Ân Duyệt, ca khúc cùng tên với album "Loạn vân", "Vãng sinh chú" cùng năm bài hát khác nữa.
Album vừa tung ta, lượng tiêu thụ trong ngày đã xông lên top 1, mười bài hát bên trong album cũng bùng nổ lượt nghe tải, toàn bộ xông lên bảng đề cử 50 ca khúc hay nhất.
Toàn bộ fan hâm mộ đều không khỏi kinh ngạc, album chất lượng cao, giá bán thấp, tất cả đều đồng loạt có chung một suy nghĩ, mua nhiều mấy bản để ủng hộ, nhưng lại phát hiện album bị giới hạn lượt mua, mỗi người chỉ có thể mua một lần.
Fandom sốc luôn.
Này là sao đây, thần tượng như này thật không có đạo đức gì cả, fan nhiệt tình muốn vung tiền, cớ sao mà idol lại không cho fan xài tiền thế này?
Nghe thế có được không?
Có được không?
[ Hay quá đi, bụm miệng rít gào.]
[ Liệu bài "Khốn nạn, trả tiền đê" kia có bị mấy công ty cho vay nặng lãi lấy đi làm nhạc nền tập thể dục giữa giờ không nhỉ?]
[ Cái gì cũng tốt, mỗi tội rẻ quá. Con trai Nhân thật là gian xảo, nếu đây là album miễn phí, ở tất cả các nền tảng phát nhạc lớn chỉ cần bỏ ra 1 đến 2 tệ là nghe được một bài rồi, nghe hết mười bài cũng chỉ tốn có 20 tệ. Cậu ấy lại để giá album chỉ bằng giá một EP* của người khác, như vậy chúng ta không thể xé lẻ ra mua từng bài được.]
*EP - Extended play (hay còn gọi là đĩa mở rộng), là tên của loại đĩa nhựa cứng hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa đơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30-80 phút. Ở Anh, Công ty Bảng xếp hạng Chính thức (The Official Charts Company) định nghĩa điểm khác biệt giữa đĩa EP và album là độ dài 25 phút hay số lượng 4 bài. EP được phát hành với kích thước khác nhau ở các thời kì khác nhau. Vào những năm 1950 và 1960, EP thường là đĩa thu âm 45 RPM 7 (18 cm), với 2 bài trên mỗi mặt đĩa.
[ Nhất quyết không muốn tiền của má mi như vậy à? Đáng ghét!]
Thư ký Kim, Ban Thù, Thành hoàng Long Thành, thư ký Nam, giờ phút này đều có chung một loại oán giận.
Trên đời sao lại có kiểu con trai không hiểu chuyện như vậy chứ, cảm giác cầm tiền trong tay mà không được tiêu thiệt là khổ quá mà.
Dưới Địa Phủ, "Loạn Vân" cũng được lên kệ cùng thời điểm, ngay trong ngày lượt nghe ca khúc trong album đã vượt quá một tỷ. Sở dĩ lượt nghe tăng vọt nhanh như vậy, cũng chính là vì số người nghe đi nghe lại quá nhiều, dưới Địa Phủ cũng không có quy định phải đăng nhập lại mới được tính lượt nghe, chỉ cần nghe cả bài từ đầu đến cuối, thì lượt đó vẫn sẽ được cộng vào.
Album vật lý chia ra làm hai phiên bản âm dương đồng loạt mở bán, nhà phân phối trên Dương gian là IKU Music, dưới âm là website Đằng Phi.
Khi đó, album sẽ được chia thành từng đợt để gửi đi theo số lượng bán ra.
Giới âm nhạc hai cõi âm dương đều đánh giá rất tốt về "Loạn Vân". Trong một đám những "nhà phê bình âm nhạc", tên của đạo diễn nổi tiếng Minh Ngạn rất nổi bật.
[ Minh Ngạn: Đây không phải lĩnh vực chuyện môn của tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói một chữ: Tuyệt.]
Cái từ này nhanh chóng trở thành hot trend, là từ được mọi người sử dụng phổ biến nhất khi nhận xét về album này.
*
Cùng lúc đó, trong vườn Uẩn Ngọc.
Quỳnh Nhân: "Mồi đã thả xuống rồi, hắn nhất định sẽ cắn câu."
Concert này chính là miếng mồi mà Quỳnh Nhân dùng để câu Ngọc tiên sinh ra. Đối với Quỳnh Nhân mà nói, tổ chức concert luôn là giấc mộng của cậu, lấy cái tính không thể chịu được khi Quỳnh Nhân sống tốt của Ngọc tiên sinh, thấy cậu tổ chức concert còn không vội lao lên phá rối sao?
Diêm La Vương: "Hóa thân khác của ta vẫn còn đang ở trên Dương thế tìm kiếm, chỉ khi tìm được chân thân của hắn, chúng ta mới nắm được thế chủ động trong tay. Thần rất khó bị tiêu diệt, cho dù tìm được chân thân của hắn cũng chỉ có giam lại, trừ khi thứ giúp hắn hóa thần biến mất."
Quỳnh Nhân bỗng nhiên này ra một ý.
"Có lẽ không cần anh phải đích thân đi tìm đâu."
Cậu mặc dù chỉ là một thần tượng bình thường không có gì lạ, nhưng fan của cậu đều là Holmes tái thế đó.
Quỳnh Nhân đăng ký tài khoản, ở trong mục topic về Quỳnh Nhân trên diễn đàn thần quái Long Thành đăng một bài viết mới.
⸺⸺Nhờ trợ giúp, đây rốt cuộc là thần thành phương nào?
⸺⸺Tôi từng được nghe kể về truyền thuyết của hai vị thần, nhưng không biết rốt cuộc hai thần này là thần nào, nội dung cụ thể cũng không nhớ chính xác lắm. Hi vọng anh em nào biết, tốt bụng nhắc giùm với, *cúi đầu cảm ơn*.
⸺⸺Hai vị thần kia có đặc điểm như sau: Thần số một lúc còn sống là đạo sĩ, trong trận lũ quét cứu được rất nhiều người, được người dân tôn làm sơn thần. Miêu thờ của thần số hai có lẽ cách không xa chỗ thần số một lắm, quan hệ của hai người này không tốt, ở địa phương có thể lưu truyền chuyện thần hai ghen tị với thần một.
⸺⸺Thông tin quả thực rất mơ hồ, nhưng tôi tạm thời chỉ nhớ được có từng đó, nhờ anh em giúp đỡ.
⸺⸺Trả lời được xin đưa tặng album mới cùng vé xem concert của con trai để cảm ơn, người trong nghề, có cách lấy được vé. Ba mươi người đầu tiên trả lời đều được tặng album.
Quỳnh Nhân thản nhiên đánh chữ, ngón chân yên lặng cuộn lại, tự mình gọi mình là con trai nghe nó kỳ kỳ.
[ Thông tin mơ hồ quá, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.]
[ Không biết, comment đẩy topic.]
[ Nhìn album mới của con trai mà thèm thuồng không thôi, nhưng tui thực sự không biết quả này, *cún con rớt lệ*.]
Quỳnh Nhân đăng bài lên xong cũng không để ý nó nữa, cậu lại lên Weibo cõi âm đăng một bài tương tự, dựa theo tốc độ đầu thai dưới Địa Phủ, không chừng những người gặp qua trận lũ năm đó vẫn còn dưới âm.
Diêm Quân cùng nhóm quỷ lại dưới Địa Phủ đều quen tự mình gánh vác trách nhiệm, ít khi nhờ vả đến các cư dân Địa Phủ. Một phần lớn cũng là vì cư dân dưới đó đều từng phải chịu cực hình mấy chục triệu năm ở Địa ngục, quan hệ với quỷ lại Địa Phủ không thể tùy tiện thoải mái giống như giữa người sống với người sống trên Dương thế được.
Diêm La Vương lẳng lặng rơi vào trầm tư, đấy chính là cái gọi là dựa vào quỷ hồn thúc đẩy quỷ hồn, quỷ hồn chính là cội nguồn sức mạnh của Địa Phủ ư?
Tuy phương thức làm việc của Địa Phủ bây giờ đã tiên tiến hơn đám chính thần trên trời kia nhiều lắm rồi, nhưng không thể ỷ vào đó mà lười biếng được.
Diêm La Vương mở máy tính xách tay của mình ra, tạo một file word mới.
Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn lướt như bay bên bàn phím, Quỳnh Nhân thấy hắn đánh ra một tiêu đề.
"Tư tưởng mới về quản trị ⸺⸺ Học được cách dựa vào quỷ hồn, thúc đẩy nguồn lực quỷ hồn."
Quỳnh Nhân nghĩ thầm trong bụng: Diêm La Vương không nhất định là quân vương tốt nhất trên đời, nhưng hắn nhất định là quân vương cố gắng nhất trên đời này. Khối lượng công việc lớn như vậy, người khác cùng lắm trụ được 30, 40 năm đã đột tử rồi, vậy mà Diêm La Vương có thể dùng bảy hóa thân, điên cuồng làm việc không ngừng đến bị trời sụp đất nứt.
Có nên thấy may mắn vì người này có những bày hóa thân không nhỉ? Nếu không phải thế, có khi ngay cả thời gian để biến thân thành hoa ăn thịt người, đối phương cũng không có mất.
Cậu lập tức đổi lại tên ghi chú của Diêm La Vương trong Wechat.
Từ "LSP bảy hóa thân" thành "Bảy hóa thân cũng tốt lắm".
*LSP - Layered Service Provider, (nhà cung cấp dụng vụ phân lớp), LSP có thể được sử dụng đúng cách để tạo điều kiện thuận lợi cho các thành viên lập trình đánh giá để giám sát hệ thống mạng giao tiếp.
*
Có thể nói Cố Mộng Tang chính là ngôi sao thích lượn diễn đàn thần quái Long Thành nhất trần đời.
Từ sau vụ đụng phải quỷ trên tàu điện ngầm, thấy được năng lực thực sự của Quỳnh Nhân, anh ta bắt đầu thường xuyên lượn lờ trong mục topic của cậu, lượn tới lượn lui, lượn một hồi lượn ra tình cảm, giờ toàn bộ từ trên xuống dưới của anh ta đều là dáng vẻ fan cứng Quỳnh Nhân.
Anh ta cũng không muốn gây phiền toái cho Quỳnh Nhân, cho nên chỉ có thể giấu kín tình cảm kính yêu này trong lòng.
Haizz.
Từ sau khi ghi hình tập đầu tiên của "Thần quái 101" xong, anh ta chưa có cơ hội gặp mặt Quỳnh Nhân thêm lần nào.
Ban đầu "Thần quái 101" tính sẽ phát hành định kỳ giống như một chương trình tuyển chọn tài năng bình thường, nhưng sự thực chứng minh, chí phí sản xuất của show giải trí này quá cao, quy trình chế tác lại phức tạp, cần diện tích lớn, thực sự là không thể hold được.
Hơn nữa mới có tập đầu tiên mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đều phải dựa vào Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc lừa gạt cho qua. Tập hai mà lại thế nữa, thì ai đỡ cho nổi.
Nghe đâu Lý Quỳ còn bị ban ngành đặc biệt mời đi uống trà, còn giới thiệu cho ông một vị đại sư đáng tin, tên là Dương Lăng Mộ, sau này cứ hễ Lý Quỳ ghi hình show mới, đều phải để đại sư Dương này bấm ngón tay tính lành dữ trước, thực hiện tốt công tác phòng chống quỷ, tránh cho chọc ra sự cố gì khác.
Đối với chuyện này, Cố Mộng Tang có cái nhìn của riêng mình, anh ta cảm thấy chương trình gặp chuyện ma quái không thể chỉ tính lên đầu Lý Quỳ được, còn phải trách Quỳnh Nhân nữa. Hai vầng sáng ma quái như bọn họ tụ lại cùng một chỗ, chẳng khác nào 0 thêm 0 bằng ∞, trăm phần trăm nhận được buff kinh dị.
May mắn trong bất hạnh là tiết mục "Thần Quái 101" này vẫn tiếp tục được ghi hình, có điều sẽ đổi thành mỗi năm một tập.
Sợ là lần tiếp theo anh ta ghi hình show giải trí với Quỳnh Nhân đã là chuyện của năm sau.
Cố Mộng Tang buồn rầu mở "Loạn Vân" ra, chọn phát lặp lại, gần đây tần suất mấy chuyện ma quái xảy ra giảm hẳn, topic trên diễn đàn lướt vèo một cái là đã không còn cái gì để đọc nữa, khiến lòng người không khỏi quạnh hiu.
Anh ta mớ chuyên mục của Quỳnh Nhân ra, phát hiện có một topic mới đăng lên cách đây một tiếng đã được đánh tag "Hot!" đỏ chót.
"Tìm thần linh?" Cố Mộng Tang lẩm bẩm trong miệng, "Có thần thật à? Đúng ha, sao mình không nghĩ ra nhỉ, trên đời đã có quỷ, vậy theo lý mà nói, có thần cũng rất bình thường mà."
Anh ta nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt lập tức bị mấy chữ "Album" cùng "Vé tham gia" dính chặt lấy.
"Muốn có quá đi!"
Giờ mà nói với Quỳnh Nhân, kiểu gì cậu cũng cho anh ta thôi, nhưng mà như vậy lại thấy hơi hơi xấu hổ. Bảo tự mình cướp mua, thì người bị thế kỷ hai mươi mốt đánh bại như anh ta, thực sự không có chút tự tin nào với tốc độ tay của mình.
Bình thường anh ta rất thích xem mấy thứ chuyện lạ liên quan đến tâm linh, nhỡ đâu đúng lúc biết cái chủ topic hỏi thì sao?
Cố Mộng Tang xem kỹ lại một lượt, phấn khởi vỗ đùi cái bép, anh ta biết thật.
Thông tin chủ post đưa ra tuy mơ hồ, nhưng nội dung mỗi một mục đều trùng khớp với cái anh ta biết. Album và vé xem concert thân yêu ơi, Cố Mộng Tang, ta tới rồi đây!
*
Sau khi đăng bài xong, Quỳnh Nhân lên xe đến phòng tập tập vũ đạo, cậu không dùng phòng tập ở trong nhà, mà đến chỗ vũ đoàn. Concert lần này có rất nhiều vũ đạo yêu cầu phối hợp đặc biệt, mấy ngày nay cậu đều tới tập cùng vũ đoàn.
Buổi trưa không về nhà mà cùng các vũ công khác trong nhóm ăn cơm. Tập đến tầm bốn giờ chiều, cậu mới rời khỏi phòng tập.
Quỳnh Nhân muốn tìm Trương Khinh Khinh đặt một ít đồ mã, còn muốn nhờ Trương Khinh Khinh thiết kế phông nền cho sân khấu biểu diễn.
Chỗ tiệm của Trương Khinh Khinh không tiện đỗ xe, Quỳnh Nhân để Mạnh Thanh Huyền đưa mình đến gần đó, xong tự đi bộ vào.
Xuống xe rồi, Quỳnh Nhân mới nhớ cậu còn chưa xem tin nhắn trả lời trên diễn đàn.
Nghĩ thế, Quỳnh Nhân bèn mở topic ra làm mới lại, thấy bên dưới đã có đến mấy trăm comment. Diễn đàn có chức năng tặng like, Quỳnh Nhân trực tiếp xem từ comment có lượt like nhiều nhất xuống, hai mắt tức thì mở to.
"Album với vé xem concert chắc chắn là của tôi rồi, tôi biết hai vị thần này là ai."
"Thần số một là đạo sĩ ở đạo quan trên núi..."
Thông tin trong comment này khá giống mới diễn biến đại khái câu chuyện mà Diêm La Vương nói với Quỳnh Nhân, đạo quan ở trên núi, gặp lũ quét bất ngờ, tình nguyện dùng thân ngăn lũ, hài cốt bị lũ cuốn trôi, người dân dùng đồ đạc cũ lập mộ, trời giáng mây lành, được sắc phong làm Sơn thần, các chi tiết nhỏ đều chính xác.
"Tôi có tư liệu chi tiết, nhận được album và vé concert xong sẽ gửi cho cậu."
Yêu cầu rất hợp lý, Quỳnh Nhân gửi tin nhắn riêng cho người hâm mộ có nick – [Fan mẹ cứng cựa của Quỳnh Nhân], chỗ đối phương ở cách tiệm đồ mã của Trương Khinh Khinh không xa, Quỳnh Nhân đề nghị hai người gặp nhau lại cửa hàng của Trương Khinh khinh, cô nàng đồng ý.
Bây giờ còn chưa có vé xem concert, nhưng trong túi cậu đúng lúc có một bản album mẫu, so với phiên bản chính thức càng có giá trị kỷ niệm hơn, có thể tặng cho fan hâm mộ này.
Thái độ của cô nàng rất tích cực, bảo Quỳnh Nhân ở lại cửa hàng đồ mã chờ mình nửa tiếng.
Quỳnh Nhân vốn định nói rõ thân phận của mình, nhưng cảm giác làm vậy rất dễ bị hiểu nhầm thành lừa đảo, không chừng đối phương sẽ không tới nữa.
Cũng không biết fan mẹ này lúc nhìn thấy cậu, biểu cảm trên mặt sẽ như thế nào.
Đi tới trước cửa tiệm của Trương Khinh Khinh, Quỳnh Nhân phát hiện chỗ vốn bày hình nộm bằng giấy của Samoyed và mèo Ragdoll đã đổi lại, bày chó Shi Tzu, chó Bắc Kinh, chó Lhasa Aspo, toàn bộ đều là mấy giống chó đã từng xuất hiện bên trong "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục".
Cư dân Địa Phủ quả nhiên đã đi báo mộng cho người nhà.
Thật không ngờ, dù cậu kinh doanh sự nghiệp vui chơi giải trí dưới cõi âm, hay Ngọc tiên sinh làm kinh doanh ngầm trên Dương thế, cuối cùng chung quy lại đều là làm lợi cho Trương Khinh Khinh, lẽ nào người này chính là kiểu sinh ra để ăn cơm cõi âm à?
Quỳnh Nhân đẩy cửa đi vào, Trương Khinh Khinh vẫn giống hệt như lần đầu tiên Quỳnh Nhân gặp anh ta, không buồn ngẩng đầu lên, nói: "Cứ xem tự nhiên."
Quỳnh Nhân: "Mối làm ăn lớn đến đây."
Trương Khinh Khinh lập tức ngẩng đầu lên, cười tươi như hoa: "Đã lâu không gặp."
Đúng là lâu rồi chưa gặp, lần trước Trương Khinh Khinh có đến giao tai nghe, nhưng lúc đó cậu lại đang ghi hình "Chế thanh 3" ở Hà Thành, là người đại diện nhận hàng giùm.
"Chương trình kia đã phát sóng rồi đúng không?" Trương Khinh Khinh hỏi, "Tôi bận quá, không có thời gian mà xem nữa, fan không cần bỏ phiếu cho huấn luyện viên đâu nhỉ?"
"Đương nhiên không cần, người ta tuyển chọn idol, chứ có tuyển chọn huấn luyện viên đâu."
Trương Khinh Khinh gãi đầu: "Sau đợt nọ, ê kíp chương trình có chọn được thực tập sinh mới chưa?"
Quỳnh Nhân đơ ra một giây, vô thức nắm chặt ba lô, Trương Khinh Khinh đang nói cái gì? Thực tập sinh mới á?
"!"
Một tia chớp bổ xuống, soi sáng đầu óc hỗn độn bao ngày nay.
Cậu rốt cuộc đã biết, tại sao "Chế thanh 303" làm mình cảm thấy quái dị, rồi lại không biết là quái chỗ nào rồi.
Bởi vì số thực tập sinh không thể là 101 người được.
Chuyện quan trọng như vậy, thế mà toàn bộ ê kíp chương trình, bao gồm cả các thực tập sinh đều không ai phát hiện ra.
Ký ức của tất cả nhân viên trong ê kíp chương trình đều bị giở trò, nhưng lần này mức độ kiểm soát trí nhớ không mạnh cho lắm. Trương Khinh Khinh chỉ nhắc một câu như vậy, cậu đã nhận ra việc không khớp ở chỗ nào.
Ban đầu, "Chế thanh 3" đúng là có 101 thực tập sinh, nhưng có một người trong số đó mắc bệnh phải rút lui, Tống Khương lâm thời tìm Trương Khinh Khinh để thế chỗ.
Ghi hình kỳ đầu tiên chọc phải quỷ, nhưng quỷ này đều là fan của Trương Khinh Khinh, được Quỳnh Nhân khuyên nhủ, Tống Khương đã từ bỏ suy nghĩ muốn lợi dụng Trương Khinh Khinh để hút fame, kể từ đó số thực tập sinh tham gia chỉ còn lại 100 người.
Quỳnh Nhân mở app của UKITeng ra, "Chế thanh 3" nằm ngay ở vị trí bắt mắt nhất, trong phần giới thiệu cá nhân, số thực tập sinh có mặt là 101.
Trong lúc tất cả bọn họ không ai phát hiện, nhiều ra thêm một người.
"Quỳnh Nhân, cậu làm sao vậy? Phát ngốc gì thế?"
Quỳnh Nhân lắc đầu, không nói chuyện này, ngược lại hỏi: "Tôi muốn chờ ở đây gặp mặt một fan hâm mộ, có ghế không?"
Trương Khinh Khinh phá lên cười: "Ghế cho cậu đương nhiên là có rồi."
Anh ta bê ghế tới, khom người nói: "Mời cha ngồi."
Quỳnh Nhân: "Con trai khách sáo rồi."
Quỳnh Nhân ngồi xuống, lẳng lặng suy tư.
Trong số các thực tập sinh, cậu và Viên Bác, Cổ Ti, Dung Hạo có tiếp xúc nhiều nhất, ba người họ vừa hay cũng chính là ba người ở top đầu.
Nếu Ngọc tiên sinh là thực tập sinh đột nhiên lòi ra kia, vậy mục đích dự thi của hắn ta là gì?
Ngọc tiên sinh nơi nơi đều biểu hiện ra sự căm hận đối với cậu, lẽ nào lén lút đâm sau lưng đã không còn thỏa mãn được hắn nữa, nên giờ tính đánh bại cậu bằng độ nổi tiếng à?
Nói đến chuyện này, ba người họ dường như đều có chút trái ngược với cậu. Tài năng của Viên Bác chỉ thường thường, cậu lại siêu mạnh.
Quỳnh Nhân nói thầm trong bụng, cậu không cố ý tự khen mình đâu.
Dung Hạo không chịu cố gắng nỗ lực, hết sức lười biếng, lại dựa vào thiết lập con nhà giàu hút được rất nhiều fan.
Quỳnh Nhân tự nhận bản thân mình cũng rất chăm chỉ, dù có bận cũng không quên luyện thanh, ban ngày không có thời gian thì trước khi đi ngủ cũng sẽ tập một vài bài vũ đạo đơn giản.
Cổ Ti...
Quỳnh Nhân bỗng nhiên thấy hổ thẹn không thôi, ngoại trừ việc hôm nọ Cổ Ti cho cậu mượn vai giẫm lên, cậu thực sự không nhớ ra người này có biểu hiện đặc sắc nào.
Hay rồi, chuẩn kiểu ba chọn một kinh điển trong Conan.
Chỉ thiếu người mặc áo đen nữa là đủ bộ.
Quỳnh Nhân cũng không nghĩ nhiều, cậu không thích lãng phí thời gian vào những chuyện tạm thời không có cách giải quyết, càng không thích phí tâm vì một người không quan trọng.
Những vấn đề cần cân nhắc khi tổ chức concert có rất nhiều, mấy ngày nay cứ hễ có thời gian rảnh rỗi là cậu lại bắt đầu bật hình thức xét duyệt, chiếu sáng thế nào, vũ đạo ra sao, cho đến áp phích tuyên truyền quảng cáo, cái gì cũng cần để ý.
Tiếng chuông gió ngoài của vang lên.
"Xin chào, xin hỏi có phải "Quỳnh Meow Meow" không? Tôi là "Fan mẹ cứng cựa của Quỳnh Nhân"."
Quỳnh Nhân quay đầu nhìn ra cửa, người đến quấn kín mít từ trên xuống dưới, quả thực không khác gì dán lên người mấy chữ: "Tôi có vấn đề, nhanh đến bắt tôi đi." trong ngoặc kép.
"Cố Mộng Tang?"
Tuy quấn rất kín, giọng cũng gắng đè thấp xuống, nhưng Quỳnh Nhân vẫn nhớ giọng người này, loáng cái nhận ra ngay.
Mồm Cố Mộng Tang phía sau lớp khẩu trang há to đến độ có thể nhét nguyên một quả trứng ngỗng vào.
Trương Khinh Khinh kính nể lặp lại: "Fan mẹ cứng cựa của Quỳnh Nhân..."
Thế mà lại là đàn ông. Theo đuổi thần tượng thật là phức tạp.
Tâm trạng của Quỳnh Nhân thì đại thể như sau:
"..."
Tạo sao fan hâm mộ thì đều kiên quyết đòi làm cha mẹ cậu, mà mấy người kiểu như Trương Khinh Khinh lại nhất quyết đòi kêu cậu là cha.
Quỳnh Nhân trịnh trọng từ chối: "Không muốn mẹ nam."
Trừ thư ký Kim.
Tim Cố Mộng Tang ngừng đập, máu cũng ngừng chảy. Huyết sắc tố* tựa như mất đi công năng vận chuyển oxy, anh ta chỉ cảm thấy bản thân đang ngạt thở.
* Huyết sắc tố (hemoglobin) là một loại protein phức tạp chứa Fe++ có nhiệm vụ vận chuyển oxy và cacbonic từ phổi đi khắp cơ thể. Hemoglobin có trong hồng cầu và chiếm 33% trọng lượng hồng cầu, gồm 2 thành phần là hem và globin.
Mỗi năm diên đàn chỉ cho phép đổi nickname một lần, anh ta ỷ vào chuyện trên mạng không ai biết mình là ai, sửa tên nick thành "Fan mẹ cứng cựa của Quỳnh Nhân", trong lòng còn âm thầm sung sướng.
Tuy anh ta không phải fan mẹ mà là fan sự nghiệp, nhưng luôn cảm thấy hai chữ fan mẹ này nghe chất chơi hơn.
Chất chơi cái con khỉ! Anh ta muốn đi chết!
Cố Mộng Tang cùng tay cùng chân đi tới trước mặt Trương Khinh Khinh, giọng nói rầu rĩ suy yếu từ trong khẩu trang truyền ra: "Xin chào, cho hỏi... Ở đây có dây thừng thắt cổ không?"
Trương Khinh Khinh không biết nhiều người nổi tiếng lắm, bèn thì thầm nói khẽ với Quỳnh Nhân: "Người này trông hơi có vấn đề thì phải, có cần báo cảnh sát không, nếu anh ta chết ở đây, liệu có ám lên hàng mã tôi làm không nhỉ? Chỗ hàng đó tôi còn phải giao cho khách. Nếu bị anh ta ám lên, chất lượng hàng hóa xảy ra vấn đề gì thì sao? Tôi là người làm ăn có tâm mà."
"..." Quỳnh Nhân hiền lành nói, "Khinh Khinh à, làm người tí đi, ngậm miệng lại."
Trương Khinh Khinh làm một động tác kéo khóa miệng.
Quỳnh Nhân lấy album của mình từ trong ba lô ra đưa cho Cố Mộng Tang, cố gắng cứu vớt sinh mệnh đối phương: "Đây là bản mẫu thiết kế đầu tiên, số lượng không có nhiều, cho anh. Có muốn ký tên không?"
Cố Mộng Tang lập tức đầy máu sống lại: "Làm phiền cậu viết là: Tặng Cố Mộng Tang thân yêu nhất."
Quỳnh Nhân: "Xin lỗi, không được."
Thanh máu của Cố Mộng Tang lại từ từ tụt xuống, giọng nói run rẩy: "Tại sao?"
Quỳnh Nhân: "Có gia đình rồi, con người tôi rất là có nam đức*."
*Chỗ này chế lại từ từ "Nữ đức" nghĩa là Đức hạnh của phụ nữ.
Cố Mộng Tang thờ dài một hỏi, xoa xoa khóe mắt: "Thôi, viết tên là được rồi."
Anh ta nghĩ một chút, vẫn chưa hết hi vọng: "Có thể vẽ một trái tim nhỏ cho tôi không?"
Quỳnh Nhân: "Không thành vấn đề."
Ký tên xong, Quỳnh Nhân mượn bút vẽ của Trương Khinh Khinh, ở phía trên vẻ một hình trái tim tiêu chuẩn, có thể trị dứt điểm chứng ám ảnh cưỡng chế của người khác.
Cố Mộng Tang từ trong ba lô móc ra thiết bị hút chân không cầm tay, cho album vào trong túi, sau đó dùng máy hút sạch không khí bên trong, dán kín miệng túi lại.
Anh ta cẩn thận cất kỹ album vào trong ba lô, sau đó lấy ra một xấp tài liệu.
"Hai vị thần mà cậu nói kia chính là thần linh bản địa ở huyện Trùng Sa nhà tôi. Hồi tôi học cấp ba, cha tôi có từng biên tập lại địa chí của huyện, tôi đặc biệt thấy hứng thú với những nội dung này, cho nên lúc giúp ông ấy biên tập lại thì có tiện tay in ra thêm một phần.
"Những tài liệu này sắp xếp tương đối ngẫu nhiên, bối cảnh cũng không rõ ràng, để tôi kể lại nội dung đại khái của truyền thuyết cho cậu trước."
*
200 năm tước, có một đạo quan tên là Thái Tinh quan trên núi Vân Châu, thuộc huyện Trùng Sa, tỉnh Linh Châu, trên núi còn có một dòng sông nhỏ chảy qua.
Trong quan có hai đạo sĩ tu hành. Một người tên Nhạc Giác, đạo danh là Ngọc Hư Tử, người còn lại là cô nhi do quan chủ nhặt về, lấy sơn thủy làm tên, gọi là Vân Tỷ, đạo danh Thúy Vân đạo nhân.
Năm đó, nửa đêm đột nhiên có mưa lớn, nước sông dâng cao, khi nước lũ dâng lên đến chân núi, dân chúng vẫn còn đang say giấc, tính huống vô cùng nguy cấp.
Nhạc Giác cùng Vân Tỷ đều là người tu hành, hai người đều muốn dùng những phép thuật học được để ngăn lũ.
Chẳng ngờ lại gặp phải lũ quét, đất đá bị cuốn trôi, không ngừng cuồn cuộn chảy xuống.
Mắt thấy không thể cứu vãn được nữa, Nhạc Giác phát nguyện, hiến tế chính mình, chỉ mong tốc độ lũ quét chậm lại một chút, để bách tính dưới núi có cơ hội chạy thoát.
Thấy tình cảnh này, Vân Tỷ cũng phát nguyện, nguyện dùng tính mạng mình để dòng lũ chuyển hướng.
Tâm nguyện của hai người vang vọng đất trời, bách tính dưới núi đều nghe thấy được.
Bởi vì hai người họ hi sinh, dân chúng dưới núi mới có thể thoát hiểm, dòng sông từ đây đổi hướng.
Thi thể của Nhạc Giác bị cuốn trôi, không thể tìm lại được nữa, chỉ có thể từ trong đạo quán cũ tìm lại một ít quần áo, sau khi được các đạo sĩ trong quan phân biệt, xác nhận đúng là đồ của Nhạc Giác thì lấy lập mộ cho đối phương.
Thi thể của Vân Tỷ trôi trên sông, được người dân vớt lên, long trọng an táng.
Cả hai người đều được thôn dân lập miếu cung phụng.
Nghe đến đó, Quỳnh Nhân không khỏi có chút nghi hoặc. Nội dung thì khớp rồi, nhưng ghen tị ở chỗ nào?
Cố Mộng Tang: "Không nên gấp, từ từ tôi kể cho mà nghe."
Miếu của Nhạc Giác được dựng ở trên núi, miếu của Vân Tỷ thì dựng bên bờ sông, lão quan chủ mời người nặn tượng hai người để đặt trong miếu, theo như ghi chép kể lại thì tượng được làm giống y như người thật.
Nhạc Giác lớn lên rất tuấn tú, tượng nặn ra giống người thật đến bảy, tám phần, đèn nhang cũng rất vượng.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, dân làng đột nhiên cảm thấy tượng đất trong miếu có linh tính, giống như sống lại.
Nhất là trong miếu Sơn thần, rõ ràng người canh miếu trông ở bên ngoài, nhưng trái cây được mang đến cung phụng vẫn bị ăn mất.
Thôn bàn tán sôi nổi, đều nói hai người họ thực sự đã thành thần. Nhạc Giác là Sơn thần, Vân Tỷ thành Hà Bá.
Bọn họ sẽ vĩnh viễn bảo vệ vùng đất này, khiến nơi đây không còn phải chịu cảnh lụt lội khốn khổ nữa.
Từ đó, thôn dân cúng tế càng ngày càng nhiều, các thôn xóm phụ cận nghe nói thần linh ở đây rất thiêng cũng đường xa lặn lội mấy trăm dặm tới dâng hương.
Quy cách cung phụng cũng càng lúc càng cao, có người nói tượng nặn bằng đất sét không xứng với thần linh, bèn tạc lại cho mỗi miếu một pho tượng ngọc, phỉ thúy được dùng đương nhiên là loại kém nhất, chỉ có phần khuôn mặt là chất ngọc tương đối tốt.
Tuy vậy, nhưng cũng tiêu tốn một khoản tiền lớn.
Một ngày nọ, thôn dân đồng loạt mơ thấy cùng một giấc mơ.
Nhạc Giác xuất hiện trong mộng của họ, tay cầm hoa quả mới được cúng lúc ban ngày, ngồi xếp bằng trên bàn thờ.
Người nọ răng rắc răng rắc gặm trái cây xong, lau miệng, than thở nói: "Lần trước sở dĩ đột nhiên xảy ra lũ quét là do mọi người chặt cây quá nhiều, trên núi, hai bên bờ sông không còn được mấy cây, bùn đất không có gì giữ lại, cũng không có gì che chắn, nên mới ào ào lao xuống như vậy. Mọi người bây giờ đang ở vùng thấp trũng, đều nói nước chảy chỗ thấp, đạo quan của bọn tôi ở sườn núi mà còn bị cuốn trôi, nữa là người đang trong hố, mọi người không chìm thì ai chìm?"
"Sau này đừng có mê tín như vậy, tin thần không bằng tin chính mình. Chính thần không cần đèn nhang, thần linh dân gian phù hộ mọi người đều có cái giá của nó. Bây giờ đèn nhang, thế sau này không có nữa thì sao?"
"Mọi người không cần ngày ngày cung phụng tôi, cũng không cần giúp tôi làm Kim thân*, nếu có món gì ngon chia cho tôi một chút là được.
*Kim thân ở đây là thiếp vàng lên tượng ấy.
"Nhớ, trồng nhiều cây, chuyển lên ở chỗ cao hơn. Chuyện di chuyển này tôi đã thương lượng với Thành hoàng Châu Thành rồi, ông ấy nói sẽ tìm một nơi thích hợp cho mọi người."
Trước khi Sơn thần biến mất khỏi trong mộng, còn một lần nữa nhấn mạnh, không cần cung phụng mình, trồng nhiều cây xanh bảo vệ môi trường, di chuyển đến nơi ở mới cao hơn, so với ở đây cầu khấn thần linh có tác dụng hơn nhiều.
Đối phương còn để lại quyển sách "Kinh nghiệm trồng cây" mà mình tự biên soạn cho tát cả thôn dân, nhà nhà sau khi tỉnh lại thì đều phát hiện trên bàn thực sự có quyển sách này, điều này chúng tỏ giấc mơ vừa rồi của bọn họ là thực.
Quỳnh Nhân nghe thấy chỗ này: "..."
Mơ hồ có cảm giác, đúng là chuyện cậu có thể làm ra.
Cố Mộng Tang nói tiếp: "Sau đó không lâu, thôn dân lại mơ thấy Sơn thần báo, Thành hoàng đã tìm được địa phương thích hợp, chuyện này sẽ giao lại cho đồng nghiệp trên Dương gian của mình tới làm, bản thân sắp đi đầu thai, hi vọng thôn dân sau này sống thật tốt, không nên mê tín..."
Kể đến đây, Cố Mộng Tang không nhịn được cằn nhằn một câu: "Bản thân người này vốn đã không khoa học rồi, thế mà còn bảo người ta không được mê tín."
Trương Khinh Khinh làm động tác mở khóa miệng, nói: "Người này nói không sai, tín ngưỡng và mê tín không giống nhau."
"Thế chuyện ghen tị thì sao?" Quỳnh Nhân nghe mà sốt hết cả ruột, "Cái người tên Vân Tỷ kia sao chẳng được nhắc đến câu nào vậy?"
"À à, lập tức nói đến người này đây." Cố Mộng Tang kể, "Sau đó quả nhiên trong huyện có người đến, di dời người dân đến nơi cao hơn. Bọn họ cũng nghe lời Sơn thần, trồng nhiều cây xanh, bớt mê tín, tuy nơi ở mới cách miếu thờ khá xa, nhưng cứ đến mùng một ngày rằm, hay những ngày lễ tết, dân làng đều cử người quay về tế bái."
Lúc trở về cúng tế, thôn dân mới phát hiện, tượng Sơn thần vẫn mỉm cười y như trước, nhưng nét mặt tượng Hà Bá lại vô cùng giận dữ, dường như đang trách móc quy cách cúng tế của bọn họ không bằng trước kia.
Trong lòng bọn họ không khỏi sợ hãi, mà vì sợ nên cũng dứt khoát không đi miếu Hà Bá nữa.
Mãi đến một ngày, bọn họ phát hiện khuôn mặt tượng Sơn thần hơi thay đổi, dường như càng lúc càng giống Hà Bá, còn báo mộng cho bọn họ phải tiếp tục cung phụng giống như trước kia.
Thôn dân lúc này vừa giận vừa sợ, lập tức chạy đến miếu Thành hoàng báo cáo, không lâu sau, mặt tượng thần lại biến trở về như cũ.
Sau đó có người nghe lão quan chủ trong lúc say rượu nói, Vân Tỷ trước giờ luôn căm ghét Nhạc Giác, từng nhiều lần âm thầm hãm hại đối hương, hôm lũ đến bất ngờ đó, lão quan chủ đã quyết định trục xuất Vân Tỷ ra khỏi Thái Tinh quan.
Không ngờ mưa bão bất ngờ ập đến, Nhạc Giác nói muốn đi cứu người, Vân Tỷ cũng nói muốn cứu người, Nhạc Giác thấy thế lũ đã không thể chống đỡ được nữa rồi, phát nguyện hi sinh thân mình, Vân Tỷ cũng lập tức phát nguyện theo.
Nhạc Giác là vì muốn ngăn lũ, Vân Tỷ là vì không muốn thua kém Nhạc Giác.
Nhưng trên trời chỉ luận công đức, không luận ý đồ, Vân Tỷ cho dù không quan tâm đến sống chết của người dân, nhưng cũng đã thực sự cứu người, được bách tính cung phụng đèn nhang, cứ thế mà trở thành Hà Bá.
Lão đạo sĩ lúc đó không nói, cũng là vì trong lòng còn yêu thương. Vân Tỷ đã chết, trước khi chết cũng quả thực làm được chuyện tốt, thôn dân trong lòng cũng cảm kích, cần gì phải nói thêm lắm lời.
Nhưng sau khi Nhạc Giác đầu thai, Vân Tỷ lại nảy sinh ý đồ chiếm lấy thần vị của Nhạc Giác, lại còn báo mộng bắt thôn dân phải tiếp tục cung phụng, trong lòng lão đạo biết, cho dù đứa học trò này đã thành thần, tâm tính vẫn không hề thay đổi. Ông có chút hối hận, lúc trước nên nói ra sự thật, ngăn cản thôn dân dựng miếu cho Vân Tỷ.
Trương Khinh Khinh nói chen vào một câu: "Trước khi Hà Bá gây chuyện, cho dù lão đạo sĩ có nói, thôn dân cũng sẽ không tin tưởng, người này là ân nhân lớn của bọn họ mà."
Sau khi lời này của lão đạo sĩ truyền ra, thôn dân vẫn theo định kỳ tế bái Hà Bá, nhưng đã không còn thực sự còn tôn thờ đối phương nữa, chỉ xem việc tế bái này như một hoạt động thường niên mà thôi.
Cố Mộng Tang: "Miếu Sơn thần hồi bé tôi có từng tới rồi, cho đến giờ đèn nhang vẫn rất vượng, nhưng miếu Hà Bá thì không biết ở đâu."
Quỳnh Nhân nghe xong.
Không khỏi suy nghĩ.
Nếu chỉ dựa vào câu chuyện này mà nói, quan hệ giữa Vân Tỷ và Nhạc Giác đơn thuần là một bên không ngừng hãm hại, thù hận, ghen tị, thậm trí trộm thần vị cũng chỉ xuất phát từ một phía.
Chuyện căm ghét chả ra làm sao này thế mà kéo dài cho đến tận ngày hôm nay, khiến Ngọc tiên sinh cố gắng làm mọi chuyện để cậu không thể sống tốt.
Oan quá mà...
Này thì liên quan gì đến cậu hả trời?
Ngọc tiên sinh chính là cái kiểu thần kinh rung rinh, bản thân đi học không thi được hạng nhất thì nhất quyết muốn bóp chết người đạt hạng nhất à, nhưng mà hạng nhất của lớp đã làm gì sai?
...
Quỳnh Nhân muốn tổ chức concert!
Tin tức này khiến tập thể fan hâm mộ của cậu lập tức trở nên phấn khích. Đối với một người có năng lực biểu diễn sân khấu mà nói, sức cuốn hút trên sân khấu vĩnh viễn lớn hơn nhiều so với album phòng thu.
Mới cách đây không lâu, truyền thông IKU đăng bài thông báo, nói Webiste chuẩn bị ghi hình một show biểu diễn âm nhạc trực tiếp tại hiện trường, Quỳnh Nhân sẽ là MC chính, người hâm mộ biết có thể thấy Quỳnh Nhân biểu diễn trong tiết mục này thì đều đồng loạt cảm thán, nói ngày vui của mình cuối cùng cũng tới.
Ai ngờ, ngày vui loáng cái đã biến thành một ngày đầy sóng gió, concert thế mà cũng đã được lên lịch.
Phòng làm việc của Quỳnh Nhân thông báo, vì số vé tham dự concert có hạn, để đáp ứng như cầu được xem trực tiếp của fan hâm mộ, bọn họ sẽ chọn lựa năm vị trí có góc quay tốt, phát sóng trực tiếp toàn bộ buổi biểu diễn trên kênh IKU.
Tất cả các bài hát trong album mới sẽ được biểu diễn trong concert.
Nhóm fan nhạc rớt nước mắt.
Hạnh phúc này là thật sao? Show mới, concert, album mới, tuy vẫn còn chưa nhìn thấy nhưng trong lòng fan đã bắt đầu ăn mừng rồi.
[ Không ngờ con trai tui không muốn làm thì thôi, một khi đã làm thì chính là mưa rền chớp giật, tiền của tui đã chuẩn bị sẵn đây rồi.]
[ Chúng ta đều là rau hẹ đã đến mùa thu hoạch, mau đến gặt đi, mau đến gặt đi, album mới của bà xã có thể ra mấy phiên bản khác nhau không?]
[ Anh chị em đâu cả rồi, đừng nói chuyện linh tinh nữa! Album mới của bà xã vừa đổ bộ lên các website âm nhạc lớn kìa, nhanh đi nghe đi! Ngỗng trắng gào thét.jpg]
[ Đậu má, con trai không đi theo lối thường gì cả, ba năm hai album, không tuyên truyền gì đã tung lên luôn rồi.]
[ Máu chiến quá, yêu chết được.]
Album thứ hai của Quỳnh Nhân tên là "Loạn Vân", đầu tiên được tung ra dưới dạng album kỹ thuật số, định giá 5 tệ.
Tổng cộng có 10 bài.
Ngoài "Chiết quế lệnh" và "Mi sẽ không có kết quả tốt" ra thì còn có bài "Khốn nạn, trả tiền đê" Quỳnh Nhân hợp tác với Ngải Ân Duyệt, ca khúc cùng tên với album "Loạn vân", "Vãng sinh chú" cùng năm bài hát khác nữa.
Album vừa tung ta, lượng tiêu thụ trong ngày đã xông lên top 1, mười bài hát bên trong album cũng bùng nổ lượt nghe tải, toàn bộ xông lên bảng đề cử 50 ca khúc hay nhất.
Toàn bộ fan hâm mộ đều không khỏi kinh ngạc, album chất lượng cao, giá bán thấp, tất cả đều đồng loạt có chung một suy nghĩ, mua nhiều mấy bản để ủng hộ, nhưng lại phát hiện album bị giới hạn lượt mua, mỗi người chỉ có thể mua một lần.
Fandom sốc luôn.
Này là sao đây, thần tượng như này thật không có đạo đức gì cả, fan nhiệt tình muốn vung tiền, cớ sao mà idol lại không cho fan xài tiền thế này?
Nghe thế có được không?
Có được không?
[ Hay quá đi, bụm miệng rít gào.]
[ Liệu bài "Khốn nạn, trả tiền đê" kia có bị mấy công ty cho vay nặng lãi lấy đi làm nhạc nền tập thể dục giữa giờ không nhỉ?]
[ Cái gì cũng tốt, mỗi tội rẻ quá. Con trai Nhân thật là gian xảo, nếu đây là album miễn phí, ở tất cả các nền tảng phát nhạc lớn chỉ cần bỏ ra 1 đến 2 tệ là nghe được một bài rồi, nghe hết mười bài cũng chỉ tốn có 20 tệ. Cậu ấy lại để giá album chỉ bằng giá một EP* của người khác, như vậy chúng ta không thể xé lẻ ra mua từng bài được.]
*EP - Extended play (hay còn gọi là đĩa mở rộng), là tên của loại đĩa nhựa cứng hay CD có chứa nhiều bài nhạc hơn một đĩa đơn, nhưng lại quá ngắn để xem là một album. Thường thì một đĩa EP dài khoảng 10-20 phút, trong khi một đĩa đơn có dưới 10 phút và một album có khoảng 30-80 phút. Ở Anh, Công ty Bảng xếp hạng Chính thức (The Official Charts Company) định nghĩa điểm khác biệt giữa đĩa EP và album là độ dài 25 phút hay số lượng 4 bài. EP được phát hành với kích thước khác nhau ở các thời kì khác nhau. Vào những năm 1950 và 1960, EP thường là đĩa thu âm 45 RPM 7 (18 cm), với 2 bài trên mỗi mặt đĩa.
[ Nhất quyết không muốn tiền của má mi như vậy à? Đáng ghét!]
Thư ký Kim, Ban Thù, Thành hoàng Long Thành, thư ký Nam, giờ phút này đều có chung một loại oán giận.
Trên đời sao lại có kiểu con trai không hiểu chuyện như vậy chứ, cảm giác cầm tiền trong tay mà không được tiêu thiệt là khổ quá mà.
Dưới Địa Phủ, "Loạn Vân" cũng được lên kệ cùng thời điểm, ngay trong ngày lượt nghe ca khúc trong album đã vượt quá một tỷ. Sở dĩ lượt nghe tăng vọt nhanh như vậy, cũng chính là vì số người nghe đi nghe lại quá nhiều, dưới Địa Phủ cũng không có quy định phải đăng nhập lại mới được tính lượt nghe, chỉ cần nghe cả bài từ đầu đến cuối, thì lượt đó vẫn sẽ được cộng vào.
Album vật lý chia ra làm hai phiên bản âm dương đồng loạt mở bán, nhà phân phối trên Dương gian là IKU Music, dưới âm là website Đằng Phi.
Khi đó, album sẽ được chia thành từng đợt để gửi đi theo số lượng bán ra.
Giới âm nhạc hai cõi âm dương đều đánh giá rất tốt về "Loạn Vân". Trong một đám những "nhà phê bình âm nhạc", tên của đạo diễn nổi tiếng Minh Ngạn rất nổi bật.
[ Minh Ngạn: Đây không phải lĩnh vực chuyện môn của tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói một chữ: Tuyệt.]
Cái từ này nhanh chóng trở thành hot trend, là từ được mọi người sử dụng phổ biến nhất khi nhận xét về album này.
*
Cùng lúc đó, trong vườn Uẩn Ngọc.
Quỳnh Nhân: "Mồi đã thả xuống rồi, hắn nhất định sẽ cắn câu."
Concert này chính là miếng mồi mà Quỳnh Nhân dùng để câu Ngọc tiên sinh ra. Đối với Quỳnh Nhân mà nói, tổ chức concert luôn là giấc mộng của cậu, lấy cái tính không thể chịu được khi Quỳnh Nhân sống tốt của Ngọc tiên sinh, thấy cậu tổ chức concert còn không vội lao lên phá rối sao?
Diêm La Vương: "Hóa thân khác của ta vẫn còn đang ở trên Dương thế tìm kiếm, chỉ khi tìm được chân thân của hắn, chúng ta mới nắm được thế chủ động trong tay. Thần rất khó bị tiêu diệt, cho dù tìm được chân thân của hắn cũng chỉ có giam lại, trừ khi thứ giúp hắn hóa thần biến mất."
Quỳnh Nhân bỗng nhiên này ra một ý.
"Có lẽ không cần anh phải đích thân đi tìm đâu."
Cậu mặc dù chỉ là một thần tượng bình thường không có gì lạ, nhưng fan của cậu đều là Holmes tái thế đó.
Quỳnh Nhân đăng ký tài khoản, ở trong mục topic về Quỳnh Nhân trên diễn đàn thần quái Long Thành đăng một bài viết mới.
⸺⸺Nhờ trợ giúp, đây rốt cuộc là thần thành phương nào?
⸺⸺Tôi từng được nghe kể về truyền thuyết của hai vị thần, nhưng không biết rốt cuộc hai thần này là thần nào, nội dung cụ thể cũng không nhớ chính xác lắm. Hi vọng anh em nào biết, tốt bụng nhắc giùm với, *cúi đầu cảm ơn*.
⸺⸺Hai vị thần kia có đặc điểm như sau: Thần số một lúc còn sống là đạo sĩ, trong trận lũ quét cứu được rất nhiều người, được người dân tôn làm sơn thần. Miêu thờ của thần số hai có lẽ cách không xa chỗ thần số một lắm, quan hệ của hai người này không tốt, ở địa phương có thể lưu truyền chuyện thần hai ghen tị với thần một.
⸺⸺Thông tin quả thực rất mơ hồ, nhưng tôi tạm thời chỉ nhớ được có từng đó, nhờ anh em giúp đỡ.
⸺⸺Trả lời được xin đưa tặng album mới cùng vé xem concert của con trai để cảm ơn, người trong nghề, có cách lấy được vé. Ba mươi người đầu tiên trả lời đều được tặng album.
Quỳnh Nhân thản nhiên đánh chữ, ngón chân yên lặng cuộn lại, tự mình gọi mình là con trai nghe nó kỳ kỳ.
[ Thông tin mơ hồ quá, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.]
[ Không biết, comment đẩy topic.]
[ Nhìn album mới của con trai mà thèm thuồng không thôi, nhưng tui thực sự không biết quả này, *cún con rớt lệ*.]
Quỳnh Nhân đăng bài lên xong cũng không để ý nó nữa, cậu lại lên Weibo cõi âm đăng một bài tương tự, dựa theo tốc độ đầu thai dưới Địa Phủ, không chừng những người gặp qua trận lũ năm đó vẫn còn dưới âm.
Diêm Quân cùng nhóm quỷ lại dưới Địa Phủ đều quen tự mình gánh vác trách nhiệm, ít khi nhờ vả đến các cư dân Địa Phủ. Một phần lớn cũng là vì cư dân dưới đó đều từng phải chịu cực hình mấy chục triệu năm ở Địa ngục, quan hệ với quỷ lại Địa Phủ không thể tùy tiện thoải mái giống như giữa người sống với người sống trên Dương thế được.
Diêm La Vương lẳng lặng rơi vào trầm tư, đấy chính là cái gọi là dựa vào quỷ hồn thúc đẩy quỷ hồn, quỷ hồn chính là cội nguồn sức mạnh của Địa Phủ ư?
Tuy phương thức làm việc của Địa Phủ bây giờ đã tiên tiến hơn đám chính thần trên trời kia nhiều lắm rồi, nhưng không thể ỷ vào đó mà lười biếng được.
Diêm La Vương mở máy tính xách tay của mình ra, tạo một file word mới.
Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn lướt như bay bên bàn phím, Quỳnh Nhân thấy hắn đánh ra một tiêu đề.
"Tư tưởng mới về quản trị ⸺⸺ Học được cách dựa vào quỷ hồn, thúc đẩy nguồn lực quỷ hồn."
Quỳnh Nhân nghĩ thầm trong bụng: Diêm La Vương không nhất định là quân vương tốt nhất trên đời, nhưng hắn nhất định là quân vương cố gắng nhất trên đời này. Khối lượng công việc lớn như vậy, người khác cùng lắm trụ được 30, 40 năm đã đột tử rồi, vậy mà Diêm La Vương có thể dùng bảy hóa thân, điên cuồng làm việc không ngừng đến bị trời sụp đất nứt.
Có nên thấy may mắn vì người này có những bày hóa thân không nhỉ? Nếu không phải thế, có khi ngay cả thời gian để biến thân thành hoa ăn thịt người, đối phương cũng không có mất.
Cậu lập tức đổi lại tên ghi chú của Diêm La Vương trong Wechat.
Từ "LSP bảy hóa thân" thành "Bảy hóa thân cũng tốt lắm".
*LSP - Layered Service Provider, (nhà cung cấp dụng vụ phân lớp), LSP có thể được sử dụng đúng cách để tạo điều kiện thuận lợi cho các thành viên lập trình đánh giá để giám sát hệ thống mạng giao tiếp.
*
Có thể nói Cố Mộng Tang chính là ngôi sao thích lượn diễn đàn thần quái Long Thành nhất trần đời.
Từ sau vụ đụng phải quỷ trên tàu điện ngầm, thấy được năng lực thực sự của Quỳnh Nhân, anh ta bắt đầu thường xuyên lượn lờ trong mục topic của cậu, lượn tới lượn lui, lượn một hồi lượn ra tình cảm, giờ toàn bộ từ trên xuống dưới của anh ta đều là dáng vẻ fan cứng Quỳnh Nhân.
Anh ta cũng không muốn gây phiền toái cho Quỳnh Nhân, cho nên chỉ có thể giấu kín tình cảm kính yêu này trong lòng.
Haizz.
Từ sau khi ghi hình tập đầu tiên của "Thần quái 101" xong, anh ta chưa có cơ hội gặp mặt Quỳnh Nhân thêm lần nào.
Ban đầu "Thần quái 101" tính sẽ phát hành định kỳ giống như một chương trình tuyển chọn tài năng bình thường, nhưng sự thực chứng minh, chí phí sản xuất của show giải trí này quá cao, quy trình chế tác lại phức tạp, cần diện tích lớn, thực sự là không thể hold được.
Hơn nữa mới có tập đầu tiên mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đều phải dựa vào Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc lừa gạt cho qua. Tập hai mà lại thế nữa, thì ai đỡ cho nổi.
Nghe đâu Lý Quỳ còn bị ban ngành đặc biệt mời đi uống trà, còn giới thiệu cho ông một vị đại sư đáng tin, tên là Dương Lăng Mộ, sau này cứ hễ Lý Quỳ ghi hình show mới, đều phải để đại sư Dương này bấm ngón tay tính lành dữ trước, thực hiện tốt công tác phòng chống quỷ, tránh cho chọc ra sự cố gì khác.
Đối với chuyện này, Cố Mộng Tang có cái nhìn của riêng mình, anh ta cảm thấy chương trình gặp chuyện ma quái không thể chỉ tính lên đầu Lý Quỳ được, còn phải trách Quỳnh Nhân nữa. Hai vầng sáng ma quái như bọn họ tụ lại cùng một chỗ, chẳng khác nào 0 thêm 0 bằng ∞, trăm phần trăm nhận được buff kinh dị.
May mắn trong bất hạnh là tiết mục "Thần Quái 101" này vẫn tiếp tục được ghi hình, có điều sẽ đổi thành mỗi năm một tập.
Sợ là lần tiếp theo anh ta ghi hình show giải trí với Quỳnh Nhân đã là chuyện của năm sau.
Cố Mộng Tang buồn rầu mở "Loạn Vân" ra, chọn phát lặp lại, gần đây tần suất mấy chuyện ma quái xảy ra giảm hẳn, topic trên diễn đàn lướt vèo một cái là đã không còn cái gì để đọc nữa, khiến lòng người không khỏi quạnh hiu.
Anh ta mớ chuyên mục của Quỳnh Nhân ra, phát hiện có một topic mới đăng lên cách đây một tiếng đã được đánh tag "Hot!" đỏ chót.
"Tìm thần linh?" Cố Mộng Tang lẩm bẩm trong miệng, "Có thần thật à? Đúng ha, sao mình không nghĩ ra nhỉ, trên đời đã có quỷ, vậy theo lý mà nói, có thần cũng rất bình thường mà."
Anh ta nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt lập tức bị mấy chữ "Album" cùng "Vé tham gia" dính chặt lấy.
"Muốn có quá đi!"
Giờ mà nói với Quỳnh Nhân, kiểu gì cậu cũng cho anh ta thôi, nhưng mà như vậy lại thấy hơi hơi xấu hổ. Bảo tự mình cướp mua, thì người bị thế kỷ hai mươi mốt đánh bại như anh ta, thực sự không có chút tự tin nào với tốc độ tay của mình.
Bình thường anh ta rất thích xem mấy thứ chuyện lạ liên quan đến tâm linh, nhỡ đâu đúng lúc biết cái chủ topic hỏi thì sao?
Cố Mộng Tang xem kỹ lại một lượt, phấn khởi vỗ đùi cái bép, anh ta biết thật.
Thông tin chủ post đưa ra tuy mơ hồ, nhưng nội dung mỗi một mục đều trùng khớp với cái anh ta biết. Album và vé xem concert thân yêu ơi, Cố Mộng Tang, ta tới rồi đây!
*
Sau khi đăng bài xong, Quỳnh Nhân lên xe đến phòng tập tập vũ đạo, cậu không dùng phòng tập ở trong nhà, mà đến chỗ vũ đoàn. Concert lần này có rất nhiều vũ đạo yêu cầu phối hợp đặc biệt, mấy ngày nay cậu đều tới tập cùng vũ đoàn.
Buổi trưa không về nhà mà cùng các vũ công khác trong nhóm ăn cơm. Tập đến tầm bốn giờ chiều, cậu mới rời khỏi phòng tập.
Quỳnh Nhân muốn tìm Trương Khinh Khinh đặt một ít đồ mã, còn muốn nhờ Trương Khinh Khinh thiết kế phông nền cho sân khấu biểu diễn.
Chỗ tiệm của Trương Khinh Khinh không tiện đỗ xe, Quỳnh Nhân để Mạnh Thanh Huyền đưa mình đến gần đó, xong tự đi bộ vào.
Xuống xe rồi, Quỳnh Nhân mới nhớ cậu còn chưa xem tin nhắn trả lời trên diễn đàn.
Nghĩ thế, Quỳnh Nhân bèn mở topic ra làm mới lại, thấy bên dưới đã có đến mấy trăm comment. Diễn đàn có chức năng tặng like, Quỳnh Nhân trực tiếp xem từ comment có lượt like nhiều nhất xuống, hai mắt tức thì mở to.
"Album với vé xem concert chắc chắn là của tôi rồi, tôi biết hai vị thần này là ai."
"Thần số một là đạo sĩ ở đạo quan trên núi..."
Thông tin trong comment này khá giống mới diễn biến đại khái câu chuyện mà Diêm La Vương nói với Quỳnh Nhân, đạo quan ở trên núi, gặp lũ quét bất ngờ, tình nguyện dùng thân ngăn lũ, hài cốt bị lũ cuốn trôi, người dân dùng đồ đạc cũ lập mộ, trời giáng mây lành, được sắc phong làm Sơn thần, các chi tiết nhỏ đều chính xác.
"Tôi có tư liệu chi tiết, nhận được album và vé concert xong sẽ gửi cho cậu."
Yêu cầu rất hợp lý, Quỳnh Nhân gửi tin nhắn riêng cho người hâm mộ có nick – [Fan mẹ cứng cựa của Quỳnh Nhân], chỗ đối phương ở cách tiệm đồ mã của Trương Khinh Khinh không xa, Quỳnh Nhân đề nghị hai người gặp nhau lại cửa hàng của Trương Khinh khinh, cô nàng đồng ý.
Bây giờ còn chưa có vé xem concert, nhưng trong túi cậu đúng lúc có một bản album mẫu, so với phiên bản chính thức càng có giá trị kỷ niệm hơn, có thể tặng cho fan hâm mộ này.
Thái độ của cô nàng rất tích cực, bảo Quỳnh Nhân ở lại cửa hàng đồ mã chờ mình nửa tiếng.
Quỳnh Nhân vốn định nói rõ thân phận của mình, nhưng cảm giác làm vậy rất dễ bị hiểu nhầm thành lừa đảo, không chừng đối phương sẽ không tới nữa.
Cũng không biết fan mẹ này lúc nhìn thấy cậu, biểu cảm trên mặt sẽ như thế nào.
Đi tới trước cửa tiệm của Trương Khinh Khinh, Quỳnh Nhân phát hiện chỗ vốn bày hình nộm bằng giấy của Samoyed và mèo Ragdoll đã đổi lại, bày chó Shi Tzu, chó Bắc Kinh, chó Lhasa Aspo, toàn bộ đều là mấy giống chó đã từng xuất hiện bên trong "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục".
Cư dân Địa Phủ quả nhiên đã đi báo mộng cho người nhà.
Thật không ngờ, dù cậu kinh doanh sự nghiệp vui chơi giải trí dưới cõi âm, hay Ngọc tiên sinh làm kinh doanh ngầm trên Dương thế, cuối cùng chung quy lại đều là làm lợi cho Trương Khinh Khinh, lẽ nào người này chính là kiểu sinh ra để ăn cơm cõi âm à?
Quỳnh Nhân đẩy cửa đi vào, Trương Khinh Khinh vẫn giống hệt như lần đầu tiên Quỳnh Nhân gặp anh ta, không buồn ngẩng đầu lên, nói: "Cứ xem tự nhiên."
Quỳnh Nhân: "Mối làm ăn lớn đến đây."
Trương Khinh Khinh lập tức ngẩng đầu lên, cười tươi như hoa: "Đã lâu không gặp."
Đúng là lâu rồi chưa gặp, lần trước Trương Khinh Khinh có đến giao tai nghe, nhưng lúc đó cậu lại đang ghi hình "Chế thanh 3" ở Hà Thành, là người đại diện nhận hàng giùm.
"Chương trình kia đã phát sóng rồi đúng không?" Trương Khinh Khinh hỏi, "Tôi bận quá, không có thời gian mà xem nữa, fan không cần bỏ phiếu cho huấn luyện viên đâu nhỉ?"
"Đương nhiên không cần, người ta tuyển chọn idol, chứ có tuyển chọn huấn luyện viên đâu."
Trương Khinh Khinh gãi đầu: "Sau đợt nọ, ê kíp chương trình có chọn được thực tập sinh mới chưa?"
Quỳnh Nhân đơ ra một giây, vô thức nắm chặt ba lô, Trương Khinh Khinh đang nói cái gì? Thực tập sinh mới á?
"!"
Một tia chớp bổ xuống, soi sáng đầu óc hỗn độn bao ngày nay.
Cậu rốt cuộc đã biết, tại sao "Chế thanh 303" làm mình cảm thấy quái dị, rồi lại không biết là quái chỗ nào rồi.
Bởi vì số thực tập sinh không thể là 101 người được.
Chuyện quan trọng như vậy, thế mà toàn bộ ê kíp chương trình, bao gồm cả các thực tập sinh đều không ai phát hiện ra.
Ký ức của tất cả nhân viên trong ê kíp chương trình đều bị giở trò, nhưng lần này mức độ kiểm soát trí nhớ không mạnh cho lắm. Trương Khinh Khinh chỉ nhắc một câu như vậy, cậu đã nhận ra việc không khớp ở chỗ nào.
Ban đầu, "Chế thanh 3" đúng là có 101 thực tập sinh, nhưng có một người trong số đó mắc bệnh phải rút lui, Tống Khương lâm thời tìm Trương Khinh Khinh để thế chỗ.
Ghi hình kỳ đầu tiên chọc phải quỷ, nhưng quỷ này đều là fan của Trương Khinh Khinh, được Quỳnh Nhân khuyên nhủ, Tống Khương đã từ bỏ suy nghĩ muốn lợi dụng Trương Khinh Khinh để hút fame, kể từ đó số thực tập sinh tham gia chỉ còn lại 100 người.
Quỳnh Nhân mở app của UKITeng ra, "Chế thanh 3" nằm ngay ở vị trí bắt mắt nhất, trong phần giới thiệu cá nhân, số thực tập sinh có mặt là 101.
Trong lúc tất cả bọn họ không ai phát hiện, nhiều ra thêm một người.
"Quỳnh Nhân, cậu làm sao vậy? Phát ngốc gì thế?"
Quỳnh Nhân lắc đầu, không nói chuyện này, ngược lại hỏi: "Tôi muốn chờ ở đây gặp mặt một fan hâm mộ, có ghế không?"
Trương Khinh Khinh phá lên cười: "Ghế cho cậu đương nhiên là có rồi."
Anh ta bê ghế tới, khom người nói: "Mời cha ngồi."
Quỳnh Nhân: "Con trai khách sáo rồi."
Quỳnh Nhân ngồi xuống, lẳng lặng suy tư.
Trong số các thực tập sinh, cậu và Viên Bác, Cổ Ti, Dung Hạo có tiếp xúc nhiều nhất, ba người họ vừa hay cũng chính là ba người ở top đầu.
Nếu Ngọc tiên sinh là thực tập sinh đột nhiên lòi ra kia, vậy mục đích dự thi của hắn ta là gì?
Ngọc tiên sinh nơi nơi đều biểu hiện ra sự căm hận đối với cậu, lẽ nào lén lút đâm sau lưng đã không còn thỏa mãn được hắn nữa, nên giờ tính đánh bại cậu bằng độ nổi tiếng à?
Nói đến chuyện này, ba người họ dường như đều có chút trái ngược với cậu. Tài năng của Viên Bác chỉ thường thường, cậu lại siêu mạnh.
Quỳnh Nhân nói thầm trong bụng, cậu không cố ý tự khen mình đâu.
Dung Hạo không chịu cố gắng nỗ lực, hết sức lười biếng, lại dựa vào thiết lập con nhà giàu hút được rất nhiều fan.
Quỳnh Nhân tự nhận bản thân mình cũng rất chăm chỉ, dù có bận cũng không quên luyện thanh, ban ngày không có thời gian thì trước khi đi ngủ cũng sẽ tập một vài bài vũ đạo đơn giản.
Cổ Ti...
Quỳnh Nhân bỗng nhiên thấy hổ thẹn không thôi, ngoại trừ việc hôm nọ Cổ Ti cho cậu mượn vai giẫm lên, cậu thực sự không nhớ ra người này có biểu hiện đặc sắc nào.
Hay rồi, chuẩn kiểu ba chọn một kinh điển trong Conan.
Chỉ thiếu người mặc áo đen nữa là đủ bộ.
Quỳnh Nhân cũng không nghĩ nhiều, cậu không thích lãng phí thời gian vào những chuyện tạm thời không có cách giải quyết, càng không thích phí tâm vì một người không quan trọng.
Những vấn đề cần cân nhắc khi tổ chức concert có rất nhiều, mấy ngày nay cứ hễ có thời gian rảnh rỗi là cậu lại bắt đầu bật hình thức xét duyệt, chiếu sáng thế nào, vũ đạo ra sao, cho đến áp phích tuyên truyền quảng cáo, cái gì cũng cần để ý.
Tiếng chuông gió ngoài của vang lên.
"Xin chào, xin hỏi có phải "Quỳnh Meow Meow" không? Tôi là "Fan mẹ cứng cựa của Quỳnh Nhân"."
Quỳnh Nhân quay đầu nhìn ra cửa, người đến quấn kín mít từ trên xuống dưới, quả thực không khác gì dán lên người mấy chữ: "Tôi có vấn đề, nhanh đến bắt tôi đi." trong ngoặc kép.
"Cố Mộng Tang?"
Tuy quấn rất kín, giọng cũng gắng đè thấp xuống, nhưng Quỳnh Nhân vẫn nhớ giọng người này, loáng cái nhận ra ngay.
Mồm Cố Mộng Tang phía sau lớp khẩu trang há to đến độ có thể nhét nguyên một quả trứng ngỗng vào.
Trương Khinh Khinh kính nể lặp lại: "Fan mẹ cứng cựa của Quỳnh Nhân..."
Thế mà lại là đàn ông. Theo đuổi thần tượng thật là phức tạp.
Tâm trạng của Quỳnh Nhân thì đại thể như sau:
"..."
Tạo sao fan hâm mộ thì đều kiên quyết đòi làm cha mẹ cậu, mà mấy người kiểu như Trương Khinh Khinh lại nhất quyết đòi kêu cậu là cha.
Quỳnh Nhân trịnh trọng từ chối: "Không muốn mẹ nam."
Trừ thư ký Kim.
Tim Cố Mộng Tang ngừng đập, máu cũng ngừng chảy. Huyết sắc tố* tựa như mất đi công năng vận chuyển oxy, anh ta chỉ cảm thấy bản thân đang ngạt thở.
* Huyết sắc tố (hemoglobin) là một loại protein phức tạp chứa Fe++ có nhiệm vụ vận chuyển oxy và cacbonic từ phổi đi khắp cơ thể. Hemoglobin có trong hồng cầu và chiếm 33% trọng lượng hồng cầu, gồm 2 thành phần là hem và globin.
Mỗi năm diên đàn chỉ cho phép đổi nickname một lần, anh ta ỷ vào chuyện trên mạng không ai biết mình là ai, sửa tên nick thành "Fan mẹ cứng cựa của Quỳnh Nhân", trong lòng còn âm thầm sung sướng.
Tuy anh ta không phải fan mẹ mà là fan sự nghiệp, nhưng luôn cảm thấy hai chữ fan mẹ này nghe chất chơi hơn.
Chất chơi cái con khỉ! Anh ta muốn đi chết!
Cố Mộng Tang cùng tay cùng chân đi tới trước mặt Trương Khinh Khinh, giọng nói rầu rĩ suy yếu từ trong khẩu trang truyền ra: "Xin chào, cho hỏi... Ở đây có dây thừng thắt cổ không?"
Trương Khinh Khinh không biết nhiều người nổi tiếng lắm, bèn thì thầm nói khẽ với Quỳnh Nhân: "Người này trông hơi có vấn đề thì phải, có cần báo cảnh sát không, nếu anh ta chết ở đây, liệu có ám lên hàng mã tôi làm không nhỉ? Chỗ hàng đó tôi còn phải giao cho khách. Nếu bị anh ta ám lên, chất lượng hàng hóa xảy ra vấn đề gì thì sao? Tôi là người làm ăn có tâm mà."
"..." Quỳnh Nhân hiền lành nói, "Khinh Khinh à, làm người tí đi, ngậm miệng lại."
Trương Khinh Khinh làm một động tác kéo khóa miệng.
Quỳnh Nhân lấy album của mình từ trong ba lô ra đưa cho Cố Mộng Tang, cố gắng cứu vớt sinh mệnh đối phương: "Đây là bản mẫu thiết kế đầu tiên, số lượng không có nhiều, cho anh. Có muốn ký tên không?"
Cố Mộng Tang lập tức đầy máu sống lại: "Làm phiền cậu viết là: Tặng Cố Mộng Tang thân yêu nhất."
Quỳnh Nhân: "Xin lỗi, không được."
Thanh máu của Cố Mộng Tang lại từ từ tụt xuống, giọng nói run rẩy: "Tại sao?"
Quỳnh Nhân: "Có gia đình rồi, con người tôi rất là có nam đức*."
*Chỗ này chế lại từ từ "Nữ đức" nghĩa là Đức hạnh của phụ nữ.
Cố Mộng Tang thờ dài một hỏi, xoa xoa khóe mắt: "Thôi, viết tên là được rồi."
Anh ta nghĩ một chút, vẫn chưa hết hi vọng: "Có thể vẽ một trái tim nhỏ cho tôi không?"
Quỳnh Nhân: "Không thành vấn đề."
Ký tên xong, Quỳnh Nhân mượn bút vẽ của Trương Khinh Khinh, ở phía trên vẻ một hình trái tim tiêu chuẩn, có thể trị dứt điểm chứng ám ảnh cưỡng chế của người khác.
Cố Mộng Tang từ trong ba lô móc ra thiết bị hút chân không cầm tay, cho album vào trong túi, sau đó dùng máy hút sạch không khí bên trong, dán kín miệng túi lại.
Anh ta cẩn thận cất kỹ album vào trong ba lô, sau đó lấy ra một xấp tài liệu.
"Hai vị thần mà cậu nói kia chính là thần linh bản địa ở huyện Trùng Sa nhà tôi. Hồi tôi học cấp ba, cha tôi có từng biên tập lại địa chí của huyện, tôi đặc biệt thấy hứng thú với những nội dung này, cho nên lúc giúp ông ấy biên tập lại thì có tiện tay in ra thêm một phần.
"Những tài liệu này sắp xếp tương đối ngẫu nhiên, bối cảnh cũng không rõ ràng, để tôi kể lại nội dung đại khái của truyền thuyết cho cậu trước."
*
200 năm tước, có một đạo quan tên là Thái Tinh quan trên núi Vân Châu, thuộc huyện Trùng Sa, tỉnh Linh Châu, trên núi còn có một dòng sông nhỏ chảy qua.
Trong quan có hai đạo sĩ tu hành. Một người tên Nhạc Giác, đạo danh là Ngọc Hư Tử, người còn lại là cô nhi do quan chủ nhặt về, lấy sơn thủy làm tên, gọi là Vân Tỷ, đạo danh Thúy Vân đạo nhân.
Năm đó, nửa đêm đột nhiên có mưa lớn, nước sông dâng cao, khi nước lũ dâng lên đến chân núi, dân chúng vẫn còn đang say giấc, tính huống vô cùng nguy cấp.
Nhạc Giác cùng Vân Tỷ đều là người tu hành, hai người đều muốn dùng những phép thuật học được để ngăn lũ.
Chẳng ngờ lại gặp phải lũ quét, đất đá bị cuốn trôi, không ngừng cuồn cuộn chảy xuống.
Mắt thấy không thể cứu vãn được nữa, Nhạc Giác phát nguyện, hiến tế chính mình, chỉ mong tốc độ lũ quét chậm lại một chút, để bách tính dưới núi có cơ hội chạy thoát.
Thấy tình cảnh này, Vân Tỷ cũng phát nguyện, nguyện dùng tính mạng mình để dòng lũ chuyển hướng.
Tâm nguyện của hai người vang vọng đất trời, bách tính dưới núi đều nghe thấy được.
Bởi vì hai người họ hi sinh, dân chúng dưới núi mới có thể thoát hiểm, dòng sông từ đây đổi hướng.
Thi thể của Nhạc Giác bị cuốn trôi, không thể tìm lại được nữa, chỉ có thể từ trong đạo quán cũ tìm lại một ít quần áo, sau khi được các đạo sĩ trong quan phân biệt, xác nhận đúng là đồ của Nhạc Giác thì lấy lập mộ cho đối phương.
Thi thể của Vân Tỷ trôi trên sông, được người dân vớt lên, long trọng an táng.
Cả hai người đều được thôn dân lập miếu cung phụng.
Nghe đến đó, Quỳnh Nhân không khỏi có chút nghi hoặc. Nội dung thì khớp rồi, nhưng ghen tị ở chỗ nào?
Cố Mộng Tang: "Không nên gấp, từ từ tôi kể cho mà nghe."
Miếu của Nhạc Giác được dựng ở trên núi, miếu của Vân Tỷ thì dựng bên bờ sông, lão quan chủ mời người nặn tượng hai người để đặt trong miếu, theo như ghi chép kể lại thì tượng được làm giống y như người thật.
Nhạc Giác lớn lên rất tuấn tú, tượng nặn ra giống người thật đến bảy, tám phần, đèn nhang cũng rất vượng.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, dân làng đột nhiên cảm thấy tượng đất trong miếu có linh tính, giống như sống lại.
Nhất là trong miếu Sơn thần, rõ ràng người canh miếu trông ở bên ngoài, nhưng trái cây được mang đến cung phụng vẫn bị ăn mất.
Thôn bàn tán sôi nổi, đều nói hai người họ thực sự đã thành thần. Nhạc Giác là Sơn thần, Vân Tỷ thành Hà Bá.
Bọn họ sẽ vĩnh viễn bảo vệ vùng đất này, khiến nơi đây không còn phải chịu cảnh lụt lội khốn khổ nữa.
Từ đó, thôn dân cúng tế càng ngày càng nhiều, các thôn xóm phụ cận nghe nói thần linh ở đây rất thiêng cũng đường xa lặn lội mấy trăm dặm tới dâng hương.
Quy cách cung phụng cũng càng lúc càng cao, có người nói tượng nặn bằng đất sét không xứng với thần linh, bèn tạc lại cho mỗi miếu một pho tượng ngọc, phỉ thúy được dùng đương nhiên là loại kém nhất, chỉ có phần khuôn mặt là chất ngọc tương đối tốt.
Tuy vậy, nhưng cũng tiêu tốn một khoản tiền lớn.
Một ngày nọ, thôn dân đồng loạt mơ thấy cùng một giấc mơ.
Nhạc Giác xuất hiện trong mộng của họ, tay cầm hoa quả mới được cúng lúc ban ngày, ngồi xếp bằng trên bàn thờ.
Người nọ răng rắc răng rắc gặm trái cây xong, lau miệng, than thở nói: "Lần trước sở dĩ đột nhiên xảy ra lũ quét là do mọi người chặt cây quá nhiều, trên núi, hai bên bờ sông không còn được mấy cây, bùn đất không có gì giữ lại, cũng không có gì che chắn, nên mới ào ào lao xuống như vậy. Mọi người bây giờ đang ở vùng thấp trũng, đều nói nước chảy chỗ thấp, đạo quan của bọn tôi ở sườn núi mà còn bị cuốn trôi, nữa là người đang trong hố, mọi người không chìm thì ai chìm?"
"Sau này đừng có mê tín như vậy, tin thần không bằng tin chính mình. Chính thần không cần đèn nhang, thần linh dân gian phù hộ mọi người đều có cái giá của nó. Bây giờ đèn nhang, thế sau này không có nữa thì sao?"
"Mọi người không cần ngày ngày cung phụng tôi, cũng không cần giúp tôi làm Kim thân*, nếu có món gì ngon chia cho tôi một chút là được.
*Kim thân ở đây là thiếp vàng lên tượng ấy.
"Nhớ, trồng nhiều cây, chuyển lên ở chỗ cao hơn. Chuyện di chuyển này tôi đã thương lượng với Thành hoàng Châu Thành rồi, ông ấy nói sẽ tìm một nơi thích hợp cho mọi người."
Trước khi Sơn thần biến mất khỏi trong mộng, còn một lần nữa nhấn mạnh, không cần cung phụng mình, trồng nhiều cây xanh bảo vệ môi trường, di chuyển đến nơi ở mới cao hơn, so với ở đây cầu khấn thần linh có tác dụng hơn nhiều.
Đối phương còn để lại quyển sách "Kinh nghiệm trồng cây" mà mình tự biên soạn cho tát cả thôn dân, nhà nhà sau khi tỉnh lại thì đều phát hiện trên bàn thực sự có quyển sách này, điều này chúng tỏ giấc mơ vừa rồi của bọn họ là thực.
Quỳnh Nhân nghe thấy chỗ này: "..."
Mơ hồ có cảm giác, đúng là chuyện cậu có thể làm ra.
Cố Mộng Tang nói tiếp: "Sau đó không lâu, thôn dân lại mơ thấy Sơn thần báo, Thành hoàng đã tìm được địa phương thích hợp, chuyện này sẽ giao lại cho đồng nghiệp trên Dương gian của mình tới làm, bản thân sắp đi đầu thai, hi vọng thôn dân sau này sống thật tốt, không nên mê tín..."
Kể đến đây, Cố Mộng Tang không nhịn được cằn nhằn một câu: "Bản thân người này vốn đã không khoa học rồi, thế mà còn bảo người ta không được mê tín."
Trương Khinh Khinh làm động tác mở khóa miệng, nói: "Người này nói không sai, tín ngưỡng và mê tín không giống nhau."
"Thế chuyện ghen tị thì sao?" Quỳnh Nhân nghe mà sốt hết cả ruột, "Cái người tên Vân Tỷ kia sao chẳng được nhắc đến câu nào vậy?"
"À à, lập tức nói đến người này đây." Cố Mộng Tang kể, "Sau đó quả nhiên trong huyện có người đến, di dời người dân đến nơi cao hơn. Bọn họ cũng nghe lời Sơn thần, trồng nhiều cây xanh, bớt mê tín, tuy nơi ở mới cách miếu thờ khá xa, nhưng cứ đến mùng một ngày rằm, hay những ngày lễ tết, dân làng đều cử người quay về tế bái."
Lúc trở về cúng tế, thôn dân mới phát hiện, tượng Sơn thần vẫn mỉm cười y như trước, nhưng nét mặt tượng Hà Bá lại vô cùng giận dữ, dường như đang trách móc quy cách cúng tế của bọn họ không bằng trước kia.
Trong lòng bọn họ không khỏi sợ hãi, mà vì sợ nên cũng dứt khoát không đi miếu Hà Bá nữa.
Mãi đến một ngày, bọn họ phát hiện khuôn mặt tượng Sơn thần hơi thay đổi, dường như càng lúc càng giống Hà Bá, còn báo mộng cho bọn họ phải tiếp tục cung phụng giống như trước kia.
Thôn dân lúc này vừa giận vừa sợ, lập tức chạy đến miếu Thành hoàng báo cáo, không lâu sau, mặt tượng thần lại biến trở về như cũ.
Sau đó có người nghe lão quan chủ trong lúc say rượu nói, Vân Tỷ trước giờ luôn căm ghét Nhạc Giác, từng nhiều lần âm thầm hãm hại đối hương, hôm lũ đến bất ngờ đó, lão quan chủ đã quyết định trục xuất Vân Tỷ ra khỏi Thái Tinh quan.
Không ngờ mưa bão bất ngờ ập đến, Nhạc Giác nói muốn đi cứu người, Vân Tỷ cũng nói muốn cứu người, Nhạc Giác thấy thế lũ đã không thể chống đỡ được nữa rồi, phát nguyện hi sinh thân mình, Vân Tỷ cũng lập tức phát nguyện theo.
Nhạc Giác là vì muốn ngăn lũ, Vân Tỷ là vì không muốn thua kém Nhạc Giác.
Nhưng trên trời chỉ luận công đức, không luận ý đồ, Vân Tỷ cho dù không quan tâm đến sống chết của người dân, nhưng cũng đã thực sự cứu người, được bách tính cung phụng đèn nhang, cứ thế mà trở thành Hà Bá.
Lão đạo sĩ lúc đó không nói, cũng là vì trong lòng còn yêu thương. Vân Tỷ đã chết, trước khi chết cũng quả thực làm được chuyện tốt, thôn dân trong lòng cũng cảm kích, cần gì phải nói thêm lắm lời.
Nhưng sau khi Nhạc Giác đầu thai, Vân Tỷ lại nảy sinh ý đồ chiếm lấy thần vị của Nhạc Giác, lại còn báo mộng bắt thôn dân phải tiếp tục cung phụng, trong lòng lão đạo biết, cho dù đứa học trò này đã thành thần, tâm tính vẫn không hề thay đổi. Ông có chút hối hận, lúc trước nên nói ra sự thật, ngăn cản thôn dân dựng miếu cho Vân Tỷ.
Trương Khinh Khinh nói chen vào một câu: "Trước khi Hà Bá gây chuyện, cho dù lão đạo sĩ có nói, thôn dân cũng sẽ không tin tưởng, người này là ân nhân lớn của bọn họ mà."
Sau khi lời này của lão đạo sĩ truyền ra, thôn dân vẫn theo định kỳ tế bái Hà Bá, nhưng đã không còn thực sự còn tôn thờ đối phương nữa, chỉ xem việc tế bái này như một hoạt động thường niên mà thôi.
Cố Mộng Tang: "Miếu Sơn thần hồi bé tôi có từng tới rồi, cho đến giờ đèn nhang vẫn rất vượng, nhưng miếu Hà Bá thì không biết ở đâu."
Quỳnh Nhân nghe xong.
Không khỏi suy nghĩ.
Nếu chỉ dựa vào câu chuyện này mà nói, quan hệ giữa Vân Tỷ và Nhạc Giác đơn thuần là một bên không ngừng hãm hại, thù hận, ghen tị, thậm trí trộm thần vị cũng chỉ xuất phát từ một phía.
Chuyện căm ghét chả ra làm sao này thế mà kéo dài cho đến tận ngày hôm nay, khiến Ngọc tiên sinh cố gắng làm mọi chuyện để cậu không thể sống tốt.
Oan quá mà...
Này thì liên quan gì đến cậu hả trời?
Ngọc tiên sinh chính là cái kiểu thần kinh rung rinh, bản thân đi học không thi được hạng nhất thì nhất quyết muốn bóp chết người đạt hạng nhất à, nhưng mà hạng nhất của lớp đã làm gì sai?
Danh sách chương