Tần Nhược Lan mặc mỗi chiếc áo thun bó sát người, nằm đó, yêu kiều ướt át, mắt nhìn y không chớp. Đối diện ánh mắt đó, sắc mặt Trương Thắng biến đổi mấy lượt, ấp úng nói:

- Tối.. Tối qua... Chúng ta...

Tần Nhược Lan cắt ngang:

- Hôm qua chúng ta uống say.

- À, tôi biết, ý tôi là....

- Không ở lại ăn sáng với anh nữa, em đi đây.

Tần Nhược Lan lần nữa cắt ngang lời y, ghé tới khẽ hôn lên môi Trương Thắng một cái, rồi nhảy xuống giường.

Trương Thắng nhìn thấy cô lấy cái áo khoác, trên đó cạnh bông hoa mai, còn có vùng " hoa đào" nở rộ, đầu óc bùng nhùng:

- Tiểu Lan...

Tần Nhược Lan mặt đỏ rực, cuộn cái áo lại, thở ra một hơi, nói nhanh:

- Em đi nhé.

Trương Thắng ngồi bật dậy, phát hiện ra mình vẫn trần như nhộng, không có dũng khí rời giường đuổi theo, lắp ba lắp bắp:

- Tiểu Lan, tối qua hai chúng ta đã...

Tần Nhược Lan bịt hai tai, dậm chân giận dỗi:

- Nói gì đó, không nghe, linh ta linh tinh.

- Tiểu Lan, chúng ta không thể vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Má Tần Nhược Lan đỏ au, đẹp như thạch lựu, cả hàng mi trước kia luôn nhướng lên ương ngạnh, lúc này thật dịu dàng:

- Ghét thế, một số chuyện cứ phải nói ra sao? Anh mà nói nữa, em giả chết cho anh xem.

Trương Thắng bần thần:

- Cứ, thế sao?

- Không thế thì thế nào, chúng ta đều là người trưởng thành, tự chịu trách nhiệm về việc mình làm, anh yên tâm, em không đòi hỏi gì ở anh hết.

Trương Thắng há miệng, nhưng chỉ có môi mấp máy mà không có tiếng phát ra, lặng lẽ nhìn cô ôm quần áo chạy khỏi phòng, lặng lẽ nghe tiếng bước chân trên cầu thang, tiếng cửa đóng lại...

Chạy ra ngoài, Tần Nhược Lan ngước đầu lên nhìn tầng hai, vẫn thấy bóng Trương Thắng ngồi ở trên giường, nụ cười giả kia biến mất, nước mắt đua nhau chảy dài, bịt miêng, chạy thật nhanh...

Trương Thắng ngồi trên giường thật lâu, đầu mới cứng đờ quay sang nhìn bàn trang điểm, y không dám nhìn khung tranh lớn treo đối diện giường, trong đó là ảnh y và Tiểu Lộ.

- Rầm!

Một cú đấm mạnh thẳng vào tường, Trương Thắng nhìn bộ mặt mình trong gương, rống lên:

- Trương Thắng, mày thật khốn nạn.

Trương Thắng tới quán bar Dạ Lai Hương lấy xe, lái về công ty, khi tòa nhà công ty hiện ra trong tầm mắt, y không dám đi tiếp nữa, đỗ xe lại hút thuốc.

Nếu nói trước đó cãi nhau với Tiểu Lộ còn có chút tức giận bực bội, thì bây giờ trong lòng y chỉ có bất an, y sợ gặp Tiểu Lộ, lòng nặng trĩu, không biết làm sao đối diện với cô.

Hiện giờ Trương Thắng tuy thay đổi rất nhiều, nhưng về bản chất vẫn không khác chàng trai mê phim truyện tình cảm trước kia là bao, tình yêu và hôn nhân đều là chuyện thiêng liêng, y đã làm vấy bẩn hôn nhân, không thể thản nhiên coi chuyện với Tần Nhược Lan là không có.

Mà chưa nói tới lương tâm, nếu Tiểu Lộ biết được y lang chạ bên ngoài, Tiểu Lộ rất hiền, nhưng cô cực kỳ tự tôn, hơn những cô gái khác nhiều lần.

Nghĩ tới đó Trương Thắng không rét mà run, y không muốn mất Tiểu Lộ, không muốn.

Con người ta càng sợ cái gì, càng gặp nó, Trương Thắng mấy ngày trước tìm đủ mọi cách gặp Tiểu Lộ, dỗ dành cô, nhưng Tiểu Lộ né tránh y. Hôm nay y chột dạ, chỉ muốn tránh né Tiểu Lộ, vậy mà vừa bước vào công ty, Tiểu Lộ đã ôm một chồng hồ sơ đi ra, muốn vờ như không thấy cũng chẳng được.

- Tiểu Lộ!

Khóe miệng Trương Thắng co giật, cười rất gượng gạo:

- Tổng giám đốc.

Tiểu Lộ đáp rất chính thức:

- Ra ngoài sao?

- Vâng, ủy ban quản lý khu khai phát gọi điện thoại tới, nói muốn báo lên trên một nhóm xĩ nghiệp tiên tiến, bảo chúng ta đưa tài liệu mời gọi đầu tư, sản xuất kinh doanh từ lúc khai trương tới giờ đưa lên, cùng với bản sao giấy phép kinh doanh.

- Ừm, vậy em đi đi.

- Vâng.

Tiểu Lộ đi sát qua vai Trương Thắng:

- Tối qua anh không về?

- Ừ, không về.

Trương Thắng không dám quay đầu sang, nỗ lực bình ổn ngữ khí:

- Uống rượu với đám Tiêu Tử tới nửa đêm, say không lái được xe, nhờ họ đưa về nhà ngủ tạm.

Tiểu Lộ khẽ cau mày:

- Sau này uống ít thôi, rượu không hề tốt, bọn họ mới trên 20, anh đừng so với họ.

- À, ừm, ừ, nước ta rượu không phải để uống, mà để chuốc... Vả lại, lòng anh phiền muộn..

Tiểu Lộ áy náy nói nhỏ:

- Anh về nghỉ đi, pha ấm trà uống, sáng không có việc gì thì tranh thủ nghỉ ngơi.

Khóe mắt nhìn Tiểu Lộ đi xuống cầu thang, Trương Thắng thở phào nhẹ nhõm.

***

- Chào chủ nhiệm giả.

Tiểu Lộ gõ cửa đi vào, lễ phép nói:

- Tôi là Trịnh Tiểu Lộ kế toán công ty tài chính Bảo Nguyên, tôi mang tới tư liệu chủ nhiệm cần.

" Trịnh Tiểu Lộ?" Giả Cổ Văn lòng máy động, là bạn gái của Trương Thắng? Nhìn kỹ, cô gái này mặt thuần tịnh thanh tú, nụ cười ngọt lịm, má có hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, thằng nhãi đó diễm phúc không nhỏ, cười lớn nhiệt tình đứng dậy:

- Cô Trịnh, mời ngồi, uống nước đi.

- Cám ơn chủ nhiệm Giả.

Giả Cổ Văn rót nước xong, ngồi về chỗ, lật xem hồ sơ, nói:

- Tôi và Trương Thắng là chỗ quen biết cũ đấy, ha ha, đừng khách khí.

Mắt Tiểu Lộ cười như trăng cong, tuy đang giận nhau, nhưng bạn của bạn trai mình phải tỏ ra thân thiết một chút, hơn nữa người ta là quan chức có quyền thế, cô cũng mong Trương Thắng có người bạn tài giỏi, hỗ trợ sự nghiệp của y:

- Ra chủ nhiệm Giả quen với tổng giám đốc chúng tôi, tôi tới công ty chưa được nửa tháng nên không biết, hi vọng sau này chủ nhiệm rảnh rối tới công ty, công ty chúng tôi phát triển thịnh vượng không thể thiếu sự ủng hộ lãnh đạo khu.

Giả Cổ Văn liên tục xua tay:

- Khách khí rồi, đó là trách nhiệm chúng tôi mà, giám đốc Trương nhiệt tình thành thật, không có gì phải nói, nhưng tới đó lại phải ăn uống, ảnh hưởng không tốt. Tôi là cán bộ nhà nước mà, mấy chỗ hộp đêm, nhà tắm, sao đi được? Không đi thì lại phụ lòng bạn hữu, thôi vậy, quân tử chi giao nhạt như nước, biết lòng nhau là đủ... Ha ha...

" Nhà tắm... Hộp đêm...?" Lòng Tiểu Lộ giật đánh thót, Trương Thắng đi xã giao toàn mấy chỗ đó? Cô theo giám đốc Quan tới toàn chỗ chính thức, còn nếu tới nơi sắc tình thì không gọi cô đi theo, nhưng trong lòng cô biết hết.

- Ừm, tư liệu rất đầy đủ, tốt, thế đi, để ở chỗ tôi là được.

Giả Cổ Văn nghe Sở Văn Lâu nói hai người họ sắp kết hôn, cho nên muốn chơi xỏ một chút, để họ cãi nhau chút, ông ta cũng vui vẻ, giờ quan sát sắc mặt Tiểu Lộ biết ý đồ đã đạt được:

- Vâng, cám ơn chủ nhiệm Giả, tôi xin về.

Trịnh Tiểu Lộ bắt tay Giả Cổ Văn, tâm sự trùng trùng rời đi:

"Anh ấy thường tới chỗ đó sao? Nam nhân tới đó, làm sao có thể không..." Nghĩ tới cảnh Trương Thắng mây mưa cũng loại gái mua vui kia, Tiểu Lộ như ăn phải ruồi.

***

Trương Thắng cảm thấy mình nợ Tần Nhược Lan, nhưng không biết phải trả nợ thế nào, không chỉ một lần nhấc điện thoại lên rồi bỏ xuống, cuối cùng chỉ có cách bưng tai trộm chuông, lừa mình lừa người.

Tâm kết của Tiểu Lộ không được cởi bỏ, nhưng tình cảm hai năm trời không phải vì thế mà dễ dàng phai nhạt, Trương Thắng hiện chủ động giữ khoảng cách với Chung Tình, vẫn làm việc cùng nhau, nhưng chú ý không để ai nói ra nói vào nữa, đồng thời càng quan tâm tới Tiểu Lộ hơn, cô cũng dần nguôi ngoai.

Đồ gia dụng đã được đưa tới, Trương Thắng và Tiểu Lộ bỏ liền ba ngày cùng nhau trang trí nhà cửa, rồi đi đón cha mẹ và vợ chồng Trương Thanh tới vườn bách thảo chơi nguyên ngày, cả hai đều có ý tu bổ quan hệ nên nhanh chóng thân thiết như xưa.

Hôm đó là cuối tuần, Trương Thắng đưa Tiểu Lộ tới cửa hàng trang sức lớn nhất thành phố chọn nhẫn cưới, sau đó ôm một bó hoa hồng cực lớn, tới thăm cô, khuôn mặt Tiểu Lộ xuất hiện nụ cười tươi tắn đã lâu không thấy.

- Hoa hồng là của em, nhẫn là của em, anh cũng là của em.

Trương Thắng đưa ho và nhẫn cho Tiểu Lộ, ôm lấy cô thì thầm:

- Gả cho anh nhé, được không?

Tiểu Lộ gật đầu, cô hạnh phúc phát ra tự nội tâm, nụ cười đó cảm nhiễm Trương Thắng, tay trong tay tới phòng đăng ký hôn nhân của cục dân chính, chuẩn bị nhận giấy kết hôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện