Xuống xe, nhìn tấm biển phòng đăng ký hôn nhân, Trương Thắng bỏ đi mọi tâm sự, bất kể thế nào, từ nơi đó bước ra, bọn họ đã là vợ chồng, chuyện quá khứ hãy để nó trôi qua, trách nhiệm, chưa lúc nào Trương Thắng cảm thấy hai chữ đó lớn như thế.

- Vợ ơi, đi vào đó, em trở thành vợ chính thức của anh rồi.

Trương Thắng phấn khích nói:

- Thắng..

- Ừ?

- Tim, tim em đập mạnh lắm, rất khẩn trương.

Trương Thắng ưỡn ngực lên, khuỳnh tay phải ra:

- Nào, để anh cho em dũng khí.

Tiểu Lộ thoải mái khoác cánh tay y, hai người tiến tới phòng đăng ký như bước vào thánh đường.

Chỉ còn vài bước có điện thoại, Trương Thắng lấy ra nghe:

- A lô.

- Anh Trương, em là Hạo Thăng đây.

- Ừ, có chuyện gì thế?

- Anh biết chuyện chị em sắp đi Canada chưa?

Sống lưng Trương Thắng bất giác cứng đờ, Tiểu Lộ đang khoác tay y lập tức nhận ra, trực giác mách báo, cú điện thoại kia có liên quan tới cô gái khác.

- À, à, nghe nói rồi, khi nào thì đi?

- Em cũng chỉ nghe nói thôi, chị ấy kể với anh hả? Em đang định hỏi anh đây, chẳng hiểu chị ấy làm sao, cha chị ấy nhờ vả quan hệ làm thủ tục xong hết rồi, đột nhiên nói không đi nữa, làm chú ấy tức điên. Chị ấy ương lắm, chỉ nói đúng một câu "không đi nữa", anh nói xem có tức không?

Trương Thắng hơi chột dạ buông tay Tiểu Lộ ra, cười:

- Là Lý Hạo Thăng, bạn anh, đợi anh một chút.

Đi tới lán xe đạp ban cạnh, nói tiếp:

- Tính cô ấy vẫn như trẻ con mà, không đi thì thôi vậy.

- Không đi không sao, trước kia là chị ấy la lối đòi đi, thúc giục liên tục, chú em mới chạy đôn chạy đáo làm thủ tục trong thời gian ngắn, chị ấy cũng nghỉ việc rồi. Kết quả bà cô lại trở quẻ, nói không đi nữa, chả lý do gì.

Lý Hạo Thăng nói tới đó hạ thấp giọng xuống:

- Hôm qua chị ấy cãi nhau với chú em, sau đó chạy tới nhà em, cướp luôn phòng em để ngủ, trong số bạn bè thì chị ấy nghe anh nhất, lúc nào rảnh anh nói chuyện khuyên chị ấy nhé.

- Ừ được, hiện tôi đang có việc bận.

Trương Thắng thấy Tiểu Lộ đứng ở bậc thềm nhìn mình không chớp mắt, nói vội:

- Vậy đi, chừng... Hai ba tiếng nữa tôi tới...

- Lý Hạo Thăng, cậu đang nói chuyện với ai đấy?

Bên kia đột ngột có tiếng quát, rồi tiếng cúp máy vội vàng.

- Thắng, ai gọi đấy, chuyện gì vậy, trông anh có vẻ không thoải mái?

Tiểu Lộ dò hỏi:

- Hài, chuyện làm ăn thôi, kệ nó, đi nào, chúng ta vào thôi.

Trương Thắng đáp qua loa, khoác tay Tiểu Lộ kéo đi:

Tiểu Lộ đứng im không nhúc nhích, hít một hơi, nghiêm túc nói:

- Thắng, đi vào đó rồi, chúng ta sẽ là vợ chồng, nhưng đột nhiên em không muốn hồ đồ vào đó... Thắng, nói cho em biết... Anh có mấy nữ nhân?

Trương Thắng muốn nói làm gì có ai khác, nhưng đón nhận ánh mắt trong veo của Tiểu Lộ, không sao nói ra được.

- Nếu anh không có, vậy chúng ta đi vào, em tin anh.

Tiểu Lộ nói rất kiên quyết:

Nhưng Trương Thắng chân như đeo chì, muốn nhấc lên mà không được.

Nước mắt dần dần hoen bờ mi, chuyện cô lo lắng nhất đã thành sự thực, nhưng vẫn mang một chút hi vọng cuối cùng, nghẹn ngào hỏi:

- Từ lúc nào?

Nếu như trước khi họ yêu nhau, tệ hơn nữa nếu trước khi họ quyết định đi tới hôn nhân, cô có thể tha thứ.

- Tháng... Tháng trước...

Trương Thắng thấy lưng đẫm mồ hôi lạnh:

- Anh nói tháng trước?

- Ừ.

Trương Thắng cúi đầu:

- Hai tuần trước... Anh uống say, thế rồi... Không kìm chế được...

Nói tới đó thấy bóng Tiểu Lộ phía trước không còn nữa, hoảng loạn ngẩng đầu đuổi theo:

- Tiểu Lộ, nghe anh giải thích..

- Giải thích, anh muốn giải thích gì nữa?

- Tiểu Lộ, không phải như em nghĩ đâu, anh không phải người phóng túng tùy tiện, chỉ là đêm hôm đó.

Tiểu Lộ vẫn đang ôm bó hoa hồng lớn, ôm chặt, gai đâm vào người cô, nhưng nỗi đau đó có là gì so với trái tim đang tan vỡ:

- Tổng giám đốc Trương, anh đừng lừa tôi nữa, được không?

Trương Thắng hoảng thật rồi, tóm lấy tay Tiểu Lộ:

- Không, không, anh thực sự...

Tiểu Lộ nuốt nước mắt ném bó hoa đi, lấy hộp nhẫn trong túi nhét vào tay y, nói gọn:

- Buông ra!

Trương Thắng như hóa đá, trơ ra nhìn Tiểu Lộ bỏ đi không một lần quay lại.

" Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?" Trương Thắng thất hồn lạc phách bước đi như xác không hồn, tới khi chạm phải hàng rào hè đường mới đứng lại, rồi thẫn thờ vào xe, cứ lái loanh quanh không mục đích trong thành phố nửa ngày trời, không nghĩ ra cách giải quyết, vì Tiểu Lộ một khi nhận định điều gì, sẽ rất khó khiến cô nghĩ lại.

- Giám đốc, anh đang ở đâu?

Trương Thắng nhận điện thoại của Chung Tình, định bảo cô lo liệu chuyện công ty giúp thì Chung Tình đã nói trước:

- Chuyện gì thế?

- Không phải hôm nay anh và Tiểu Lộ tới chỗ đăng ký kết hôn sao, có chuyện gì xảy ra? Tiểu Lộ về, sau đó dọn đồ đòi đi.

- Cái gì?

Trương Thắng thất kinh:

- Chị, chị ngăn cô ấy lại, tôi về ngay.

- Cậu yên tâm, tôi phát hiện ra đã ngăn lại rồi, đang phái người trông, nhanh lên nhé.

- Được.

Trương Thắng nhìn quanh xác định vị trí của bản thân, theo bản năng né tránh chỗ đông người, y lái xe ra ngoại thành lúc nào không hay, từ đây về công ty không quá xa, đạp ga chạy hết tốc lực.

Xe đỗ lại Trương Thắng đẩy cửa chạy ra, mặc kệ tất cả chạy thẳng tới KTX nữ, leo một mạch bốn tầng, Chung Tình đứng ngoài ra hiệu cho y đi vào, mấy nữ nhân viên thấy y nối nhau đi ra, nhường không gian cho bọn họ.

Cửa phòng đóng lại, bốn bề yên tĩnh.

Chăn màn đã gấp chỉnh tề, đặt trên một bộ quần áo là trang sức di động mà Trương Thắng mua cho Tiểu Lộ, còn Tiểu Lộ quần jean, áo thun trắng, ngồi bên cái túi vải màu xanh lục.

Trương Thắng vừa thở vừa nói:

- Tiểu Lộ, anh có lỗi với em, anh sai rồi, nhưng anh không lừa em, anh yêu em, thực lòng muốn cùng em sống hết cuộc đời, em tha thứ cho anh được không?

- Anh không cần xuống nước với em, cũng không cần em tha thứ.

Tiểu Lộ không khóc, cô hết sức bình tĩnh, nhưng trong nụ cười chứa sự tuyệt vọng:

- Vừa rồi các chị ấy khuyên em rất nhiều, bảo em thoáng một chút. Bây giờ, em nghĩ thông rồi... Họ nói đúng, anh không sai, mà thế giới này là thế, anh có tiền, trẻ trung, đẹp trai, trong mắt nhiều người anh có nhiều nữ nhân, dù không ai nói đó là cao thượng, thì người ta cũng cho rằng đó là chuyện hiển nhiên, không nói anh sai.

- Nhưng thế giới người người giàu có đó, không có chỗ cho em, em không muốn sống cuộc sống như vậy, không muốn sống trong thấp thỏm lo âu. Đơn giản vậy thôi.

Tiểu Lộ xách túi đứng lên.

Trương Thắng bước sang ngăn đường, Tiểu Lộ đứng trước mặt y, giọng cầu khẩn:

- Buôn tha cho em đi, xin anh...

Cánh tay Trương Thắng đưa ra cứng lại, rất lâu sau hạ xuống.

Tiểu Lộ lặng lẽ đi qua, tiếng mở cửa đóng cửa như từng nhát búa nện vào ngực Trương Thắng.

Chốc lát sau Chung Tình đi vào hỏi:

- Sao lại để cô ấy đi?

Trương Thắng mệt mỏi lắc đầu, từ từ đi tới bên giường, quỳ gối, trán gục xuống chiếc váy mà y mua cho Tiểu Lộ hôm sinh nhật Từ Hải Sinh, bên cạnh là cái vòng vàng mà Tiểu Lộ thích nhất, cô nói, sẽ đeo vào ngày cưới.

- Cô ấy cứ thế đi mất rồi...

Người phàm tục, không ai không bị nam nữ ăn uống cám dỗ, con người phát đạt, cám dỗ ngày càng lớn, ở mọi lúc mọi nơi, Trương Thắng nhiều lần dao động, và cuối cùng cũng gục ngã trước cám dỗ, nhưng trong lòng y vẫn coi trọng nhất là chữ tình, chân tình.

Vì thế y hiểu nỗi đau trong lòng Tiểu Lộ, vì thế y không có dũng khí ngăn cản cô, quá khứ bi thương, mối tình đầu thất bại đã tạo thành vết sẹo không phai trong lòng Tiểu Lộ. Tiểu Lộ cần một nam nhân đem tới cho cô sự an toàn cả đời, giờ y có nói hay ho thế nào, nhưng y đánh mất niềm tin của Tiểu Lộ mất rồi, khiến cô mất cảm giác an toàn đó rồi.

" Cho mình thời gian, mình sẽ nghĩ ra cách tìm lại cô ấy, dù là lấy cả cuộc đời chứng minh." Trương Thắng thầm hạ quyết tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện