Hàn Vân đối xử với Diệp Thiên luôn bằng thái độ lạnh nhạt, thậm chí còn nói bóng nói gió Diệp Thiên, thế mà giờ đột nhiên quỳ xuống chắp tay quyền với Diệp Thiên, giọng nói tràn đầy vẻ kính phục và tôn sùng.

Vừa rồi Diệp Thiên ra tay chữa bệnh cho Hàn Đạo Nho, chỉ trong chốc lát thi triển điểm huyệt trên không, nội lực xuất ngoại, lăng không kình, đây là ba công pháp mà chỉ có chí tôn võ thuật mới có thể làm được, chỉ có nội lực đạt đến cảnh giới đó mới có thể thi triển được.

Giây phút này ông ta đã hoàn toàn hiểu được Diệp Thiên chính là một vị chí tôn võ thuật thực thụ.

“Ồ?”, Diệp Thiên nhếch miệng cười: “Chú không muốn dùng chu sa chưởng nửa vời kia ra đọ sức với tôi nữa à?”.

“Hàn Vân không dám, trước đây đã mạo phạm cậu, mong cậu bỏ qua cho!”.


Hàn Vân lắc đầu lia lịa, cúi đầu càng thấp hơn.

Một vị chí tôn võ thuật chỉ đánh đại một chưởng đã có thể đánh cho ông ta vỡ hết kinh mạch mà chết, đọ sức với Diệp Thiên, đó không phải là thượng võ, mà là tự tìm đến cái chết!
Diệp Thiên mỉm cười, không hề để bụng, cậu quay sang nhìn Trần Sư Hành đang đứng như trời trồng.

“Bây giờ ông phục chưa?”.

Ánh mắt Trần Sư Hành sững lại, miệng mấp máy không nói nên lời, trông như người mất hồn.

Từ khi ông ta thành công trong lĩnh vực y học rồi xuống núi, y thuật của ông ta làm kinh động khắp tỉnh Xuyên, nổi tiếng khắp tỉnh Xuyên, địa vị cũng cao lên nhanh chóng.

Mời ông ta chữa bệnh cứu người, chi phí cho một lần xuất hiện cũng phải hàng chục triệu tệ, cho dù nhà họ Hàn có địa vị cao nhất tỉnh Xuyên thì ông ta cũng chưa từng coi trọng, có muốn giúp đỡ hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của ông ta, có thể nói là cậy có tài mà khinh người.

Ông ta luôn cho rằng y thuật của bản thân tinh thông, tuy không bằng sư phụ ông ta nhưng trong thời đại này không ai có thể sánh bằng ông ta được, nhưng hôm nay ông ta lại bị bàn tay của Diệp Thiên làm cho kinh động.

Diệp Thiên không chỉ giỏi về y thuật, không hề thua kém sư phụ ông ta, mà đến cả tu vi nội lực của cậu cũng đạt đến bậc cực mạnh.

Trong ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên mang vẻ coi thường, Trần Sư Hành lúc đó sực tỉnh, lập tức chắp tay cúi người.


“Thì ra là bậc chí tôn trước mặt, Trần Sư Hành đã phục, tâm phục khẩu phục!”.

Đây là chí tôn võ thuật đó!
Trước đó ông ta không hề coi Diệp Thiên ra gì, cho dù Hàn Phong luôn kính trọng gọi Diệp Thiên là cậu Diệp một cách cung kính, thì ông ta cũng khịt mũi khinh bỉ, nhưng bây giờ, ông ta không còn chút coi thường nào nữa, trong lòng tràn đầy vẻ kinh hoàng và chấn động.

Nhìn tuổi tác của Diệp Thiên chỉ khoảng 17, 18 tuổi, mà tu vi đã đạt đến cảnh giới này rồi, một vị chí tôn võ thuật chưa đầy 20 tuổi, nếu được truyền ra ngoài thì đừng nói tỉnh Xuyên, mà e rằng sẽ gây chấn động khắp cả giới võ thuật của Hoa Hạ.

Vì ông ta có sư phụ nên cũng có chút hiểu biết về bậc chí tôn võ thuật, ông ta biết rất rõ một vị võ giả muốn trở thành chí tôn thì phải chịu qua những khó khăn vất vả đến mức nào.

Muốn trở thành một chí tôn võ thuật, bước lên đỉnh cao trong giới võ thuật thì không thể thiếu bất cứ điều gì trong bốn điều sau: thiên bẩm, nỗ lực, thời gian, cơ duyên.

Giới võ thuật Hoa Hạ trong 20 năm trở lại đây, kỳ tài đầu tiên trong giới võ thuật được công nhận chính là Diệp Vân Long của nhà họ Diệp ở thủ đô, ông ta cũng là kẻ mạnh nhất trong giới võ thuật Hoa Hạ bây giờ, nhưng cho dù là Diệp Vân Long thì cũng phải ở độ tuổi 30 mới trở thành chí tôn võ thuật.

Và giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay càng ngày càng nhiều nhân tài xuất hiện, đã xuất hiện người trẻ tuổi có thiên bẩm vượt qua cả Diệp Vân Long như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, năm nay cũng chỉ 16,17 tuổi, tu vi đã đạt đến đỉnh cao tông tượng, chỉ cách chí tôn võ thuật đúng một bậc, nhưng cho dù bọn họ có thiên bẩm xuất chúng, muốn đạt đến vị trí chí tôn, ít nhất cũng phải sau độ tuổi 20.

Chí tôn võ thuật trẻ như Diệp Thiên đã vượt lên trên tất cả thiên tài, võ công siêu phàm, làm sao mà ông ta không kinh hoàng cho được?
“Nếu đã phục rồi thì đưa đồ cho tôi đi!”.


Diệp Thiên chỉ vào trước ngực Trần Sư Hành.

“Cái này…”.

Mặt Trần Sư Hành lập tức biến sắc, bàn tay nắm chặt chiếc mặt ngọc và không hề giao ra cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên thấy vậy, hai mắt nheo lại, khóe miệng nhếch thành hình vòng cung nguy hiểm: “Sao thế, lẽ nào ông quên vụ cược của chúng ta rồi sao?”.

Mặt Trần Sư Hành không ngừng biến sắc, sau đó đổi sang mặt cười: “Chí tôn Diệp, mặt ngọc này là thứ mà sư phụ đưa tận tay cho tôi khi tôi xuống núi, có thể nói rằng đây là tín vật giữa sư đồ chúng tôi, có ý nghĩa vô cùng lớn, mong cậu nương tay!”.

“Ngoài miếng mặt ngọc này, chỉ cần tôi có thì chí tôn Diệp có thể lấy đi bất cứ thứ gì, được không?”.

Ý của ông ta rõ ràng là không muốn giao mặt ngọc ra.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện