“Lúc trước chúng ta cá cược, tôi không ép ông, là tự ông đồng ý, bây giờ thắng thua đã rõ ràng, ông lại không muốn thực hiện lời hứa?”.
“Tôi không cần biết mặt ngọc này có phải là tín vật giữa ông và sư phụ của ông không, nhưng đã cược thì không thể thay đổi, lẽ nào ông coi lời nói của tôi là trò đùa sao?”.
Câu nói của Diệp Thiên vừa dứt, bầu không khí trong căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo, tất cả mọi người đều gần như nín thở, không dám nói lời nào.
Cảnh tượng Diệp Thiên dùng tay thi triển trong không trung vừa rồi hiện rõ mồn một trước mắt, Hàn Vân và Hàn Phong đều là võ giả nội gia, đương nhiên biết lời nói của chí tôn võ thuật đáng giá nghìn vàng, đã nói là làm.
Sắc mặt Trần Sư Hành đông cứng lại, lùi về sau vài bước, đối diện với một vị chí tôn võ thuật, bất kỳ ai đều sẽ có một áp lực cực lớn.
Nhưng biểu cảm của ông ta tuy nặng nề, trong lòng lại không hề sợ hãi, hai mắt nhìn thẳng Diệp Thiên.
“Chí tôn Diệp, vụ cược thực sự tôi đã thua, nhưng mặt ngọc này là sư phụ tận tay đưa cho tôi, tôi không dám tự quyết định!”.
“Nếu cậu muốn lấy bằng được, và để sư phụ tôi biết, ông ấy chắc chắn sẽ không vui đâu, sẽ đích thân xuống núi tìm cậu hỏi chuyện!”.
Biểu cảm Diệp Thiên vẫn vô cùng bình thản, cậu lạnh lùng nói: “Cho dù sư phụ của ông là ai, hôm nay ông đều phải để lại chiếc mặt ngọc này!”.
Trần Sư Hành thấy vậy, cười lớn hai tiếng, giữa hai lông mày lộ ra vẻ cao ngạo.
“Tuy cậu là một chí tôn võ thuật, nhưng trong các chí tôn võ thuật cũng phân mạnh yếu, nếu cậu đấu với sư phụ tôi, e rằng cậu vẫn còn kém xa đó!”.
“Sư phụ tôi sống trên núi Thất Tinh ở tỉnh Kiềm, người trong giới võ thuật đều gọi ông ấy là ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’”.
Hàn Phong và Hàn Vân vốn đứng bên cạnh xem, đều cho rằng Diệp Thiên có thể chấn áp được Trần Sư Hành, nhưng nghe thấy bốn chữ ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’, hai người đó đều cùng lúc rùng mình, biểu cảm cứng đờ lại, như thể nghe thấy một chuyện vô cùng kinh khủng nào đó.
“Ngọc Hoàng Đại Đế?”.
Diệp Thiên nghe thấy, hơi cau màu, nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên Trần Sư Hành mừng thầm trong lòng.
Sư phụ của ông ta có vị trí vô cùng cao trong giới võ thuật Hoa Hạ, 99% võ giả nghe thấy bốn chữ ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ đều cảm thấy sợ hãi, tuy Diệp Thiên là một vị chí tôn võ thuật, nhưng đứng trước sư phụ ông ta cũng vẫn thua một bậc.
Vốn tưởng Diệp Thiên đã hiểu và sợ, nhưng câu nói phía sau của Diệp Thiên lại khiến ông ta đứng hình.
“Chưa nghe bao giờ!”.
Hai mắt Diệp Thiên lạnh lùng, đã mất đi tính kiên nhẫn.
“Nói ít thôi, đưa mặt ngọc ra đây thì ông có thể cút đi rồi đó!”.
Vừa nói cậu vừa bước một bước về phía Trần Sư Hành.
“Cậu Diệp, không được đâu!”.
Thấy vậy, Hàn Phong hoảng hốt thốt lên, muốn ngăn Diệp Thiên lại, nhưng Diệp Thiên không cho vào đầu, và đã bước đến bước thứ hai.
“Hừ!”.
Trần Sư Hành không ngờ Diệp Thiên lại muốn ra tay cướp thật, ông ta hừ lên một tiếng, bàn tay hất mạnh, tung ra bốn viên bi thép màu đen, định là khi nổ tung, ông ta sẽ thoát khỏi căn phòng.
Tốc độ bộc phát lúc này của ông ta là của một vị võ giả nội gia cấp tông tượng, một bước hàng chục mét, mượn viên bi thép màu đen yểm hộ, và chạy được ra khỏi phòng.
Những viên bi thép màu đen này là ‘bom thép’ do ông ta tự chế tạo, bên trong có thuốc nổ, có thể nổ tung.
Cho dù là gặp chí tôn võ thuật thì ông ta cũng có thể tạm giữ chân được đối phương để bản thân chạy thoát.
Diệp Thiên đứng yên một chỗ, chỉ thấy bàn tay của cậu hơi nâng lên, năm ngón tay xòe ra, bốn viên bi thép đều bị cậu tóm được và kẹp chặt trong bốn kẽ tay.
Sau đó, cậu đánh một chưởng vào phía sau Trần Sư Hành!
Tuy cậu đứng cách Trần Sư Hành hàng chục mét, nhưng chưởng này đánh ra, sức gió của nó lập tức đập trúng lưng Trần Sư Hành, đánh chính xác vào lưng phía sau tim ông ta.
“Phụt!”.
Trần Sư Hành phụt máu mồm, ngã mạnh xuống đất.
.
“Tôi không cần biết mặt ngọc này có phải là tín vật giữa ông và sư phụ của ông không, nhưng đã cược thì không thể thay đổi, lẽ nào ông coi lời nói của tôi là trò đùa sao?”.
Câu nói của Diệp Thiên vừa dứt, bầu không khí trong căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo, tất cả mọi người đều gần như nín thở, không dám nói lời nào.
Cảnh tượng Diệp Thiên dùng tay thi triển trong không trung vừa rồi hiện rõ mồn một trước mắt, Hàn Vân và Hàn Phong đều là võ giả nội gia, đương nhiên biết lời nói của chí tôn võ thuật đáng giá nghìn vàng, đã nói là làm.
Sắc mặt Trần Sư Hành đông cứng lại, lùi về sau vài bước, đối diện với một vị chí tôn võ thuật, bất kỳ ai đều sẽ có một áp lực cực lớn.
Nhưng biểu cảm của ông ta tuy nặng nề, trong lòng lại không hề sợ hãi, hai mắt nhìn thẳng Diệp Thiên.
“Chí tôn Diệp, vụ cược thực sự tôi đã thua, nhưng mặt ngọc này là sư phụ tận tay đưa cho tôi, tôi không dám tự quyết định!”.
“Nếu cậu muốn lấy bằng được, và để sư phụ tôi biết, ông ấy chắc chắn sẽ không vui đâu, sẽ đích thân xuống núi tìm cậu hỏi chuyện!”.
Biểu cảm Diệp Thiên vẫn vô cùng bình thản, cậu lạnh lùng nói: “Cho dù sư phụ của ông là ai, hôm nay ông đều phải để lại chiếc mặt ngọc này!”.
Trần Sư Hành thấy vậy, cười lớn hai tiếng, giữa hai lông mày lộ ra vẻ cao ngạo.
“Tuy cậu là một chí tôn võ thuật, nhưng trong các chí tôn võ thuật cũng phân mạnh yếu, nếu cậu đấu với sư phụ tôi, e rằng cậu vẫn còn kém xa đó!”.
“Sư phụ tôi sống trên núi Thất Tinh ở tỉnh Kiềm, người trong giới võ thuật đều gọi ông ấy là ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’”.
Hàn Phong và Hàn Vân vốn đứng bên cạnh xem, đều cho rằng Diệp Thiên có thể chấn áp được Trần Sư Hành, nhưng nghe thấy bốn chữ ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’, hai người đó đều cùng lúc rùng mình, biểu cảm cứng đờ lại, như thể nghe thấy một chuyện vô cùng kinh khủng nào đó.
“Ngọc Hoàng Đại Đế?”.
Diệp Thiên nghe thấy, hơi cau màu, nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên Trần Sư Hành mừng thầm trong lòng.
Sư phụ của ông ta có vị trí vô cùng cao trong giới võ thuật Hoa Hạ, 99% võ giả nghe thấy bốn chữ ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ đều cảm thấy sợ hãi, tuy Diệp Thiên là một vị chí tôn võ thuật, nhưng đứng trước sư phụ ông ta cũng vẫn thua một bậc.
Vốn tưởng Diệp Thiên đã hiểu và sợ, nhưng câu nói phía sau của Diệp Thiên lại khiến ông ta đứng hình.
“Chưa nghe bao giờ!”.
Hai mắt Diệp Thiên lạnh lùng, đã mất đi tính kiên nhẫn.
“Nói ít thôi, đưa mặt ngọc ra đây thì ông có thể cút đi rồi đó!”.
Vừa nói cậu vừa bước một bước về phía Trần Sư Hành.
“Cậu Diệp, không được đâu!”.
Thấy vậy, Hàn Phong hoảng hốt thốt lên, muốn ngăn Diệp Thiên lại, nhưng Diệp Thiên không cho vào đầu, và đã bước đến bước thứ hai.
“Hừ!”.
Trần Sư Hành không ngờ Diệp Thiên lại muốn ra tay cướp thật, ông ta hừ lên một tiếng, bàn tay hất mạnh, tung ra bốn viên bi thép màu đen, định là khi nổ tung, ông ta sẽ thoát khỏi căn phòng.
Tốc độ bộc phát lúc này của ông ta là của một vị võ giả nội gia cấp tông tượng, một bước hàng chục mét, mượn viên bi thép màu đen yểm hộ, và chạy được ra khỏi phòng.
Những viên bi thép màu đen này là ‘bom thép’ do ông ta tự chế tạo, bên trong có thuốc nổ, có thể nổ tung.
Cho dù là gặp chí tôn võ thuật thì ông ta cũng có thể tạm giữ chân được đối phương để bản thân chạy thoát.
Diệp Thiên đứng yên một chỗ, chỉ thấy bàn tay của cậu hơi nâng lên, năm ngón tay xòe ra, bốn viên bi thép đều bị cậu tóm được và kẹp chặt trong bốn kẽ tay.
Sau đó, cậu đánh một chưởng vào phía sau Trần Sư Hành!
Tuy cậu đứng cách Trần Sư Hành hàng chục mét, nhưng chưởng này đánh ra, sức gió của nó lập tức đập trúng lưng Trần Sư Hành, đánh chính xác vào lưng phía sau tim ông ta.
“Phụt!”.
Trần Sư Hành phụt máu mồm, ngã mạnh xuống đất.
.
Danh sách chương