“‘Tứ Tuyệt’ chính là bốn người mạnh nhất được giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay công nhận, được rất nhiều cao thủ trong giới võ thuật Hoa Hạ tôn sùng!”.

“Bọn họ lần lượt là ‘Bắc-Long ‘Nam- Tiêu, ‘Tây- Gia Cát’, ‘Đông – Mộ Dung’!”.

“Và trong đó ‘Nam – Tiêu’ chính là người mà Trần Sư Hành nói, ông ta tên là Tiêu Ngọc Hoàng, sống trên đỉnh Ngọc Hoàng của núi Thất Tinh ở tỉnh Kiềm, cho nên được đặt cho biệt hiệu là ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’!”.


“Ồ?”.

Diệp Thiên hơi ngước mắt lên, cậu cũng không ngờ sư phụ của Trần Sư Hành lại có lai lịch khủng đến vậy, được phong là ‘Tứ Tuyệt’ ngày nay trong giới võ thuật của Hoa Hạ.

“Tiêu Ngọc Hoàng này có thực lực thế nào? Cũng là chí tôn võ thuật sao?”.

Diệp Thiên hỏi.

“Tiêu Ngọc Hoàng không đơn giản chỉ là chí tôn võ thuật đâu!”, Hàn Phong lắc đầu thở dài: “Mà trong những chí tôn võ thuật, ông ta là người có năng lực mạnh nhất!”.

“Tiêu Ngọc Hoàng nổi tiếng năm 40 tuổi, vừa xuất đạo đã thách thức các cao thủ có tiếng ở vùng Xuyên Kiềm, lập nên vô số thành tích, có thể nói là người đứng đầu hiển hách một vùng”.


“Võ công của Tiêu Ngọc Hoàng mang đậm sát khí, những cao thủ thi đấu với ông ta, chỉ cần bại dưới tay ông ta cuối cùng đều sẽ bị ông ta giết chết, cho nên ông ta cũng được gọi là kẻ khát máu nhất trong ‘Tứ Tuyệt’, và trong các chiến tích lịch sử của ông ta, số chí tôn võ thuật chết dưới tay ông ta phải có đến 30 người”.

“Ba mươi người sao?”, trong mắt Diệp Thiên thoáng lóe lên tia sáng.

Có thể giết chết được 30 vị chí tôn võ thuật, điều này đủ để nói lên thực lực của Tiêu Ngọc Hoàng đã mạnh đến mức khó mà tưởng tượng được.

Nhưng biểu cảm của cậu lại không có chút sợ hãi, ngược lại mang thần sắc đầy hứng thú.

Hàn Phong lại càng cau mày hơn, nói với giọng tiếc nuối: “Cậu Diệp, nếu đúng như Trần Sư Hành nói, ông ta là đồ đệ của Tiêu Ngọc Hoàng, vậy chuyện này sẽ rắc rối to!”.

“Tiêu Ngọc Hoàng nổi tiếng là ra tay vô tình, nếu ông ta biết cậu đánh thương đệ tử của ông ta rồi tìm đến cậu, e rằng…”.

Ông ấy không nói tiếp nữa, nhưng ý của ông ấy thì không cần nói cũng hiểu.


Tuy Diệp Thiên là một vị chí tôn võ thuật, nhưng lại quá trẻ, e rằng chỉ là tìm được ra con đường của chí tôn võ thuật thôi, còn Tiêu Ngọc Hoàng lại sớm đã đạt đến đỉnh cao của chí tôn võ thuật, giết chí tôn như giết gà, so sánh hai người với nhau thì đúng là quá khập khiễng.

Nếu Tiêu Ngọc Hoàng ra tay đối phó với Diệp Thiên, vậy Diệp Thiên không khác gì cá nằm trên thớt, để mặc người ta chém giết!
“Chú sợ tôi chết trong tay ông ta sao?”.

Diệp Thiên cười như không cười, khóe miệng khẽ cong lên.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện