Diệp Thiên ném mấy viên bi thép vào trong thùng rác, từ từ đi đến trước mặt Trần Sư Hành, giật lấy chiếc mặt ngọc, và lạnh lùng nói.

“Chiếc mặt ngọc này, tôi lấy đây!”.

“Ông về nói với sư phụ ông, nếu ông ta có gì bất mãn cứ đến Lư Thành tìm tôi!”.


“Biệt hiệu của ông ta là “Ngọc Hoàng Đại Đế”, còn biệt hiệu của tôi, là “Diệp Lăng Thiên”.

Diệp Lăng Thiên, đây là cái tên do cậu tự đặt cho bản thân trong mấy năm tập luyện vất vả, vô số lần vào sinh ra tử.

Từ khoảnh khắc cậu bị nhà họ Diệp vô cớ xóa tên cậu ra khỏi nhà họ Diệp, bị Diệp Vân Long phế võ công rồi ném vào trong rừng sâu, cậu đã thề nhất định chân đạp mây gió, ngự trị bầu trời, khiến mặt đất này không bao phủ được trái tim cậu, khiến bầu trời này không che nổi tầm mắt cậu.

“Diệp Lăng Thiên? Diệp Lăng Thiên hay lắm, tôi nhớ rồi, tôi nhất định sẽ kể hết cho sư phụ, cậu cứ chờ đấy!”.

Trần Sư Hành lại ộc ra một ngụm máu tươi nữa, trong mắt đầy vẻ oán hận.

Ông ta ghi nhớ biệt hiệu của Diệp Thiên, rồi loạng choạng đi ra khỏi cửa với bộ dạng vô cùng thê thảm.

Hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân hoàn hồn sau một chưởng cách hàng chục mét của Diệp Thiên, vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Thiên.


“Cậu Diệp, vừa rồi cậu thực sự không nên ra tay!”.

Hàn Phong lo lắng nói.

Diệp Thiên bình thản hỏi: “Ồ? Vì sao? Tôi chẳng qua chỉ là lấy phần thưởng mà tôi đã cược thắng thôi!”.

Hàn Phong nuốt nước miếng, giọng nói run run.

“Cậu Diệp, Trần Sư Hành cá cược với cậu, cậu lấy lại phần cược thắng của mình là điều bình thường, nhưng việc này liên quan đến sư phụ của anh ta, là ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ đó!”.

“Lẽ nào cậu không biết ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ là người như thế nào sao?”.

Diệp Thiên nghe thấy liền nhún vai: “Ngọc Hoàng Đại Đế’ là ai thì tôi thực sự không biết!”.


Mấy năm nay tuy tu vi võ thuật của cậu vượt bậc, đột phá cảnh giới với tốc độ siêu nhanh, cậu cũng có xem qua về nhiều võ công nổi tiếng trong lịch sử, nhưng lại không biết về các nhân vật cao thủ trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay.

Hàn Phong nhìn bộ dạng của Diệp Thiên không giống như đang nói dối, ông ấy thở dài một tiếng, giọng nói trở nên trầm hơn.

“Cậu Diệp ạ, có lẽ cậu chưa biết nhiều về những thông tin trong giới võ thuật, vậy cậu có biết ‘Tứ Tuyệt’ không?”.

Diệp Thiên lắc đầu.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện