Trình Triết Phàm nói được là làm được, Du Vũ thuận lợi chạy ra ngoài. Bắt xe trước cổng lao thẳng đến bệnh viện, lúc tìm được phòng bệnh thì cả người đã chảy một tầng mồ hôi mỏng.

Phòng đơn của Tô Liệu cách bàn y tá và phòng trực của bác sĩ rất xa, ở cuối hành lang. Du Vũ liếc mắt một cái đã nhận ra ba của Tô Liệu đang ngồi trước cửa, không biết vì sao, người đàn ông này ngồi bên ngoài không vào trong. Du Vũ khẽ nhíu mày.

Lần trước nhìn thấy Tô Kiến Quân là mùa hè năm ngoái. Mới ngắn ngủi một năm, hai bên tóc mai người đàn ông trung niên này đã điểm bạc, đáy mắt phờ phạc, dường như tiều tụy hơn rất nhiều. Nhưng khi cậu đăng ký tại quầy, chị y tá nói với cậu bệnh nhân đã được đẩy ra một giờ trước, cuộc phẫu thuật có vẻ diễn ra rất thuận lợi. Trong lòng Du Vũ cũng bớt căng thẳng hơn nửa.

"Chào chú, cháu tên Du Vũ, là đồng đội trong đội bơi Nhị trung với Tô Liệu." Cậu mạnh miệng, có chút trái lương tâm tự giới thiệu, "Vừa vặn cháu đang tập luyện ở gần đây, đang là giờ nghỉ nên ghé thăm một chút."

Tô Kiến Quân ngẩng đầu lên nhìn cậu, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Chú biết cháu, Tô Liệu đã cho chú xem ảnh tập thể đội bơi." Nói rồi ông nghiêng người đẩy cửa phòng, "Buổi chiều các bác sĩ sẽ tới kiểm tra một lần nữa, trước mắt mọi thứ đều ổn."

Du Vũ hướng mắt vào phòng, thấy Tô Liệu một tay ôm cá voi sát thủ lớn, trên miệng gắn mặt nạ dưỡng khí, tay kia truyền nước muối, cả người bị chăn quấn chặt, không nhúc nhích, sắc mặt và môi trắng bệch đến đáng sợ. Nhưng bên cạnh giường Tô Liệu có một thiết bị đo dấu hiệu sự sống, thoạt nhìn dữ liệu trông đều bình thường.

Tô Kiến Quân không đi vào, Du Vũ đứng ở cửa phòng cũng có chút do dự: "Cậu ấy đang ngủ ạ?"

Tô Kiến Quân nhìn chiếc máy trên đầu giường, lắc đầu nói thằng bé đã tỉnh rồi, khi ngủ nhịp tim chỉ khoảng chừng 50, bây giờ đã lên 80.

"Chỉ là có thể bây giờ khi cháu nói chuyện với thằng bé —— có lẽ nó sẽ không nhớ gì." Tô Kiến Quân nhắc nhở, "À phải, cháu chú ý một chút, đừng đụng đến con gấu bông cá voi sát thủ đấy, nếu không thằng bé sẽ đánh cháu đấy." 

Du Vũ: "..." Đệt, còn có thể đánh người, xem ra phẫu thuật thành công rực rỡ luôn.

"Có lẽ thằng bé hơi nhạy cảm với thuốc gây mê ——" Tô Kiến Quân nhíu mày, "Nói chung, đã từng tuổi này rồi sẽ không còn gặp mê sảng sau khi gây mê toàn thân nữa, nhưng nó —— cũng không hẳn là mê sảng, chú cảm thấy nó vẫn chưa tỉnh táo."

Giường bệnh chỉ lớn hơn một chút so với thông thường. Khi đó Tô Liệu vừa được đẩy ra sau ca phẫu thuật, trên người có rất nhiều ống dẫn, y tá nói gấu bông cá voi sát thủ trên giường bệnh gây ra cản trở, nhờ Tô Kiến Quân mang đi. Tô Kiến Quân đã mắng anh mấy lần, đến thành phố khác chữa bệnh không nên vác theo vật nặng, nhưng Tô Liệu cứ nhất quyết muốn mang theo con cá voi sát thủ này.

Ngay khi ba Tô vừa chạm vào cá voi sát thủ, máy đo điện tâm đồ của Tô Liệu "Tít tít" kêu lên, anh còn lẩm bẩm cào ba mình một cái, ngay cả người thân cũng không nhận ra. Tô Kiến Quân không còn cách nào khác ngoài nhét cá voi sát thủ trở lại.

Cá voi sát thủ trở về vòng tay, Tô Liệu liền ngoan ngoãn, nhịp tim cũng khôi phục bình thường.

Du Vũ gật đầu, nói chỉ ghé sang một chút rồi phải về trại huấn luyện ngay.

"Trại huấn luyện của cháu ở đâu?" Tô Kiến Quân lấy điện thoại ra, "Đến lúc đó chú bảo tài xế đưa cháu về."

Du Vũ sững sờ, vội vàng nói cảm ơn.

"Hẳn là chú phải cám ơn cháu." Tô Kiến Quân thở dài, "Cám ơn cháu đã ghé thăm Tô Liệu. Đứa nhỏ này —— đứa nhỏ này không thích nói chuyện với chú lắm."

"...Việc nên làm ạ."

Tô Kiến Quân giúp Du Vũ đóng cửa lại, nhường không gian cho cậu.

Du Vũ liếc nhìn xung quanh, hiếm thấy có phòng bệnh nào có cửa sổ rất rộng rãi, đủ ánh sáng, dọn dẹp bảo quản cẩn thận thế này, quả thật là đãi ngộ VIP của bệnh viện. Du Vũ biết Tô Liệu thích sạch sẽ và ánh sáng mặt trời —— mặc dù anh và ba cãi nhau cả ngày, nhưng ba Tô hẳn vẫn rất quan tâm đến con trai mình. Du Vũ lo lắng đi đến bên giường, nhẹ nhàng siết lấy ngón tay của Tô Liệu.

Bạn học nhỏ nằm trên giường phát ra một tiếng rê.n rỉ, khẽ mở mắt. Anh dùng ánh mắt không có tiêu cự nhìn Du Vũ, nói: "Cậu mang sách cho tôi sao?"

Du Vũ sững sờ: "Hả?" Sách gì? Tô Liệu ôm cá voi sát thủ, nghiêng người sang, uể oải nói: "... Tôi muốn giải đề."

Du Vũ: "..."

Hay lắm.

Đây cmn là cảnh giới của học thần sao?

Tỉnh dậy sau khi gây mê vẫn muốn giải đề!!

"Tôi thấy mình bị thuốc mê làm cho đần độn mất rồi." Tô Liệu dụi hai má vào đầu cá voi sát thủ, trong miệng lải nhải không rõ, dường như rất khó chịu, "Tôi muốn giải đề."

Du Vũ xoa đầu anh, nhẹ giọng dụ dỗ: "...Ngoan, đợi thân thể tốt lên rồi làm đề."

Tô Liệu nhìn cậu chăm chú không nói lời nào, đôi mắt phủ đầy sương mù, có vẻ oan ức, xem ra ba Tô nói đúng, anh vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Nhìn vậy có ai không muốn bắt nạt cơ chứ?

Du Vũ không nhịn được cười, xoa xoa ngón tay anh: "Ai tới thăm cậu đây này?"

Tô Liệu nhìn cậu từ trên xuống dưới, đột nhiên nheo mắt lại: "Vợ tôi." Giọng điệu còn rất tự hào.

Du Vũ: "......"

Thôi, không nên so bì với những người không tỉnh táo.

Du Vũ cả giận vươn móng vuốt về phía con cá voi sát thủ nhỏ. Tô Liệu không hất tay của Du Vũ như lúc anh cào ba mình, mà chỉ ngơ ngác nhìn cậu, hiển nhiên rất khó hiểu khi cậu cướp mất gấu bông cá voi sát thủ của mình, thậm chí còn có chút ủy khuất.

Du Vũ ôm cá voi sát thủ quơ qua quơ lại trước mặt cậu, lại hỏi: "Đây là cái gì?"

Tô Liệu mờ mịt: "...Vợ nhỏ của tôi."

Du Vũ tập thể chất cả buổi sáng, cơ bụng của cậu dưới sự nghiêm khắc của huấn luyện viên bị hành lên hành xuống đau muốn chết, bây giờ không nhịn được phá lên cười, cơn đau nhói ở bụng xém chút nữa đã tiễn cậu lên Tây Thiên.

Đáng lẽ phải ghi âm lại mới đúng.

Sai lầm tuổi trẻ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nếu như không phải tiếng báo thức trên điện thoại Du Vũ nhắc nhở cậu phải về huấn luyện, cậu thật sự muốn trêu Tô Liệu thêm một chút nữa.

Nhưng nhìn trạng thái không tỉnh táo của Tô Liệu, Du Vũ sợ khi anh tỉnh táo lại sẽ quên mất cậu từng ở đây, vì thế cậu đã thủ sẵn một cây bút dầu chuyên dùng để đánh số cho vận động viên, viết "champion" lên ngón trỏ bàn tay không gắn kim của Tô Liệu.

Cố lên nhé.

Trên chiến trường khác nhau của cậu và tôi.

*

Phẫu thuật xâm lấn tối thiểu có vết mổ non, hồi phục nhanh, hơn nữa trước đó Tô Liệu có nền tảng tốt, về cơ bản có thể tự chăm sóc bản thân và xuống giường đi lại sau 72 tiếng, sau một tuần thì xuất viện.

Đúng lúc ba Tô có một số hợp tác liên quan đến nghiên cứu khoa học ở Bắc Kinh, ông vừa chăm sóc Tô Liệu vừa gánh vác công việc, dùng hành động thiết thực thỏa mãn hoàn toàn nguyện vọng "Muốn giải đề" của Tô Liệu. Bác sĩ nghiêm cấm Tô Liệu vận động thể thao trong vòng ba tháng, nhưng anh có thể tham gia một số hoạt động lao động hàng ngày và đi dạo. Hai người dự định quay lại Ninh Cảng sau vài lần kiểm tra nếu không còn vấn đề gì.

Tính tình Tô Liệu tất nhiên không chịu gò bó, 24 giờ sau ca phẫu thuật anh đã cười toe toét và khăng khăng đòi xuống giường, đến tuần thứ hai, anh đã đi được 5.000 bước mỗi ngày, đến tuần thứ ba thì nâng lên 8.000 bước mỗi ngày.

Nhưng Tô Liệu có thể cảm nhận được bất cứ khi nào anh đi bộ với tốc độ nhanh hơn một chút trong 15 đến 20 phút, anh sẽ bắt đầu tức ngực, khó thở, đổ mồ hôi lạnh, đau âm ỉ từ vết rạch ở nách phải và thứ trong lồng ngực của anh như muốn bật ra.

Nhận ra điều này khiến anh vô cùng ủ rũ.

Anh không biết phải làm sao để thích nghi với cơ thể mới.

Trại huấn luyện mỗi tuần đều sắp xếp nửa ngày nghỉ ngơi, nhưng nếu không có người giám hộ đến "bảo lãnh", Du Vũ cũng chỉ có thể quanh quẩn trong trường đến hết nửa ngày này. Du Vũ nhờ có ba Tô Liệu đến đón, mỗi tuần đều có thể cùng Tô Liệu đến công viên gần đó vào chiều Chủ nhật.

Tô Liệu hậu phẫu thuật luôn cáu kỉnh đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

"Ba cậu nói cậu không ăn cơm."

Sao ông ấy còn kể với cậu cái này?" Tô Liệu buồn bực nhìn cậu, "Hồi trước ăn nhiều vì lượng vận động lớn, bây giờ tôi không thể vận động vậy thì ăn nhiều làm gì?"

Một người có thói quen vận động đột nhiên không thể vận động nữa thật ra là một chuyện vô cùng đau đớn. Bộ não tiết ra dopamin mỗi khi vận động, bây giờ phải dừng lại thì dopamin cũng giảm đi. Tô Liệu nói bản chất của việc ấy không khác thuốc độc là mấy. Hơn nữa, thói quen ăn uống của anh vẫn còn đấy, dù rất muốn ăn thả ga, nhưng trong đầu anh có một bộ máy móc tinh vi, tính toán lượng calo đầu ra và đầu vào mỗi ngày. Suy cho cùng, rất nhiều vận động viên sau khi chấn thương và không thể tập luyện đã tăng cân không kiểm soát.

Trên cơ ngực đã đã rạch một đao, Tô Liệu vô cùng có ý thức bảo vệ cơ bụng của mình.

Cho nên anh sụt cân với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ trong hai tuần sau ca phẫu thuật, Du Vũ cảm thấy có lẽ anh đã sụt gần 5kg rồi.

Du Vũ nhỏ giọng an ủi: "Không phải ngày nào cũng đi bộ à."

"Đây cũng tính là vận động hửm!"

Du Vũ cố gắng giúp Tô Liệu vui vẻ, vì thế bắt đầu nói về những điều trong trại huấn luyện, chẳng hạn như mấy lời ngu xuẩn mà Trình Triết Phàm đã nói, tiêu chí lựa chọn kỳ lạ của Tổng cục. Hay ngoài kết quả đặc cách còn có thêm phần "kiểm tra thể lực" để đánh giá vận động viên, vận động viên bơi lội phải chạy thi 3000 mét. Nghe nói các kỳ Đại hội Thể thao toàn quốc trước đây có những nhà vô địch được đặc cách vào vòng sơ loại Olympic nhưng không thể tham dự vòng chung kết vì thể lực không đạt tiêu chuẩn, vì thế nên đội tuyển quốc gia đang rèn luyện thể lực đến chết đi sống lại."

Nhưng dù Du Vũ có nói gì, Tô Liệu vẫn rầu rĩ không vui, đáp lại hời hợt.

Sự xa cách của đối phương khiến Du Vũ có chút không biết làm sao.

Nhưng cũng nhờ "điểm đánh giá thể lực" bị hàng nghìn người phàn nàn này, nên dù Du Vũ lỡ hẹn với thi đấu toàn quốc nhưng sự kết hợp giữa thành tích hạng 5 và điểm thể lực đã cho cậu cơ hội tham gia Giải World Cup bơi cự li dài 1000m mở rộng của FINA vào giữa tháng 8.

Đây là lần đầu tiên cậu nhận được cơ hội tham gia một giải đấu quốc tế!

Du Vũ ngay lập tức báo tin vui cho Tô Liệu.

Tô Liệu yên lặng nhìn cậu, gượng cười khích lệ: "Thật lợi hại, cố lên."

"Xuống dưới đi dạo một chút nhé?"

Tô Liệu đột nhiên quay người trở về phòng: "Không muốn đi."

Du Vũ cau mày: "Cậu sao vậy? Không thoải mái sao?"

"Không khó chịu."

"Cậu không phải đi hồi phục chức năng sao? Tôi đi cùng cậu."

Một tháng sau phẫu thuật, Tô Liệu đã đi giám định phục hồi chức năng vào buổi sáng, nhưng khi anh nhảy lên xe đạp và đạp được mười phút, anh cảm thấy mình như sắp chết, vô cùng chán nản: "Tôi không muốn đi!"

Du Vũ mím môi, dường như có hơi bất đắc dĩ: "Chiều nay tôi rảnh."

Tô Liệu lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu: "Cậu bận rộn, huấn luyện cho tốt."

Du Vũ niệm thần chú, nhịn Tô Liệu đã lâu, lúc này thực sự không nhịn được nữa, tức giận nâng cao âm lượng: "Tô Liệu, rốt cuộc cậu có ý gì!"

Tô Liệu ngồi ở trên giường, im lặng quay mặt qua chỗ khác. Kỳ thực, khoảnh khắc Du Vũ nói mình đã giành được cơ hội tham gia một cuộc thi quốc tế —— phản ứng đầu tiên trong lòng Tô Liệu không phải là bất ngờ và muốn chúc phúc —— mà là một ít ghen tị và cáu kỉnh.

Đúng là Tô Liệu thật lòng mừng cho Du Vũ, nhưng anh không tài nào ngó lơ thống khổ trong lòng. Anh cảm thấy khinh bỉ chính mình và vô cùng áy náy vì đã có thứ cảm xúc ấy.

Cảm giác tội lỗi đó khiến anh cay mắt, lồng ngực như nghẹt thắt trở lại.

Một lúc lâu sau, Tô Liệu cẩn thận cân nhắc mới thốt ra một câu: "Du Vũ, cậu sẽ bơi —— đến một nơi rất xa."

Tô Liệu tin tưởng chắc chắn vào điều đó —— cậu ấy nhất định chạm đỉnh toàn quốc, bước lên vũ đài thế giới và đứng dưới con mắt của hàng ngàn người. Trái lại là bản thân anh, đừng nói đến khi nào anh mới có thể vận động trở lại, ngay cả lúc nào anh có thể xuống nước bơi nửa tiếng vẫn còn chưa biết. Bọn họ quen biết nhau qua bơi lội, nhưng bây giờ đến tư cách xuống nước cùng Du Vũ anh cũng không có.

Chỉ loại suy nghĩ này thôi cũng đủ khiến Tô Liệu nghẹt thở.

Anh từng nghĩ sau khi ca phẫu thuật kết thúc, cuộc sống sẽ trở lại bình thường.  Nhưng ai biết rằng sự kết thúc của ca phẫu thuật mới là khởi đầu của mọi sự tra tấn.  Anh dường như bị đánh trở lại khi anh năm, sáu tuổi, chỉ cần di chuyển một chút đã không thể thở được. Anh đã dành rất nhiều thời gian, bỏ ra biết bao nhiêu nỗ lực —— nhưng mọi thứ nói tan là tan.

Lần này, anh còn phải cố gắng bao lâu?

"Nhưng tôi ——" Tô Liệu khẽ ngừng lại, hầu kết run rẩy, rốt cuộc không nói tiếp được.

Tương lai của cậu còn dài. Tôi sẽ nhìn cậu tiến về phía trước, rời khỏi tôi, đi thật xa —— đến một nơi nằm ngoài tầm với của tôi. Cậu sẽ gặp rất nhiều người ưu tú hơn, đến những nơi cậu chưa từng biết đến. Du Vũ, tôi không muốn trở thành người bị bỏ lại phía sau.

Tôi không nỡ lòng từ bỏ, cũng không cam lòng!

Du Vũ nhìn vành mắt ửng hồng của Tô Liệu, cảm thấy sau gáy bị đánh một cái thật mạnh, trong lòng có bao nhiêu lửa giận cũng không thể phát tiết. Cậu lặng lẽ đi đến bên cạnh Tô Liệu và ngồi xuống giường.

Hai người đều không nói nữa, Tô Liệu dùng hai tay che mặt. Thực ra anh không muốn Dư Vũ tới, nên để anh ở một mình. Tô Liệu cũng không muốn mọi người nhìn thấy anh rơi vào một mớ hỗn độn như vậy

Du Vũ chưa bao giờ giỏi an ủi người khác, cậu vắt óc suy nghĩ thật lâu mới ấp úng nói: “Cậu có biết rằng một con cá voi sát thủ mỗi năm di chuyển hàng chục nghìn km, từ vùng xích đạo ấm áp đến vùng cực lạnh lẽo, băng qua một nửa trái đất —— nhưng dù thế nào đi chăng nữa, hàng năm nó vẫn quay trở lại nơi sinh ra của mình.”[1]

Tô Liệu: "..."

Cho dù chúng đã nhìn thấy bao nhiêu cảnh đẹp, chúng cũng sẽ quay trở lại nơi mà tất cả đã bắt đầu.

"Tôi nhất định sẽ bơi đi thật xa một chút." Du Vũ dang rộng hai tay, từ bên cạnh nơi không có vết rạch ôm lấy Tô Liệu, vùi mặt vào vai đối phương, "Nhưng tôi sẽ không quên mình xuất phát từ đâu."

Trong phòng bật máy điều hòa, Du Vũ có thể cảm nhận được thân nhiệt của Tô Liệu xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh của anh. Mùi sữa tắm mà Tô Liệu dùng có chút giống mùi trà, lại có chút giống bạc hà, trộn lẫn với mùi cơ thể đối phương, dường như trở thành một dấu ấn riêng. Du Vũ từng ngửi thấy mùi này trên đệm Tô Liệu. Cậu rất thích.

Đối với những loại chuyện như "Ôm ấp" mà nói, Du Vũ hoàn toàn là một người mới điển hình. Nhất thời cậu không biết nên duy trì tư thế gì, cũng không biết nên để tay ở đâu, giống như một con bù nhìn đần độn giang hai tay ra. Cậu thậm chí còn từng nghĩ rằng việc ôm một người đàn ông sẽ không thoải mái và khó xử. Nhưng cậu phát hiện ra ôm Tô Liệu rất dễ chịu, giống như một góc trái tim của cậu đã được đặt đúng chỗ.

Cậu thực sự thích cảm giác được ôm Tô Liệu như thế này.

Nói đến có chút cảm động, Du Vũ cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót và dịu dàng, không cần ai dạy* mà hôn lên xương quai xanh của Tô Liệu: "Đừng gấp nhé, mới kết thúc phẫu thuật chưa được bao lâu mà? Lần này để tôi làm huấn luyện viên của cậu được chứ?"

(*) QT là vô sự tự thông

____^_^____

Tác giả có lời muốn nói: [1] Trên thực tế, chỉ có một số loại cá voi sát thủ hàng năm mới trở về nơi sinh ra, còn lại các loại cá voi sát thủ khác sẽ có thói quen hành vi khác nhau ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện