Tô Liệu cảm thấy tất cả bực bội, khó chịu cùng đau đớn trong lòng —— đều từ từ tan biến theo nụ hôn đó. Đại não của anh thoáng chốc trống rỗng, giống như đang bồng bềnh trên những tầng mây, thân thể căng thẳng của anh đột nhiên mất đi sức lực, kéo theo Du Vũ cùng nhau nằm xuống, lưng hai người chạm vào chiếc giường mềm mại.
Nước mắt không ngừng trào ra —— anh đã kìm nén quá lâu. Kể từ khi quyết định làm phẫu thuật, Tô Liệu vẫn luôn nỗ lực làm một cậu bé ngoan. Anh lắng nghe lời khuyên của bác sĩ và tích cực hợp tác điều trị, chưa bao giờ anh than khó thở hay vết mổ lại đau. Anh luôn cười và an ủi tất cả mọi người trong cuộc sống của mình, cố gắng không gây cho ai một chút rắc rối nào.
Kỳ thực anh cảm thấy hỏng bét, cảm thấy mình không tốt chút nào.
Tô Liệu dựa vào bả vai Du Vũ, như thể một linh hồn lang thang đã tìm được chỗ dựa, như con thuyền lênh đênh trên biển thả neo. Anh ngửi thấy mùi thơm như nắng trên người Du Vũ, cũng thoang thoảng mùi axit hypochlorous trong bể bơi, gần như mặc kệ tất cả khóc thật lớn.
Thật ra trong lòng Du Vũ cũng có chút thấp thỏm, nhưng cậu lại cảm thấy khóc có lẽ là một chuyện tốt, cho nên cậu chỉ im lặng xoa đầu Tô Liệu.
...
Tô Liệu khóc đủ rồi, đến khi hoàn hồn lại, vai áo phông của Du Vũ đã ướt đẫm một mảng. Tô Liệu dùng sức hít mạnh một hơi, bắt đầu có cảm giác ngại ngùng.
"Khóc xong chưa?" Du Vũ hỏi.
Tô Liệu từ trên vai Du Vũ dời mặt nằm trên giường, ngẫu nhiên cầm lấy trên giường trải ra một quyển sách, ụp lên mặt giả chết: "..."
Du Vũ liếc bìa sách, là một quyển "Tuyển tập Albert Camus"
Tô Liệu cầm lấy quyển sách trên mặt người nọ: "Đây là cái gì?"
Tô Liệu ngước mắt lên, ngái ngủ trả lời: "Cuốn sách ba tôi đưa gần đây. À không gần đây ổng đưa cho tôi mì ăn liền."
Du Vũ: "..."
Cậu tùy tiện lật vài trang, phát hiện bên trong đều là tùy bút triết học.
"Tôi không thích Camus." Tô Liệu ngồi dậy rút mấy tờ giấy hỉ mũi, "Ông ấy cho rằng Sisyphus rất hạnh phúc. Tẩy não đến thế là cùng."
Du Vũ sững sờ: "Sisyphus?"
"Có một vị vua trong thần thoại Hy Lạp tên Sisyphus, bị các vị thần trừng phạt —— sống trong địa ngục, buộc ông ta phải lăn một tảng đá khổng lồ lên đồi. Tảng đá này sẽ tự lăn xuống mỗi khi nó gần đến đỉnh, bắt Sisyphus phải lặp lại việc lăn đá từ đầu, vòng đi vòng lại."
Du Vũ: "..."
"Camus cho rằng dù đối mặt với sự việc hoang đường, Sisyphus vẫn luôn chọn làm chuyện mình muốn làm —— đẩy cục đá tới đỉnh —— cho nên ông ta rất hạnh phúc." Tô Liệu nhíu mày, lầm bẩm nói, "Tôi nghĩ Camus chỉ đang tự an ủi chính mình. Các vị thần trong cố sự này là những kẻ biế.n thái, chỉ có ai cuồng tra tấn mới nghĩ đó là hạnh phúc."
Du Vũ khép sách lại đặt lên đầu giường Tô Liệu. Cậu đứng dậy, duỗi tay với đối phương: "...Vậy cậu có muốn xuống lầu "đẩy cục đá" hay không?"
Tô Liệu: "..."
Anh thở dài một hơi, tùy ý để Du Vũ lôi ra ngoài, trong miệng bất đắc dĩ mắng một câu: "Đẩy cái cớt!"
Tô Liệu và Du Vũ đã thảo luận và đi đến thống nhất —— điều chỉnh từ các ý tưởng luyện tập, Tô Liệu hiện tại thích hợp nhất với "đi bộ nhanh ngắt quãng" dùng nhịp tim làm "chỉ số luyện tập". Tô Liệu có một chiếc vòng tay thể thao rất cũ có thể kiểm tra nhịp tim theo thời gian thực. Hồi mới mua nó là hàng điện tử hot nhất, nhưng anh dùng một thời gian thì quăng qua một bên, không ngờ bây giờ lại có đất dụng võ.
Bọn họ như đang làm thí nghiệm, ghi chép nhịp tim của mỗi lộ trình để tham so sánh trong tương lai.
Tô Liệu cảm thấy "đi bộ nhanh" vốn là một chuyện đơn giản nhưng để bắt đầu lại như một đứa trẻ là chuyện rất khổ cực. Chẳng qua vì có Du Vũ, đoạn đường này trở nên dễ chịu hơn.
*
Không giống như Thế vận hội Olympic được tổ chức bốn năm một lần và Giải vô địch thế giới hai năm một lần, Giải World Cup ngoài trời 10000m diễn ra hàng năm trên nhiều chặng khác nhau trên thế giới. Do lịch trình, vị trí địa lý, thời tiết và các lý do khác, một số vận động viên sẽ chỉ chọn thi đấu ở các quốc gia gần họ, chẳng hạn như nhà vô địch của nội dung này tại Thế vận hội Olympic năm ngoái chỉ tham gia ở Argentina và giành thêm một giải quán quân; Ngoài ra cũng có những tuyển thủ "cuồng check-in" World Cup, không bao giờ bỏ lỡ một trận nào —— bởi vì mỗi trận đấu được xếp hạng, các vận động viên sẽ nhận được số điểm tương ứng, cho đến cuối năm, tám người đứng đầu bảng xếp hạng sẽ nhận được tiền thưởng.
Cuộc thi ngoài trời vào tháng 8 năm nay là lần thứ bảy diễn ra World Cup, sân nhà của Trung Quốc được tổ chức tại bờ biển phía nam của thành phố S.
Tuy nói trọng lượng của bơi nước mở không nặng bằng những hạng mục khác. Nhưng quốc gia vẫn rất coi trọng việc tổ chức các cuộc thi mang tầm quốc tế tại địa phương. Vì thế Tô Liệu đã sớm mở TV, chờ phát sóng trực tiếp của đài truyền hình.
Kết quả, phóng viên hiện trường đưa tin về tuyển thủ và khai mạc xong, chương trình bỗng biến thành lịch sử "bơi cự li dài" —— lần đầu tiên trở thành hạng mục chính thức tại Thế vận hội Bắc Kinh 2008 —— và các cuộc phỏng vấn với những vận động viên bơi lội và huấn luyện viên giành huy chương vàng đã nghỉ hưu. Suy cho cùng toàn bộ cuộc thi kéo dài khoảng hai giờ đồng hồ, không thể phát sóng toàn bộ quá trình bơi lội mà sẽ chỉ chuyển cảnh quay hiện trường vào thời khắc quan trọng.
Tô Liệu bất mãn hết sức. Anh không muốn xem phỏng vấn, anh chỉ muốn xem truyền hình trực tiếp, nhưng sau nửa ngày mày mò trên mạng, chỉ tìm thấy trang web chính thức của FINA có phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, đành phải kết nối máy tính với TV.
Hôm nay là thứ sáu, hiếm khi Tô Kiến Quân không đến phòng thí nghiệm, cũng ngồi xem TV. Khi phần ghế sofa nơi Tô Kiến Quân ngồi xuống lõm vào, Tô Liệu bỗng trở nên cảnh giác, nhìn ba mình như nhìn thấy quỷ. Ngay cả khi ông chưa mở miệng, Tô Liệu đã mơ hồ nghĩ rằng ông sẽ nói, "Tại sao lại lãng phí thời gian xem mấy thứ này."
Lần đầu tiên Tô Kiến Quân không nói như thế. Ông ngửa người dựa ra sau: "Nhìn cái gì? Ba xem với con."
"Cái này," Tô Liệu cảnh giác giải thích, "Du Vũ tham gia giải bơi cự li dài World Cup, cậu ấy là thứ tuyển thủ số 9."
Nói rồi Tô Liệu lại giải thích: "Lần này là trận đấu trên sân nhà của chúng ta, cho nên số lượng đội tuyển Trung Quốc đông, số lượng người tham gia tương đối lớn. Mẹ của Du Vũ cũng đến xem trận đấu, chú Diêm cũng đi theo."
"Chà," Tô Kiến Quân không hiểu bơi cự li dài là gì, nhưng ông hiểu hai chữ "World Cup" trước tên hạng mục, gật gù nói bạn của con rất giỏi.
Tô Liệu: "..."
Anh cứ cảm thấy rằng cảnh tượng vô cùng kì lạ —— gặp quỷ! Trong kí ức của anh từ đó tới giờ, anh chưa bao giờ xem TV với ba lần nào! Tô Liệu ngồi bên cạnh ba mình, theo thói cảm thấy căng thẳng, cho nên lại bắt đầu mở miệng báo cáo tiến độ học tập: "Ba, con dùng visa của ba đăng kí ACT*."
(*) American College Testing, tạm dịch là Bài Kiểm Tra Đại Học Hoa Kỳ, là một kỳ thi chuẩn hóa được sử dụng đánh giá năng lực học tập của học sinh trung học và làm một trong những điều kiện tiên quyết khi xét tuyển vào các trường đại học và cao đẳng tại Hoa Kỳ, do tổ chức phi lợi nhuận cùng tên
"Dù gì cũng có địa điểm thi ở Bắc Kinh, con cũng định thi TOEFL, thành tích lần trước không dùng được." Tô Liệu suy nghĩ một lúc rồi lại giải thích, "Con thi ACT vì thi SAT phải bay sang Hồng Kông hoặc Ma Cao. Con không muốn bay đi bay lại."
Tô Kiến Quân sững sờ: "Con nghĩ kĩ chưa, thật sự muốn đi Mỹ?"
Sắc mặt Tô Liệu vẫn có chút cảnh giác, mơ hồ nói: "Chưa nghĩ xong, cũng không nhất định sẽ đi. Trước mắt chỉ chuẩn bị trước, cái khác sau này hãy nói."
Thành thật mà nói, một khi vượt qua rào cản ngôn ngữ, thi tuyển sinh đại học ở Mỹ gần như không phải trở ngại trong mắt Tô Liệu. Trái lại là kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước —— anh đã hoàn thành nội dung cấp ba ở lớp 11, vốn cố gắng cho kì thi ở học kì hai, giành một suất tuyển thẳng —— nhưng ca phẫu thuật đột ngột đã phá vỡ mọi kế hoạch. So với những học sinh xác định sẽ đã tham gia kỳ thi đại học, hẳn bọn họ cũng đã học xong kiến thức cấp ba vào năm 11 và hè này, tuy nền tảng Tô Liệu vững, nhưng vẫn chênh lệch với người khác mấy tháng tiến độ ôn tập.
Hơn nữa, Tô Liệu tin rằng gây mê toàn thân thực sự có một số tác động tiêu cực đến não bộ của anh, anh cảm thấy trí nhớ của mình kém đi rất nhiều. Đương nhiên, bác sĩ nói anh còn trẻ, ảnh hưởng này chỉ là tạm thời.
"Ba muốn nói ——" Tô Kiến Quân thở dài, dường như có chút gian nan mở miệng, "Con muốn làm gì cũng được."
Tô Liệu quay sang, kinh ngạc nhìn ba.
"Chỉ cần con giữ sức khỏe, chăm sóc chính mình thật tốt là được." Tô Kiến Quân giơ tay lên, có chút do dự khoát lên vai Tô Liệu trên, "Liệu Liệu, con muốn học sinh học, hoặc như trước đây con nói mình muốn học y, ba đều ủng hộ con."
Tô Liệu mở to hai mắt, lông mi run rẩy.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Tô Kiến Quân nghĩ thầm, có lẽ là khi nhìn thấy con trai mình nằm trên giường và bị đẩy vào phòng phẫu thuật nhưng ông không thể xông vào. Thời khắc khi Tô Liệu được sinh ra, ông đã từng có một lần như thế. Chỉ là lúc ấy ông đắm chìm trong bi thương mất vợ, đối với vật nhỏ nhăn nheo xanh tím kia cũng không có bao nhiêu tình cảm, thậm chí còn cho rằng chính nó đã hại chết vợ mình.
Nhưng mười bảy năm sau, khi cánh cửa phòng mổ lần nữa đóng lại trước mặt, Tô Kiến Quân mới nhận ra điều gì là quan trọng nhất, và sự hoang tưởng cố chấp bấy lâu nay của ông nực cười đến nhường nào.
"Con muốn ra nước ngoài hay là thi đại học đều không quan trọng, ba tin tưởng con có thể làm tốt." Tô Kiến Quân lo lắng muốn bày tỏ lòng mình, "Thật ra ba vẫn luôn nghĩ như vậy. Tuy ba không nói ra nhưng ba luôn cảm thấy con là niềm tự hào của ba."
Trên màn hình TV đổi cảnh, bình luận viên đang không ngừng bình luận, nhưng Tô Liệu lại không nghe được nữa, nhào vào trong lòng ba mình, giống như nhận được viên thuốc an thần. Lần đầu tiên trong một thời gian dài sau cuộc phẫu thuật, Tô Liệu cảm thấy chắc chắn rằng mọi thứ sẽ ổn.
Tô Liệu vẫn cố chấp cho là, "Đẩy một cục đá nhiều lần" không phải chuyện hạnh phúc, nhưng vì nhận được tình yêu —— được Du Vũ, được ba và rất nhiều người tuyệt vời trong cuộc đời anh yêu thương, động viên khiến anh cảm thấy hạnh phúc và mạnh mẽ.
Tô Kiến Quân hiển nhiên cũng không quen "tiếp xúc thân mật" với con trai như vậy, ông lúng túng vỗ lưng Tô Liệu, chỉ tay vào TV, cố gắng chuyển chủ đề: "Ừm này...Bạn học của con là số 9 đúng không? Mau nhìn kìa, họ đang bình luận về số 9 đấy."
Nước mắt không ngừng trào ra —— anh đã kìm nén quá lâu. Kể từ khi quyết định làm phẫu thuật, Tô Liệu vẫn luôn nỗ lực làm một cậu bé ngoan. Anh lắng nghe lời khuyên của bác sĩ và tích cực hợp tác điều trị, chưa bao giờ anh than khó thở hay vết mổ lại đau. Anh luôn cười và an ủi tất cả mọi người trong cuộc sống của mình, cố gắng không gây cho ai một chút rắc rối nào.
Kỳ thực anh cảm thấy hỏng bét, cảm thấy mình không tốt chút nào.
Tô Liệu dựa vào bả vai Du Vũ, như thể một linh hồn lang thang đã tìm được chỗ dựa, như con thuyền lênh đênh trên biển thả neo. Anh ngửi thấy mùi thơm như nắng trên người Du Vũ, cũng thoang thoảng mùi axit hypochlorous trong bể bơi, gần như mặc kệ tất cả khóc thật lớn.
Thật ra trong lòng Du Vũ cũng có chút thấp thỏm, nhưng cậu lại cảm thấy khóc có lẽ là một chuyện tốt, cho nên cậu chỉ im lặng xoa đầu Tô Liệu.
...
Tô Liệu khóc đủ rồi, đến khi hoàn hồn lại, vai áo phông của Du Vũ đã ướt đẫm một mảng. Tô Liệu dùng sức hít mạnh một hơi, bắt đầu có cảm giác ngại ngùng.
"Khóc xong chưa?" Du Vũ hỏi.
Tô Liệu từ trên vai Du Vũ dời mặt nằm trên giường, ngẫu nhiên cầm lấy trên giường trải ra một quyển sách, ụp lên mặt giả chết: "..."
Du Vũ liếc bìa sách, là một quyển "Tuyển tập Albert Camus"
Tô Liệu cầm lấy quyển sách trên mặt người nọ: "Đây là cái gì?"
Tô Liệu ngước mắt lên, ngái ngủ trả lời: "Cuốn sách ba tôi đưa gần đây. À không gần đây ổng đưa cho tôi mì ăn liền."
Du Vũ: "..."
Cậu tùy tiện lật vài trang, phát hiện bên trong đều là tùy bút triết học.
"Tôi không thích Camus." Tô Liệu ngồi dậy rút mấy tờ giấy hỉ mũi, "Ông ấy cho rằng Sisyphus rất hạnh phúc. Tẩy não đến thế là cùng."
Du Vũ sững sờ: "Sisyphus?"
"Có một vị vua trong thần thoại Hy Lạp tên Sisyphus, bị các vị thần trừng phạt —— sống trong địa ngục, buộc ông ta phải lăn một tảng đá khổng lồ lên đồi. Tảng đá này sẽ tự lăn xuống mỗi khi nó gần đến đỉnh, bắt Sisyphus phải lặp lại việc lăn đá từ đầu, vòng đi vòng lại."
Du Vũ: "..."
"Camus cho rằng dù đối mặt với sự việc hoang đường, Sisyphus vẫn luôn chọn làm chuyện mình muốn làm —— đẩy cục đá tới đỉnh —— cho nên ông ta rất hạnh phúc." Tô Liệu nhíu mày, lầm bẩm nói, "Tôi nghĩ Camus chỉ đang tự an ủi chính mình. Các vị thần trong cố sự này là những kẻ biế.n thái, chỉ có ai cuồng tra tấn mới nghĩ đó là hạnh phúc."
Du Vũ khép sách lại đặt lên đầu giường Tô Liệu. Cậu đứng dậy, duỗi tay với đối phương: "...Vậy cậu có muốn xuống lầu "đẩy cục đá" hay không?"
Tô Liệu: "..."
Anh thở dài một hơi, tùy ý để Du Vũ lôi ra ngoài, trong miệng bất đắc dĩ mắng một câu: "Đẩy cái cớt!"
Tô Liệu và Du Vũ đã thảo luận và đi đến thống nhất —— điều chỉnh từ các ý tưởng luyện tập, Tô Liệu hiện tại thích hợp nhất với "đi bộ nhanh ngắt quãng" dùng nhịp tim làm "chỉ số luyện tập". Tô Liệu có một chiếc vòng tay thể thao rất cũ có thể kiểm tra nhịp tim theo thời gian thực. Hồi mới mua nó là hàng điện tử hot nhất, nhưng anh dùng một thời gian thì quăng qua một bên, không ngờ bây giờ lại có đất dụng võ.
Bọn họ như đang làm thí nghiệm, ghi chép nhịp tim của mỗi lộ trình để tham so sánh trong tương lai.
Tô Liệu cảm thấy "đi bộ nhanh" vốn là một chuyện đơn giản nhưng để bắt đầu lại như một đứa trẻ là chuyện rất khổ cực. Chẳng qua vì có Du Vũ, đoạn đường này trở nên dễ chịu hơn.
*
Không giống như Thế vận hội Olympic được tổ chức bốn năm một lần và Giải vô địch thế giới hai năm một lần, Giải World Cup ngoài trời 10000m diễn ra hàng năm trên nhiều chặng khác nhau trên thế giới. Do lịch trình, vị trí địa lý, thời tiết và các lý do khác, một số vận động viên sẽ chỉ chọn thi đấu ở các quốc gia gần họ, chẳng hạn như nhà vô địch của nội dung này tại Thế vận hội Olympic năm ngoái chỉ tham gia ở Argentina và giành thêm một giải quán quân; Ngoài ra cũng có những tuyển thủ "cuồng check-in" World Cup, không bao giờ bỏ lỡ một trận nào —— bởi vì mỗi trận đấu được xếp hạng, các vận động viên sẽ nhận được số điểm tương ứng, cho đến cuối năm, tám người đứng đầu bảng xếp hạng sẽ nhận được tiền thưởng.
Cuộc thi ngoài trời vào tháng 8 năm nay là lần thứ bảy diễn ra World Cup, sân nhà của Trung Quốc được tổ chức tại bờ biển phía nam của thành phố S.
Tuy nói trọng lượng của bơi nước mở không nặng bằng những hạng mục khác. Nhưng quốc gia vẫn rất coi trọng việc tổ chức các cuộc thi mang tầm quốc tế tại địa phương. Vì thế Tô Liệu đã sớm mở TV, chờ phát sóng trực tiếp của đài truyền hình.
Kết quả, phóng viên hiện trường đưa tin về tuyển thủ và khai mạc xong, chương trình bỗng biến thành lịch sử "bơi cự li dài" —— lần đầu tiên trở thành hạng mục chính thức tại Thế vận hội Bắc Kinh 2008 —— và các cuộc phỏng vấn với những vận động viên bơi lội và huấn luyện viên giành huy chương vàng đã nghỉ hưu. Suy cho cùng toàn bộ cuộc thi kéo dài khoảng hai giờ đồng hồ, không thể phát sóng toàn bộ quá trình bơi lội mà sẽ chỉ chuyển cảnh quay hiện trường vào thời khắc quan trọng.
Tô Liệu bất mãn hết sức. Anh không muốn xem phỏng vấn, anh chỉ muốn xem truyền hình trực tiếp, nhưng sau nửa ngày mày mò trên mạng, chỉ tìm thấy trang web chính thức của FINA có phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, đành phải kết nối máy tính với TV.
Hôm nay là thứ sáu, hiếm khi Tô Kiến Quân không đến phòng thí nghiệm, cũng ngồi xem TV. Khi phần ghế sofa nơi Tô Kiến Quân ngồi xuống lõm vào, Tô Liệu bỗng trở nên cảnh giác, nhìn ba mình như nhìn thấy quỷ. Ngay cả khi ông chưa mở miệng, Tô Liệu đã mơ hồ nghĩ rằng ông sẽ nói, "Tại sao lại lãng phí thời gian xem mấy thứ này."
Lần đầu tiên Tô Kiến Quân không nói như thế. Ông ngửa người dựa ra sau: "Nhìn cái gì? Ba xem với con."
"Cái này," Tô Liệu cảnh giác giải thích, "Du Vũ tham gia giải bơi cự li dài World Cup, cậu ấy là thứ tuyển thủ số 9."
Nói rồi Tô Liệu lại giải thích: "Lần này là trận đấu trên sân nhà của chúng ta, cho nên số lượng đội tuyển Trung Quốc đông, số lượng người tham gia tương đối lớn. Mẹ của Du Vũ cũng đến xem trận đấu, chú Diêm cũng đi theo."
"Chà," Tô Kiến Quân không hiểu bơi cự li dài là gì, nhưng ông hiểu hai chữ "World Cup" trước tên hạng mục, gật gù nói bạn của con rất giỏi.
Tô Liệu: "..."
Anh cứ cảm thấy rằng cảnh tượng vô cùng kì lạ —— gặp quỷ! Trong kí ức của anh từ đó tới giờ, anh chưa bao giờ xem TV với ba lần nào! Tô Liệu ngồi bên cạnh ba mình, theo thói cảm thấy căng thẳng, cho nên lại bắt đầu mở miệng báo cáo tiến độ học tập: "Ba, con dùng visa của ba đăng kí ACT*."
(*) American College Testing, tạm dịch là Bài Kiểm Tra Đại Học Hoa Kỳ, là một kỳ thi chuẩn hóa được sử dụng đánh giá năng lực học tập của học sinh trung học và làm một trong những điều kiện tiên quyết khi xét tuyển vào các trường đại học và cao đẳng tại Hoa Kỳ, do tổ chức phi lợi nhuận cùng tên
"Dù gì cũng có địa điểm thi ở Bắc Kinh, con cũng định thi TOEFL, thành tích lần trước không dùng được." Tô Liệu suy nghĩ một lúc rồi lại giải thích, "Con thi ACT vì thi SAT phải bay sang Hồng Kông hoặc Ma Cao. Con không muốn bay đi bay lại."
Tô Kiến Quân sững sờ: "Con nghĩ kĩ chưa, thật sự muốn đi Mỹ?"
Sắc mặt Tô Liệu vẫn có chút cảnh giác, mơ hồ nói: "Chưa nghĩ xong, cũng không nhất định sẽ đi. Trước mắt chỉ chuẩn bị trước, cái khác sau này hãy nói."
Thành thật mà nói, một khi vượt qua rào cản ngôn ngữ, thi tuyển sinh đại học ở Mỹ gần như không phải trở ngại trong mắt Tô Liệu. Trái lại là kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước —— anh đã hoàn thành nội dung cấp ba ở lớp 11, vốn cố gắng cho kì thi ở học kì hai, giành một suất tuyển thẳng —— nhưng ca phẫu thuật đột ngột đã phá vỡ mọi kế hoạch. So với những học sinh xác định sẽ đã tham gia kỳ thi đại học, hẳn bọn họ cũng đã học xong kiến thức cấp ba vào năm 11 và hè này, tuy nền tảng Tô Liệu vững, nhưng vẫn chênh lệch với người khác mấy tháng tiến độ ôn tập.
Hơn nữa, Tô Liệu tin rằng gây mê toàn thân thực sự có một số tác động tiêu cực đến não bộ của anh, anh cảm thấy trí nhớ của mình kém đi rất nhiều. Đương nhiên, bác sĩ nói anh còn trẻ, ảnh hưởng này chỉ là tạm thời.
"Ba muốn nói ——" Tô Kiến Quân thở dài, dường như có chút gian nan mở miệng, "Con muốn làm gì cũng được."
Tô Liệu quay sang, kinh ngạc nhìn ba.
"Chỉ cần con giữ sức khỏe, chăm sóc chính mình thật tốt là được." Tô Kiến Quân giơ tay lên, có chút do dự khoát lên vai Tô Liệu trên, "Liệu Liệu, con muốn học sinh học, hoặc như trước đây con nói mình muốn học y, ba đều ủng hộ con."
Tô Liệu mở to hai mắt, lông mi run rẩy.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Tô Kiến Quân nghĩ thầm, có lẽ là khi nhìn thấy con trai mình nằm trên giường và bị đẩy vào phòng phẫu thuật nhưng ông không thể xông vào. Thời khắc khi Tô Liệu được sinh ra, ông đã từng có một lần như thế. Chỉ là lúc ấy ông đắm chìm trong bi thương mất vợ, đối với vật nhỏ nhăn nheo xanh tím kia cũng không có bao nhiêu tình cảm, thậm chí còn cho rằng chính nó đã hại chết vợ mình.
Nhưng mười bảy năm sau, khi cánh cửa phòng mổ lần nữa đóng lại trước mặt, Tô Kiến Quân mới nhận ra điều gì là quan trọng nhất, và sự hoang tưởng cố chấp bấy lâu nay của ông nực cười đến nhường nào.
"Con muốn ra nước ngoài hay là thi đại học đều không quan trọng, ba tin tưởng con có thể làm tốt." Tô Kiến Quân lo lắng muốn bày tỏ lòng mình, "Thật ra ba vẫn luôn nghĩ như vậy. Tuy ba không nói ra nhưng ba luôn cảm thấy con là niềm tự hào của ba."
Trên màn hình TV đổi cảnh, bình luận viên đang không ngừng bình luận, nhưng Tô Liệu lại không nghe được nữa, nhào vào trong lòng ba mình, giống như nhận được viên thuốc an thần. Lần đầu tiên trong một thời gian dài sau cuộc phẫu thuật, Tô Liệu cảm thấy chắc chắn rằng mọi thứ sẽ ổn.
Tô Liệu vẫn cố chấp cho là, "Đẩy một cục đá nhiều lần" không phải chuyện hạnh phúc, nhưng vì nhận được tình yêu —— được Du Vũ, được ba và rất nhiều người tuyệt vời trong cuộc đời anh yêu thương, động viên khiến anh cảm thấy hạnh phúc và mạnh mẽ.
Tô Kiến Quân hiển nhiên cũng không quen "tiếp xúc thân mật" với con trai như vậy, ông lúng túng vỗ lưng Tô Liệu, chỉ tay vào TV, cố gắng chuyển chủ đề: "Ừm này...Bạn học của con là số 9 đúng không? Mau nhìn kìa, họ đang bình luận về số 9 đấy."
Danh sách chương