Lâm Miểu chọn bánh xong trở lại, bắt gặp vẻ mặt Triệu Gia Âm rất lạ, biểu cảm hết sức khó tả.

Cậu ngơ ngác nhìn Hoắc Dữ Xuyên rồi lại nhìn Triệu tiểu thư: "Sao thế ạ?"

"Không có gì," Triệu Gia Âm cười gượng, "Chỉ là nghe thấy chuyện tà đạo thôi."

Lâm Miểu càng khó hiểu hơn: "Tà đạo gì ạ?"

"Tốt nhất là em đừng nghe, nếu không sẽ gặp ác mộng đấy." Triệu Gia Âm xách túi đứng dậy rồi cười nói với Lâm Miểu: "Mấy ngày nay chị ở khách sạn đối diện, khi nào rảnh tới chơi với chị nhé."

Không đợi Lâm Miểu trả lời, Hoắc Dữ Xuyên đã nói ngay: "Chị chơi với Hoắc Minh Triết đi."

Triệu Gia Âm lườm hắn rồi bỏ đi.

Hoắc Dữ Xuyên và Lâm Miểu cũng xách bánh kem lên xe về nhà. Trên đường đi, Hoắc Dữ Xuyên nói với Lâm Miểu cuối tuần mình phải về nhà họ Hoắc một chuyến.

Lâm Miểu nhíu mày. Cậu biết Hoắc Dữ Xuyên không thích về nhà họ Hoắc, trước kia mỗi lần trở về hắn đều bực bội, có lẽ không phải là ký ức gì vui vẻ.

"Vì chuyện ở lễ kỷ niệm thành lập trường đúng không?"

Lâm Miểu hơi hối hận --- Nếu cậu xử lý bức ảnh trên diễn đàn sớm hơn thì Hoắc Dữ Xuyên đã không......

Hoắc Dữ Xuyên đưa tay xoa đôi mày nhíu chặt của cậu: "Lần này không biết thì lần sau cũng biết thôi."

Lâm Miểu buồn buồn gật đầu rồi hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ...... cũng phải gặp cha cậu sao?"

"Không cần đâu." Hoắc Dữ Xuyên nhìn cậu, trong mắt lộ ra một cảm xúc mà Lâm Miểu không thể nào hiểu được, "Cậu không cần gặp ai hết."

Lâm Miểu vẫn lo lắng: "Vậy cậu về một mình à?"

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên véo má cậu, "Cậu ở nhà chờ tớ được không?"

Lâm Miểu cúi đầu nghĩ ngợi rồi lại hỏi: "Có khi nào họ mắng cậu không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy tớ sẽ nhớ kỹ để cậu mắng lại cho tớ nhé."

Dù có mắng lại thì những lời kia vẫn rất khó nghe, đâu phải cứ giả vờ không nghe thấy thì có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nghe là nghe, trong lòng vẫn sẽ rất buồn.

Lâm Miểu không nghĩ ra được lời an ủi nào, chỉ có thể nói với Hoắc Dữ Xuyên: "Nếu cậu buồn thì nhớ đến những chuyện vui vẻ đi."

Cậu quyết định giúp Hoắc Dữ Xuyên nhớ lại: "Lúc nào thì cậu thấy vui vẻ?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Lúc cậu hôn tớ."

Lâm Miểu đỏ mặt: "Cậu......"

Hoắc Dữ Xuyên lập tức tìm được cách giải quyết, chồm tới gần Lâm Miểu nói: "Vậy họ mắng tớ một câu thì cậu hôn tớ một cái nhé."

Hắn nói: "Tớ chỉ việc đếm số câu thôi, sẽ không buồn nữa."

Lâm Miểu: "......"

Thứ Bảy, Hoắc Dữ Xuyên về nhà họ Hoắc một mình.

Khi hắn đến thì Hoắc Minh Triết vẫn chưa về.

Nhưng Hoắc Thành Đống đang ở đó, vừa thấy Hoắc Dữ Xuyên thì hả hê nói: "Ồ, về rồi à?"

Hoắc Dữ Xuyên làm ngơ hắn.

Hoắc Thành Đống bị phớt lờ thì hậm hực nói: "Anh cứ chờ bị đánh chửi đi, cha đang cáu lắm đấy."

Lữ Hàm Tú cũng đi tới lôi kéo Hoắc Dữ Xuyên, dặn hắn gặp cha mình đừng nói lung tung.

Hoắc Dữ Xuyên không nói gì mà đi vào phòng làm việc của Hoắc Thiệu Nguyên.

Hai năm nay Hoắc Thiệu Nguyên đi đứng bất tiện nên người nhà làm cho ông một chiếc xe lăn để tiện di chuyển. Khi Hoắc Dữ Xuyên gõ cửa bước vào thì thấy ông ngồi nghiêng trên xe lăn hút thuốc, mùi thuốc lá đắng chát xộc vào mũi Hoắc Dữ Xuyên.

Rèm cửa trong phòng làm việc chỉ kéo một nửa nên hơi tối. Hoắc Thiệu Nguyên không quay đầu nhìn hắn mà im lặng nhả khói.

Hoắc Dữ Xuyên cũng không nói gì.

Đây là sự ngột ngạt quen thuộc chưa bao giờ biến mất kể từ lần đầu tiên hắn về đây.

Năm đó cũng ở chỗ này, cũng trong ánh sáng lờ mờ như vậy, Hoắc Thiệu Nguyên liếc hắn một cái rồi đuổi hắn ra ngoài.

Chỉ khác là lúc đó Hoắc Thiệu Nguyên đang đứng và cao hơn hắn rất nhiều, hắn phải ngẩng mặt lên để nhìn ông.

Nhưng giờ Hoắc Dữ Xuyên đứng đây, dù chân Hoắc Thiệu Nguyên có lành lại và đứng dậy được thì cũng chẳng cao bằng hắn.

Hồi lâu sau, Hoắc Thiệu Nguyên hút hết điếu thuốc mới quay lại nói: "Lâu lắm rồi con chưa về đây."

Một câu.

Hoắc Dữ Xuyên đếm.

"Ta thấy công ty bận bịu nên cũng không quản con."

Hai câu.

"Nhưng con phải có chừng mực chứ."

Ba câu.

"Việc gì nên làm, việc gì không nên làm, còn cần ta dạy con hay sao?"

Xem như ba câu đi, tổng cộng là sáu câu.

"Chơi qua đường thì được, nhưng kết hôn phải chọn người nào môn đăng hộ đối......"

Hoắc Dữ Xuyên chợt hỏi: "Vậy Hoắc Minh Triết có môn đăng hộ đối không?"

Hoắc Thiệu Nguyên nhất thời không hiểu: "Hả?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Nếu cha đồng ý thì con sẽ kết hôn với Hoắc Minh Triết."

Hoắc Thiệu Nguyên: "......"

Trong thư phòng chợt vang lên tiếng loảng xoảng, theo sau là tiếng quát của Hoắc Thiệu Nguyên: "Mày nói cái gì?!"

"Mày điên à?!"

Hoắc Thành Đống nghe lén ngoài cửa sợ mất vía, lúc cuống quýt chạy đi còn nghe Hoắc Dữ Xuyên nói: "Nếu anh ta chọn Triệu Gia Âm thì con có thể chia rẽ bọn họ."

Hoắc Minh Triết từ bên ngoài về, chưa kịp vào nhà đã thấy Hoắc Thành Đống hấp tấp chạy ra, suýt nữa thì đâm sầm vào hắn.

"Gì thế?" Hoắc Minh Triết cười nói: "Lỗ mãng."

Hoắc Thành Đống như gặp phải ma, lắp bắp nói: "Anh cả, Hoắc Dữ Xuyên...... đòi kết hôn với anh đấy."

Nụ cười của Hoắc Minh Triết đông cứng trên mặt: "...... Anh đã tạo nghiệp gì vậy?"

Hôm nay Hoắc Dữ Xuyên chưa ăn cơm đã bị đuổi đi.

Nhưng hắn còn việc chưa làm xong nên đến khách sạn đặt phòng ở qua đêm.

Hắn tắm xong đi ra, trông thấy Lâm Miểu gọi điện cho mình mấy phút trước.

Hắn gọi lại.

Lâm Miểu lập tức nghe máy: "Hoắc Dữ Xuyên?"

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên đáp, "Tối nay cậu không đi làm ở chỗ Hạ Tòng Sơn à?"

Lâm Miểu ấp úng: "Tớ xin nghỉ một ngày."

Cậu hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu về nhà sao rồi?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Bị đuổi đi rồi."

Lâm Miểu cũng chẳng bất ngờ mà chỉ hỏi hắn: "Cậu buồn lắm đúng không?"

Hoắc Dữ Xuyên nói: "Đâu có, hôm nay tớ đếm được sáu trăm câu lận."

Lâm Miểu: "......"

Lâm Miểu sửng sốt: "Người nhà họ Hoắc các cậu mắng giỏi vậy sao?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Một mình Hoắc Thành Đống đã mắng ba trăm câu rồi."

Lâm Miểu lập tức nổi giận: "Lần sau tớ sẽ may miệng nó lại!"

Hoắc Dữ Xuyên bật cười.

Lâm Miểu hơi nguôi giận: "Cậu vui hơn chưa?"

"Ừ," Hoắc Dữ Xuyên ngã xuống nệm êm rồi thì thầm: "Nhớ cậu ghê cơ."

Ở đầu dây bên kia, Lâm Miểu đắc ý hỏi: "Vậy cậu có muốn gặp tớ không?"

Hoắc Dữ Xuyên lập tức bật dậy khỏi giường rồi nhìn ra cửa phòng.

Hắn xuống giường, vừa áp điện thoại vào tai vừa chậm rãi đi tới.

"Muốn."

Lâm Miểu hăng hái nói: "Vậy cậu mở......"

Cửa phòng bật mở, Lâm Miểu đang đứng ngoài cửa.

Lâm Miểu sửng sốt giây lát rồi bất mãn nói: "Tớ chưa nói hết mà, sao cậu lại mở cửa......"

Còn chưa dứt lời thì cậu đã bị Hoắc Dữ Xuyên bế vào phòng hôn tới tấp.

Giờ hôn luôn sao? Lâm Miểu mơ màng tự hỏi hôn sáu trăm cái thì miệng mình có bị rách không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện