Lâm Miểu bị hai chữ "ngoại tình" làm sửng sốt, trố mắt nhìn thầy Dư điềm đạm hiền lành của mình.

Dư Cận Vãn cũng không ngờ Hạ Tòng Sơn nói vậy nên thốt lên: "Nói bậy bạ gì đó......"

Hạ Tòng Sơn lập tức sửa lời: "Ý anh là hẹn hò, hẹn hò ấy mà."

Hắn quay sang hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Sao hai cậu không đi cổng chính mà tới đây?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Tụi tôi cũng hẹn hò."

Hạ Tòng Sơn kéo Dư Cận Vãn đi: "Vậy các cậu cứ thong thả hẹn hò đi, tụi tôi đi trước đây."

Lâm Miểu thấy Hạ Tòng Sơn lấm lét nhìn quanh như ăn trộm, "...... Nhìn anh ấy cứ như muốn bắt thầy Dư đem bán vậy."

Hoắc Dữ Xuyên gật đầu: "Báo cảnh sát đi."

Lâm Miểu: "Thôi, anh ấy mà bị bắt thì tớ đâu còn chỗ làm nữa."

Hoắc Dữ Xuyên véo má cậu: "Phải nói Hạ Tòng Sơn trao giải nhân viên gương mẫu cho cậu mới được."

Hai mắt Lâm Miểu sáng lên: "Có tiền thưởng không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Không có thì gọi cảnh sát tới bắt anh ta."

Lâm Miểu: "......"

Hoắc Dữ Xuyên dẫn cậu đi ăn, ăn xong Lâm Miểu vẫn cần cù chăm chỉ đi làm nên Hoắc Dữ Xuyên đành phải đưa cậu đến "Mạc Sắc".

Họ vừa đến nơi thì thấy thầy Dư say khướt nằm trong lòng Hạ Tòng Sơn.

Hai người lập tức nhìn Hạ Tòng Sơn với vẻ trách móc.

Hạ Tòng Sơn: "......"

Hạ Tòng Sơn lười giải thích nên xua tay đuổi Lâm Miểu đi làm việc.

Hoắc Dữ Xuyên hờ hững nói: "Anh không sợ bị chủ tịch Dư chôn sống à?"

Hạ Tòng Sơn đưa tay vuốt ve gò má ấm áp của Dư Cận Vãn: "Cậu ấy nói không muốn về mà."

Hoắc Dữ Xuyên: "Cho nên anh chuốc say người ta sao?"

"Chuốc say gì hả?" Hạ Tòng Sơn oan ức nói: "Tôi chỉ không cản cậu ấy thôi."

Dư Cận Vãn mới uống một ly đã gục.

Hạ Tòng Sơn nhìn gương mặt mơ màng của anh, rầu rĩ hỏi: "Cậu nói xem phải làm sao thì cha cậu ấy mới chịu cho cậu ấy hẹn hò với tôi đây? Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng nghĩ ra cách gì, nghĩ đến độ hói đầu luôn."

Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy mua tóc giả đội đi."

Hạ Tòng Sơn suýt nhảy dựng lên đánh hắn.

Hoắc Dữ Xuyên nói thêm: "Tặng nhà tặng xe."

"Nhưng cha cậu ấy giàu hơn tôi mà, ai thèm chứ?" Hạ Tòng Sơn cảm thấy lời khuyên này chẳng đáng tin chút nào, hỏi Hoắc Dữ Xuyên: "Cha Lâm Miểu có chịu cho hai cậu đến với nhau không?"

Hoắc Dữ Xuyên: "...... Không."

Hai mắt Hạ Tòng Sơn sáng lên, tựa như tìm được tri âm: "Vậy cậu định làm gì?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chưa nghĩ ra."

Hạ Tòng Sơn không học hỏi được kinh nghiệm nên tức giận nói: "Sao cậu vô dụng quá vậy?!"

Hoắc Dữ Xuyên hừ lạnh: "Anh hữu dụng mà còn phải ngoại tình sao?"

Hạ Tòng Sơn đính chính: "Đã bảo là hẹn hò cơ mà."

Nói xong hắn lại thở dài: "Ngày nào hai cậu cũng dính nhau như sam, đương nhiên không cần sốt ruột rồi, còn tôi muốn gặp một lần cũng khó...... Thôi bỏ đi, không thèm nghe cậu nói nữa."

Hắn bế người lên lầu, về căn phòng mình hay ở rồi đặt người xuống giường.

"Uống không giỏi mà còn uống nữa," hắn vén tóc trên trán Dư Cận Vãn, nhẹ nhàng nói, "Mới uống một ly đã say rồi."

Dư Cận Vãn hé mắt ra, lẩm bẩm gọi: "Hạ Tòng Sơn......"

Trong lòng Hạ Tòng Sơn mềm nhũn, nhịn không được hôn anh một cái.

Dư Cận Vãn đưa tay sờ mặt hắn.

Hạ Tòng Sơn nắm lấy ngón tay anh rồi hỏi: "Anh vẫn thắc mắc sao em đến đây làm bồi bàn vậy? Thiếu tiền à?"

Dư Cận Vãn lắc đầu, một lát sau mới hờn dỗi lẩm bẩm: "Anh chẳng nhớ em gì cả."

Hạ Tòng Sơn khó hiểu: "Không nhớ em là sao?"

Dư Cận Vãn cụp mắt xuống, giọng nói nghe không rõ lắm: "Từng gặp rồi mà......"

Lần đầu tiên đến đây, anh vẫn chưa làm bồi bàn, nhưng hôm đó anh mặc sơ mi trắng nên bị một gã khách say rượu tưởng là bồi bàn, cứ đeo bám anh mãi.

Hạ Tòng Sơn vội vàng chạy tới kéo gã đàn ông kia ra ngoài đập một trận.

Từ đó trở đi "Mạc Sắc" mới có quy định nhân viên phục vụ có thể đeo khẩu trang.

Nhưng Hạ Tòng Sơn lại không nhớ anh, có lẽ chỉ nhớ có người suýt bị sàm sỡ nhưng lại quên mất hình dáng người đó.

"Không nhớ......" Anh lẩm bẩm rồi chìm vào giấc ngủ say.

Ngày hôm sau, Hoắc Dữ Xuyên về sớm đón Lâm Miểu, trên đường đi Lâm Miểu đòi ăn bánh kem nên hắn rẽ vào tiệm bánh.

Khi đến nơi, họ trông thấy Triệu Gia Âm đang ngồi ăn bánh trong tiệm.

"Triệu tiểu thư?"

Triệu Gia Âm cười: "Trùng hợp quá nhỉ......"

Cô gọi Lâm Miểu: "Miểu Miểu, đến ăn bánh với chị đi."

Ngửi thấy mùi bánh kem thơm lừng, Lâm Miểu đồng ý ngay.

Hoắc Dữ Xuyên nhìn quanh một vòng: "Hoắc Minh Triết cũng ở đây à?"

"Mắc mớ gì tới anh ta," Triệu Gia Âm lạnh lùng nói, "Chỉ có mình tôi thôi."

Hoắc Dữ Xuyên vỡ lẽ: "Cãi nhau à?"

"Không, có gì để cãi đâu," Triệu Gia Âm bình luận, "Đàn ông thúi vô tình vô nghĩa."

Cô chống cằm nhìn Lâm Miểu ngoan ngoãn ăn bánh kem rồi trêu cậu: "Đâu như Miểu Miểu, cưng ơi là cưng, chị thích em lắm."

Lâm Miểu chưa kịp lên tiếng thì Hoắc Dữ Xuyên đã lấy điện thoại ra rồi lạnh lùng nói: "Phải ghi âm gửi cho Hoắc Minh Triết mới được."

"Ờ," Triệu Gia Âm thản nhiên nói, "Vậy cậu gửi nhiều vào."

Cô xích lại gần điện thoại nói: "Hoắc Minh Triết là đồ khốn."

Sau đó điện thoại lập tức reo vang, màn hình hiện tên người gọi là "Hoắc Minh Triết".

Lâm Miểu: "......" Quả nhiên không thể chửi người giữa ban ngày mà! Hoắc Dữ Xuyên liếc nhìn Triệu Giai Âm: "Chị có nghe không?"

Triệu Gia Âm lập tức cúp máy.

Hoắc Dữ Xuyên cũng không ngạc nhiên mà nhắn tin cho Hoắc Minh Triết: "Vợ anh cúp máy rồi."

Sau đó điện thoại lại reo lên.

Hoắc Dữ Xuyên đành phải đi ra xa nghe máy: "Đem vợ anh đi đi."

Hoắc Minh Triết cười: "Cô ấy đến tìm cậu à?"

Hoắc Dữ Xuyên: "Chị ta đang quấy rối vợ ​​tôi kìa."

"Có vợ rồi à," Hoắc Minh Triết nói, "Anh còn tưởng hai đứa sẽ làm bạn cả đời nữa chứ......"

"Giả bộ làm gì," Hoắc Dữ Xuyên bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ anh không biết chuyện xảy ra ở lễ kỷ niệm thành lập đại học A à?"

"Biết chứ," Hoắc Minh Triết nói, "Trước đây giữ kín như bưng, còn bây giờ lại khoe ra, ngay cả ông già cũng biết rồi."

Hoắc Dữ Xuyên: "Thì sao?"

Hoắc Minh Triết: "Ông ấy gọi cậu cuối tuần về ăn cơm đấy."

Hoắc Dữ Xuyên không có phản ứng gì mà chỉ nói: "Biết rồi."

Hắn cúp máy, khi trở lại thì Lâm Miểu đang chọn bánh kem mang về nhà.

Hắn nhìn Lâm Miểu mải mê chọn bánh trong tủ, tóc vểnh lên mấy sợi, hỏi nhân viên bán hàng gì đó rồi cười tít mắt.

Triệu Gia Âm trầm ngâm nói: "Tôi cũng nghe chuyện của cậu rồi, e là lần này về không dễ qua cửa đâu."

Cô nhắc nhở: "Cậu cũng biết mà, bọn họ chỉ quan tâm lợi ích, môn đăng hộ đối, hôn nhân thương mại thôi, còn lâu mới cho cậu và Lâm Miểu......"

Hoắc Dữ Xuyên thản nhiên nói: "Vậy tôi sẽ nói mình thích Hoắc Minh Triết."

Triệu Gia Âm: "......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện