Thấy hắn nói thế, Hạ Lộ cười một tiếng, cảm thấy anh họ mình đang lấy cớ nhưng cậu ta cũng không vạch trần.
Nhà cậu ta cách đây không xa, chỉ một lát sau, họ đã đi đến khu nhà tự xây.
Tổng cổng có ba tầng, có sân rộng.
“Cha mẹ em đi ra ngoài làm việc rồi, đêm mới về cơ.
” Hạ Lộ dừng xe xong, giải thích.
“Cậu tìm tôi là vì chuyện em gái cậu à?” Hứa Gian đặt đồ xuống và hỏi.
Nếu như đêm mới về, hắn lại đi ra ngoài một chuyến vậy.
Mua thêm chút nước đưa cho cha hắn.
Bên đó hình như đang tu dưỡng, sắp phải đối mặt với một số nguy cơ.
Tối nay đưa qua trước khi ngủ chắc là kịp.
Hiện tại chủ yếu chuyển nước qua đó.
“À, em gái cậu đâu rồi?” Hứa Gian nhìn xung quanh, không thấy người đâu.
“Đi huấn luyện quân sự rồi.
” Hạ Lộ nhún vai.
Hứa Gian kinh ngạc, bây giờ mới là tháng bảy, hình như vẫn chưa phải lúc mà.
“Thế nên cha em mới tìm anh để hỏi chuyện, dù sao tối nay họ về sẽ kể cho anh nghe chứ cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm.
” Hạ Lộ nói.
Sau đó, cậu ta lại nhắc đến bạn gái mình.
Hết cách, Hứa Gian chỉ có thể nói:“Cũng không phải là chưa có người thành công.
”Có câu này, Hạ Lộ yên tâm hơn nhiều.
Hứa Gian bất đắc dĩ thở dài, yêu xa thời đại học…Đừng nói yêu xa, cho dù có học cùng một trường cũng rất khó kiên trì.
“Đúng rồi, anh Hứa, không phải anh bảo biểu diễn ảo thuật cho em xem à? Nào, em đang căng hai mắt ra nhìn nè.
” Tâm trạng Hạ Lộ đang rất tốt.
Hứa Gian cũng có hứng thú.
Chỉ là, vừa định ra tay thì bên ngoài có người gọi biệt danh của Hạ Lộ.
Ngay sau đó có ba người đi tới.
Một người phụ nữ trung niên dắt theo một thanh niên và một đứa trẻ tiến đến.
Người phụ nữ hơi mập, trong tay còn cầm một túi hoa quả.
Chàng trai trẻ bên cạnh người phụ nữ đó mặc đồ Tây, trông giống như một người thành đạt, bên cạnh chàng trai đó là một bé gái.
Khoẻ mạnh kháu khỉnh.
“Dì à.
” Hạ Lộ lập tức đứng lên chào hỏi.
Hứa Gian cũng đứng dậy chào.
Đây là họ hàng bên mợ, cho nên khá xa lạ với hắn.
“Tiểu Lộ, cha mẹ cháu đâu?” Dương Hương Châu hỏi.
“Cha mẹ cháu ra ngoài làm việc rồi, tối mới về.
” Hạ Lộ chảo hỏi xong thì ngồi xuống.
Hứa Gian giúp cầm túi hoa quả.
Mặc dù đã rất lâu hắn không về, nhưng hắn đã từng trưởng thành ở chỗ này.
“Đây là không phải cậu con trai nhà họ Hứa à?” Dương Hương Châu nhìn Hứa Gian, nói.
“Vâng.
” Hứa Gian gật đầu, hơi khách sáo.
.