“Nghe nói sau khi cháu tốt nghiệp vẫn chưa tìm được việc làm đúng không? Cháu đã kết hôn chưa? Vợ cháu đang làm gì?” Dương Hương Châu hỏi mấy câu hỏi liên tiếp.

Hứa Gian gật đầu vẻ lúng túng, đúng là vậy.

“Như thế này sao có thể được chứ?” Dương Hương Châu lấy thái độ của một phụ huynh nói: “Đàn ông con trai phải biết gánh vác, cháu xem Diệu Cường nhà dì này, làm trong một công ty lớn ở thành phố, còn được lãnh đạo coi trọng.

Đi học đủ đầy là chuyện tốt, chủ yếu là thành đạt.

”Nói rồi, bà ta chỉ vào người đàn ông mặc đồ Tây bên cạnh.

Hứa Gian xấu hổ gật đầu.

Thật ra số tiền hắn kiếm được nhiều hơn Liễu Du rất nhiều.

Hạ Lộ cũng cảm thấy tiếp tục trò chuyện sẽ không ổn, lập tức chuyển chủ đề.

"Hôm nay dì và anh họ tới có chuyện gì không ạ?”“À, dì nghe nói Tiểu Ngư đi học gặp rắc rối nên dẫn anh của cháu qua đây xem xem thế nào.

Anh cháu quen biết nhiều người trong thành phố, có lẽ có thể giúp được phần nào.

” Dương Hương Châu vừa cười vừa nói.

“Anh qua đây xem thử có bị ai lừa hay không, nếu đúng vậy, anh có thể giúp đỡ được.


” Dương Diệu Cường hời hợt nói.

Có vẻ cũng có ít năng lực đấy.

Hứa Gian không nói gì, mặc dù cậu tìm hắn để hỏi thăm chuyện Hạ Ngư, nhưng hắn vẫn biết rõ trọng lượng mình bao nhiêu, sẽ không cậy mạnh.

“Bà ngoại, cháu muốn chơi điện thoại.

” Bé gái đột nhiên nói.

“Điện thoại để nhà rồi.

” Dương Hương Châu nói.

“Vậy cháu chán quá, mọi người lại không ai chơi với cháu cả.

” Bé gái chu môi.

“Anh Hứa, vừa rồi không phải anh nói biết ảo thuật à?” Hạ Lộ lập tức nói: “Biểu diễn cho con bé xem thử được không?”"Cũng được.

" Hứa Gian gật đầu nói.

Nhiều người xem cũng có cái lợi.


Sẽ giống hơn.

“Chú biết làm ảo thuật gì? Có thể biến ra điện thoại cho cháu được không?” Bé gái mở to đôi mắt.

“Điện thoại thì bình thường quá, chúng ta biến ra thứ lợi hại hơn nhé.

” Hứa Gian mỉm cười nói.

Bởi vì hắn mặc áo tay ngắn nên không có tay áo khiến hắn hơi tiếc nuối.

“Nhìn kỹ nè, hai tay không có gì hết.

” Hứa Gian đứa nắm tay cho bé gái nhìn.

“Vâng, không có.

” Bé gái gật đầu.

Hứa Gian nắm chặt tay, lòng bàn tay úp xuống: “Bây giờ đoán xem, trong tay có gì không nào?”“Không có gì hết ạ.

” Bé gái trả lời.

“Đoán đúng rồi.

” Hứa Gian mở tay ra, đúng là không có thứ gì.

Đám người Hạ Lộ: “…”Sao có cảm giác bị người ta chơi ấy nhỉ.

Dương Diệu Cường ăn mặc sang trọng cũng thấy nhàm chán.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện