Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 18
"Ấy?"
Bộ não nhân ngư vẫn chưa lĩnh hội được ngữ pháp chửi mắng của Lục Huề, cậu chưa kịp nghĩ ngợi hẳn hoi thì Lục Huề đã quay người đi về phía cửa hiệu.
Rõ ràng vừa nãy còn đang khẩn trương nóng lòng gọi tên mình thế mà, sao nháy mắt đã lờ cá bỏ đi rồi, lật mặt cứ như lật bánh tráng ấy, Hải Tam Nhi không dám lần khần chỉ lo bị Lục Huề cho tụt lại, vội vàng đuổi theo.
"Anh vẫn đang giận hả?" Hải Tam Nhi tò tò theo sau Lục Huề không khác gì cái đuôi, cậu cứ cảm giác Lục Huề còn bực hơn sao ý, nhưng cái vụ trước đó Lục Huề vẫn chưa nguôi giận nữa, thế này thì họa vô đơn chí quá còn đâu? Mình tìm được có hai xu vàng thôi, cũng chẳng biết có làm Lục Huề hết giận được không nữa.
Lục Huề quẳng đồ đạc sang một bên loảng xoảng, làm lơ sự tồn tại của Hải Tam Nhi, hắn bật tivi lên chọn đại một bộ phim truyền hình xem tạm, đúng lúc đang là khung giờ vàng 8 giờ tối của phim tình củm éo le, kể chuyện mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tủn mủn lặt vặt, con trai chủ động bóp vai cho mẹ để nịnh nọt mẹ xong làm nũng ngọt nhạt mấy câu, bà mẹ lập tức cười tươi roi rói.
Lục Huề đang bực mình, nào có để ý tình tiết mấy đâu nhưng Hải Tam Nhi thì xem rất là chăm chú hào hứng, thậm chí còn lấy đó làm gương, cậu bắt chước giống trong phim, đi vòng ra sau ghế xếp bóp lấy hai bên vai Lục Huề.
Lục Huề tức đờ cả người, bị chạm vào mới chợt rùng mình một cái, lúc ngửa đầu lên trông thấy là Hải Tam Nhi, sự cảnh giác trong mắt hắn thả lỏng rõ rệt, đầu mày hắn cau chặt, giọng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, "Làm cái gì đấy?"
"Anh đừng giận nữa mà." Hải Tam Nhi áp sát vào má Lục Huề, hai tay thì ra sức bóp vai cho Lục Huề, người nhẹ nhàng đong đưa, "Đừng giận nữa, đừng giận nữa mà."
Nhân ngư khỏe đến nỗi kì dị, Lục Huề bị lắc váng đầu hoa mắt, vội giơ tay cản lại, "Được rồi, được rồi."
Chưa được chưa được, Lục Huề chưa bảo hết giận thì chưa được, Hải Tam Nhi không chịu thả ra, "Thế anh còn giận nữa không nè?"
Đù, cái chuyện này cay vãi, bị nhân ngư cưỡng ép ấy ấy, bảo có tha thứ hay không cũng vô nghĩa hết, ví dụ không tha thứ thì mình cũng có đuổi con nhân ngư đi được đâu, Lục Huề còn đang sợ Hải Tam Nhi chạy theo người khác kia kìa, còn nếu tha thứ á, hắn bị nhân ngư đè ra chịch cho đấy nhé, làm sao nuốt trôi cái cục tức này dễ thế?
Thấy Lục Huề không nói gì, Hải Tam Nhi lại móc hai đồng tiền vàng cậu tìm thấy trong túi ra, "Tặng anh nè."
Lục Huề liếc hai đồng xu vàng trước mắt, bật cười, "Cậu có ý gì đấy?"
Nếu mà là người khác thì đảm bảo Lục Huề trở mặt ngay, nhưng nhân ngư sẽ không nghĩ tới việc dùng tiền lấy lệ với mình.
"Ừm thì... hình như anh thích lắm mà, anh giận rồi, em lại chẳng biết phải làm sao để anh vui, đành đi tìm hai đồng tiền vàng thử xem sao."
Người cá đơn thuần vậy đó, cậu không hiểu giá trị của tiền bạc, chỉ nghĩ đơn giản là muốn làm Lục Huề vui, nếu Lục Huề thích san hô dưới biển thì cậu cũng sẽ bê một đống lên tặng cho Lục Huề.
Lục Huề nhướng mày, duỗi tay cầm lấy đồng tiền, cuối cùng biểu cảm đã đỡ nghiêm nghị hơn, khóe môi cũng dần dà cong lên, hắn nâng ngón tay cà thử hoa văn trên xu vàng, Hải Tam Nhi biết quan tâm đến tâm trạng hắn như này, còn biết dỗ dành người khác nữa.
"Cậu là Golden Retriever của biển đấy hả... phiên bản cá."
Hải Tam Nhi không hiểu mô tê chi, hễ Lục Huề không giận nữa là được, cậu ôm vòng lấy cổ Lục Huề, sung sướng quên mình thơm luôn lên má Lục Huề, thơm thôi chưa đủ, lại còn áp má vào Lục Huề cọ cọ.
Má Lục Huề biến dạng vì bị Hải Tam Nhi dí, hắn sậm mặt giật cánh tay Hải Tam Nhi, "Cậu một vừa hai phải thôi nhá, được đằng chân lân đằng má nữa à?"
Hải Tam Nhi không hiểu được đằng chân lân đằng má nghĩa là sao, nhưng cậu cảm nhận là Lục Huề không hề bực, cậu dứt khoát ngồi hẳn vào ghế xếp vòng tay ôm Lục Huề rõ chặt, đè hết cả trọng lượng người mình lên, nhất định không chịu dậy.
Mái tóc dài như thác ập xuống thẳng mặt Lục Huề, hắn vén bớt lọn tóc xoăn trên mặt ra, nhân ngư khỏe như trâu, mình kéo cũng chả suy suyển gì, chỉ có thể tức tối ẩy cái đầu Hải Tam Nhi một cái, đồ cá háo sắc mặt dày hơn tường nhà.
"Tôi xem cái trán cậu nào."
Nghe Lục Huề nói vậy Hải Tam Nhi mới lưu luyến thả Lục Huề ra, ngồi ngoan ngoãn trước mặt Lục Huề, mắt chớp chớp chờ Lục Huề kiểm tra vết thương cho cậu.
Sau thời gian một ngày, chỗ sẹo ở vết thương đã biến mất hoàn toàn, không để lại bất cứ dấu tích gì nữa, không nhìn ra là bị thương luôn, khả năng hồi phục đáng kinh ngạc khiến Lục Huề thảng thốt trong bụng, vết thương ở chân mình còn bị viêm nhiễm mấy lần liền do độ ẩm cao, bây giờ vất vả lắm mới hết viêm đóng vảy được, vẫn chưa lành lặn hoàn toàn đâu.
"Em khỏi chưa ạ?" Đầu Hải Tam Nhi cứ lắc lư đung đưa.
Lục Huề vặn cái mặt Hải Tam Nhi sang hướng khác, hắn thất đức vô cùng tận, nói năng vẫn cứ dí cá không thôi, "Cục u to tướng như này không khỏi nhanh được thế đâu, đầu óc đã trục trặc sẵn rồi, ăn quả gậy đấy xong não lại vỡ vụn ra, chỗ IQ còn sót lại cũng tan tành theo nốt."
Hải Tam Nhi nãy còn đang tí tởn giờ sợ bay màu luôn, Lục Huề nói nghe ghê cá đi mất, thấy Lục Huề đóng cửa định đánh răng đi ngủ cậu phải vội vàng bám theo, lẩm nhẩm rầm rì: "Não em bị vỡ rồi ạ? Vỡ thật thì sẽ như nào ạ?"
"Sẽ ngỏm." Lục Huề bịa chuyện tỉnh bơ, "Cậu có đi về không nào?"
Nếu vết thương trên đầu lành rồi thì Lục Huề không cần thiết phải giữ nhân ngư ở lại nhà mình nữa, nhà cửa chật chội, với cả Hải Tam Nhi rời nước lâu quá sẽ không thoải mái, về biển thích hợp cho cậu ta hơn.
Sắp phải chết đến nơi rồi, Hải Tam Nhi quyết định tìm một nơi yên tĩnh để ra đi, cậu trịnh trọng đặt viên ngọc trai vào tay Lục Huề, đau xót tuyệt vọng dặn dò, "Em phải về rồi, anh chăm sóc cho con mình cẩn thận nhé."
"Đi đi." Lục Huề tiện tay đỡ viên ngọc trai bỏ vào túi rồi nâng cửa cuốn, vô tình đáp, "Về cho tôi còn đóng cửa."
Hải Tam Nhi vừa bước được chân ra khỏi cửa hàng là cửa cuốn đã hạ xuống cái "rầm", nước mắt cậu cũng lã chã lăn dài theo, cậu muốn được tạm biệt Lục Huề cho hẳn hoi đàng hoàng nữa cơ, song nghĩ kĩ lại, Lục Huề cứ đóng cửa thế luôn cũng được, để ảnh đỡ phải đau lòng làm chi.
Về lại đáy biển, Hải Tam Nhi tìm hẳn một khu vực có san hô nằm xuống, dù có chết thì cậu cũng phải chết cho thật đẹp, cậu nằm rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, hai tay đặt lên bụng, lặng im đợi chờ cái chết tới với mình.
Rốt cuộc thì bao giờ mới chết, đêm nay sẽ lẳng lặng chết đi hay là sáng mai đột ngột lăn ra chết, liệu lúc chết mình có cảm giác gì không nhỉ? Có đau không? Rõ ràng tí nữa thôi là thành loài người được rồi, cuối cùng vẫn chẳng tránh thoát được số phận phải bỏ mạng.
Oe oe oe.
Cậu sẽ nhớ Lục Huề lắm, chẳng biết Lục Huề có nhớ cậu không nữa, nếu mà Lục Huề có nhớ thì nhớ mấy hôm thôi là được, Lục Huề đừng vương vấn cậu mãi làm gì. Rồi cả em bé của cậu và Lục Huề nữa, Lục Huề gà trống nuôi con chắc hẳn sẽ gian nan lắm, vất vả cho anh quá Lục Huề ơi.
Hôm qua giày vò cả tối, hôm nay lại sấp ngửa tìm cá, đúng là Lục Huề mệt lắm rồi, đánh răng rửa mặt nằm lên giường xong xuôi hắn mới cảm nhận được sự thư thái không dễ gì mà có, hắn nhớ tới viên ngọc trai Hải Tam Nhi đưa cho mình, bèn lôi cái quần đặt cạnh lại, lấy nó ra.
Lục Huề soi viên ngọc trai dưới ánh đèn ngắm nghía một hồi, đèn ngủ phủ một quầng sáng vàng rực cho ngọc trai, óng ánh lấp lánh, đúng là đẹp thật.
Sao tưởng báu bở viên ngọc này lắm cơ mà? Nuôi cứ như nuôi con, xong lại tùy tiện bỏ đại lại chỗ mình, nhân ngư chả biết rút kinh nghiệm gì hết.
Buồn ngủ quá lắm rồi, Lục Huề trở mình lấy một chiếc hộp nhung trong tủ đầu giường, mở hộp ra, sau đó cẩn thận đặt viên ngọc trai vào đó.
Ngoài cửa sổ sóng biển đang đuổi bắt theo nhau, phổ nên khúc nhạc tươi tắn vui vẻ, Lục Huề ngáp dài, cơn buồn ngủ trào dâng trong người, trước khi thiếp đi hắn còn đang nghĩ, con cá háo sắc Hải Tam Nhi sẽ không quên béng luôn vụ đưa ngọc trai cho mình xong ngày mai lại khóc lóc đi tìm đâu ha?
Sáng hôm sau, Lục Huề thức giấc bởi tiếng gõ cửa của Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi thì cũng không khóc tìm ngọc trai nhưng mà mặt mũi lại tiều tụy, rõ là ngủ không được ngon, câu đầu tiên cậu thốt lên khi nhìn thấy Lục Huề chính là, "Sao em vẫn chưa chết hả anh?"
Lục Huề còn đang ngái ngủ dở, quên sạch sành sanh cái câu ba hoa thuận mồm của mình từ lâu rồi còn đâu, nghe xong hắn chẳng hiểu đầu đuôi ra làm sao, "Hở?"
"Thì anh bảo là em sắp ngỏm mà?" Hải Tam Nhi nơm nớp sợ sệt nguyên một buổi đêm chỉ chờ cho mình chết thôi đấy chứ, cuối cùng chờ đến khi trời sáng choang mà vẫn còn sống nhăn răng, "Sao em vẫn chưa chết ạ?"
Lục Huề dở khóc dở cười, ngoài nhân ngư ra có ai đi tin cái câu đấy không cơ chứ? Hắn muốn cười nhạo Hải Tam Nhi lắm, nhưng Hải Tam Nhi cứ run rẩy lẩy bẩy, mắt còn hơi hơi sưng đỏ, như kiểu vì khóc.
"Tôi nói đùa thôi, cậu tin thật à?"
Sao mình nói gì con nhân ngư này cũng tin thế? Chò đến lúc phải bán cậu ta đi thật liệu có phải cậu ta cũng sẽ chẳng buồn ngờ vực, bị bán xong còn đếm tiền hộ mình nữa không.
"Anh..." Hải Tam Nhi nhào vào người Lục Huề, Lục Huề còn tưởng Hải Tam Nhi tức tối bức bối định choảng nhau với mình, nào ngờ ra là cậu "sống sót sau kiếp nạn" mừng rỡ khôn xiết, ôm chầm lấy Lục Huề không chịu buông tay, cậu gào khóc nức nở vì kích động quá, "Em sợ chết đi được ấy, em còn tưởng là em sắp chết thật cơ, em buồn bã nguyên cả buổi tối luôn, em cứ nghĩ là về sau không được gặp anh với bé con nữa..."
Lại hát cái vở nào nữa đấy?
Lục Huề tách cánh tay của Hải Tam Nhi ra ngó thử, khóc thật kìa, chẹp, nhân ngư chả biết cáu gắt gì hết, còn chẳng biết giận luôn, hình như chỉ biết mỗi khóc nhè.
"Con đâu rồi ạ?"
"Trên tầng kìa, cậu tự vào phòng lấy đi, cậu đừng có dúi cho tôi suốt, nhỡ mà làm mất xong cậu lại khóc nữa."
Sao lại làm mất được, Lục Huề cũng có trách nhiệm chăm sóc em bé mà.
Hải Tam Nhi không so đo với Lục Huề mà nhanh nhẹn lên tầng, vừa vào phòng là cậu tia thấy ngay viên ngọc trai được đặt trong hộp, hộp lót vải nhung chất mềm mại êm ái, bao bọc lấy ngọc trai bé nhỏ, Hải Tam Nhi vừa vui vừa yên tâm, Lục Huề vẫn yêu cậu và bé con lắm, cậu chạy một mạch xuống tầng lao thẳng vào lòng Lục Huề, xúc động quá nước mắt nước mũi ròng ròng.
"Lục Huề, anh vẫn yêu em bé lắm nè, biết che chở cho em bé an toàn nữa."
Cảm giác ngạt thở ập thẳng vào mặt, Lục Huề sắp tắt thở vì bị Hải Tam Nhi ghì mất, hắn rất muốn giải thích là mấy thứ hình tròn như ngọc trai để vào chỗ khác sẽ dễ bị lăn lung tung đi khắp nơi, đến lúc đấy Hải Tam Nhi lại khóc lóc đòi mình thì mình biết mò ở đâu ra bây giờ.
Cái con cá khiêu dâm ảo tưởng tự luyến này nữa.
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Sandwich bí đỏ khoai môn ăn bình thường thôi, nhưng phù hợp với con cá nhà quê chưa trải sự đời á
Mong được mọi người ủng hộ
————Chương 18
"Ấy?"
Bộ não nhân ngư vẫn chưa lĩnh hội được ngữ pháp chửi mắng của Lục Huề, cậu chưa kịp nghĩ ngợi hẳn hoi thì Lục Huề đã quay người đi về phía cửa hiệu.
Rõ ràng vừa nãy còn đang khẩn trương nóng lòng gọi tên mình thế mà, sao nháy mắt đã lờ cá bỏ đi rồi, lật mặt cứ như lật bánh tráng ấy, Hải Tam Nhi không dám lần khần chỉ lo bị Lục Huề cho tụt lại, vội vàng đuổi theo.
"Anh vẫn đang giận hả?" Hải Tam Nhi tò tò theo sau Lục Huề không khác gì cái đuôi, cậu cứ cảm giác Lục Huề còn bực hơn sao ý, nhưng cái vụ trước đó Lục Huề vẫn chưa nguôi giận nữa, thế này thì họa vô đơn chí quá còn đâu? Mình tìm được có hai xu vàng thôi, cũng chẳng biết có làm Lục Huề hết giận được không nữa.
Lục Huề quẳng đồ đạc sang một bên loảng xoảng, làm lơ sự tồn tại của Hải Tam Nhi, hắn bật tivi lên chọn đại một bộ phim truyền hình xem tạm, đúng lúc đang là khung giờ vàng 8 giờ tối của phim tình củm éo le, kể chuyện mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tủn mủn lặt vặt, con trai chủ động bóp vai cho mẹ để nịnh nọt mẹ xong làm nũng ngọt nhạt mấy câu, bà mẹ lập tức cười tươi roi rói.
Lục Huề đang bực mình, nào có để ý tình tiết mấy đâu nhưng Hải Tam Nhi thì xem rất là chăm chú hào hứng, thậm chí còn lấy đó làm gương, cậu bắt chước giống trong phim, đi vòng ra sau ghế xếp bóp lấy hai bên vai Lục Huề.
Lục Huề tức đờ cả người, bị chạm vào mới chợt rùng mình một cái, lúc ngửa đầu lên trông thấy là Hải Tam Nhi, sự cảnh giác trong mắt hắn thả lỏng rõ rệt, đầu mày hắn cau chặt, giọng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, "Làm cái gì đấy?"
"Anh đừng giận nữa mà." Hải Tam Nhi áp sát vào má Lục Huề, hai tay thì ra sức bóp vai cho Lục Huề, người nhẹ nhàng đong đưa, "Đừng giận nữa, đừng giận nữa mà."
Nhân ngư khỏe đến nỗi kì dị, Lục Huề bị lắc váng đầu hoa mắt, vội giơ tay cản lại, "Được rồi, được rồi."
Chưa được chưa được, Lục Huề chưa bảo hết giận thì chưa được, Hải Tam Nhi không chịu thả ra, "Thế anh còn giận nữa không nè?"
Đù, cái chuyện này cay vãi, bị nhân ngư cưỡng ép ấy ấy, bảo có tha thứ hay không cũng vô nghĩa hết, ví dụ không tha thứ thì mình cũng có đuổi con nhân ngư đi được đâu, Lục Huề còn đang sợ Hải Tam Nhi chạy theo người khác kia kìa, còn nếu tha thứ á, hắn bị nhân ngư đè ra chịch cho đấy nhé, làm sao nuốt trôi cái cục tức này dễ thế?
Thấy Lục Huề không nói gì, Hải Tam Nhi lại móc hai đồng tiền vàng cậu tìm thấy trong túi ra, "Tặng anh nè."
Lục Huề liếc hai đồng xu vàng trước mắt, bật cười, "Cậu có ý gì đấy?"
Nếu mà là người khác thì đảm bảo Lục Huề trở mặt ngay, nhưng nhân ngư sẽ không nghĩ tới việc dùng tiền lấy lệ với mình.
"Ừm thì... hình như anh thích lắm mà, anh giận rồi, em lại chẳng biết phải làm sao để anh vui, đành đi tìm hai đồng tiền vàng thử xem sao."
Người cá đơn thuần vậy đó, cậu không hiểu giá trị của tiền bạc, chỉ nghĩ đơn giản là muốn làm Lục Huề vui, nếu Lục Huề thích san hô dưới biển thì cậu cũng sẽ bê một đống lên tặng cho Lục Huề.
Lục Huề nhướng mày, duỗi tay cầm lấy đồng tiền, cuối cùng biểu cảm đã đỡ nghiêm nghị hơn, khóe môi cũng dần dà cong lên, hắn nâng ngón tay cà thử hoa văn trên xu vàng, Hải Tam Nhi biết quan tâm đến tâm trạng hắn như này, còn biết dỗ dành người khác nữa.
"Cậu là Golden Retriever của biển đấy hả... phiên bản cá."
Hải Tam Nhi không hiểu mô tê chi, hễ Lục Huề không giận nữa là được, cậu ôm vòng lấy cổ Lục Huề, sung sướng quên mình thơm luôn lên má Lục Huề, thơm thôi chưa đủ, lại còn áp má vào Lục Huề cọ cọ.
Má Lục Huề biến dạng vì bị Hải Tam Nhi dí, hắn sậm mặt giật cánh tay Hải Tam Nhi, "Cậu một vừa hai phải thôi nhá, được đằng chân lân đằng má nữa à?"
Hải Tam Nhi không hiểu được đằng chân lân đằng má nghĩa là sao, nhưng cậu cảm nhận là Lục Huề không hề bực, cậu dứt khoát ngồi hẳn vào ghế xếp vòng tay ôm Lục Huề rõ chặt, đè hết cả trọng lượng người mình lên, nhất định không chịu dậy.
Mái tóc dài như thác ập xuống thẳng mặt Lục Huề, hắn vén bớt lọn tóc xoăn trên mặt ra, nhân ngư khỏe như trâu, mình kéo cũng chả suy suyển gì, chỉ có thể tức tối ẩy cái đầu Hải Tam Nhi một cái, đồ cá háo sắc mặt dày hơn tường nhà.
"Tôi xem cái trán cậu nào."
Nghe Lục Huề nói vậy Hải Tam Nhi mới lưu luyến thả Lục Huề ra, ngồi ngoan ngoãn trước mặt Lục Huề, mắt chớp chớp chờ Lục Huề kiểm tra vết thương cho cậu.
Sau thời gian một ngày, chỗ sẹo ở vết thương đã biến mất hoàn toàn, không để lại bất cứ dấu tích gì nữa, không nhìn ra là bị thương luôn, khả năng hồi phục đáng kinh ngạc khiến Lục Huề thảng thốt trong bụng, vết thương ở chân mình còn bị viêm nhiễm mấy lần liền do độ ẩm cao, bây giờ vất vả lắm mới hết viêm đóng vảy được, vẫn chưa lành lặn hoàn toàn đâu.
"Em khỏi chưa ạ?" Đầu Hải Tam Nhi cứ lắc lư đung đưa.
Lục Huề vặn cái mặt Hải Tam Nhi sang hướng khác, hắn thất đức vô cùng tận, nói năng vẫn cứ dí cá không thôi, "Cục u to tướng như này không khỏi nhanh được thế đâu, đầu óc đã trục trặc sẵn rồi, ăn quả gậy đấy xong não lại vỡ vụn ra, chỗ IQ còn sót lại cũng tan tành theo nốt."
Hải Tam Nhi nãy còn đang tí tởn giờ sợ bay màu luôn, Lục Huề nói nghe ghê cá đi mất, thấy Lục Huề đóng cửa định đánh răng đi ngủ cậu phải vội vàng bám theo, lẩm nhẩm rầm rì: "Não em bị vỡ rồi ạ? Vỡ thật thì sẽ như nào ạ?"
"Sẽ ngỏm." Lục Huề bịa chuyện tỉnh bơ, "Cậu có đi về không nào?"
Nếu vết thương trên đầu lành rồi thì Lục Huề không cần thiết phải giữ nhân ngư ở lại nhà mình nữa, nhà cửa chật chội, với cả Hải Tam Nhi rời nước lâu quá sẽ không thoải mái, về biển thích hợp cho cậu ta hơn.
Sắp phải chết đến nơi rồi, Hải Tam Nhi quyết định tìm một nơi yên tĩnh để ra đi, cậu trịnh trọng đặt viên ngọc trai vào tay Lục Huề, đau xót tuyệt vọng dặn dò, "Em phải về rồi, anh chăm sóc cho con mình cẩn thận nhé."
"Đi đi." Lục Huề tiện tay đỡ viên ngọc trai bỏ vào túi rồi nâng cửa cuốn, vô tình đáp, "Về cho tôi còn đóng cửa."
Hải Tam Nhi vừa bước được chân ra khỏi cửa hàng là cửa cuốn đã hạ xuống cái "rầm", nước mắt cậu cũng lã chã lăn dài theo, cậu muốn được tạm biệt Lục Huề cho hẳn hoi đàng hoàng nữa cơ, song nghĩ kĩ lại, Lục Huề cứ đóng cửa thế luôn cũng được, để ảnh đỡ phải đau lòng làm chi.
Về lại đáy biển, Hải Tam Nhi tìm hẳn một khu vực có san hô nằm xuống, dù có chết thì cậu cũng phải chết cho thật đẹp, cậu nằm rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, hai tay đặt lên bụng, lặng im đợi chờ cái chết tới với mình.
Rốt cuộc thì bao giờ mới chết, đêm nay sẽ lẳng lặng chết đi hay là sáng mai đột ngột lăn ra chết, liệu lúc chết mình có cảm giác gì không nhỉ? Có đau không? Rõ ràng tí nữa thôi là thành loài người được rồi, cuối cùng vẫn chẳng tránh thoát được số phận phải bỏ mạng.
Oe oe oe.
Cậu sẽ nhớ Lục Huề lắm, chẳng biết Lục Huề có nhớ cậu không nữa, nếu mà Lục Huề có nhớ thì nhớ mấy hôm thôi là được, Lục Huề đừng vương vấn cậu mãi làm gì. Rồi cả em bé của cậu và Lục Huề nữa, Lục Huề gà trống nuôi con chắc hẳn sẽ gian nan lắm, vất vả cho anh quá Lục Huề ơi.
Hôm qua giày vò cả tối, hôm nay lại sấp ngửa tìm cá, đúng là Lục Huề mệt lắm rồi, đánh răng rửa mặt nằm lên giường xong xuôi hắn mới cảm nhận được sự thư thái không dễ gì mà có, hắn nhớ tới viên ngọc trai Hải Tam Nhi đưa cho mình, bèn lôi cái quần đặt cạnh lại, lấy nó ra.
Lục Huề soi viên ngọc trai dưới ánh đèn ngắm nghía một hồi, đèn ngủ phủ một quầng sáng vàng rực cho ngọc trai, óng ánh lấp lánh, đúng là đẹp thật.
Sao tưởng báu bở viên ngọc này lắm cơ mà? Nuôi cứ như nuôi con, xong lại tùy tiện bỏ đại lại chỗ mình, nhân ngư chả biết rút kinh nghiệm gì hết.
Buồn ngủ quá lắm rồi, Lục Huề trở mình lấy một chiếc hộp nhung trong tủ đầu giường, mở hộp ra, sau đó cẩn thận đặt viên ngọc trai vào đó.
Ngoài cửa sổ sóng biển đang đuổi bắt theo nhau, phổ nên khúc nhạc tươi tắn vui vẻ, Lục Huề ngáp dài, cơn buồn ngủ trào dâng trong người, trước khi thiếp đi hắn còn đang nghĩ, con cá háo sắc Hải Tam Nhi sẽ không quên béng luôn vụ đưa ngọc trai cho mình xong ngày mai lại khóc lóc đi tìm đâu ha?
Sáng hôm sau, Lục Huề thức giấc bởi tiếng gõ cửa của Hải Tam Nhi, Hải Tam Nhi thì cũng không khóc tìm ngọc trai nhưng mà mặt mũi lại tiều tụy, rõ là ngủ không được ngon, câu đầu tiên cậu thốt lên khi nhìn thấy Lục Huề chính là, "Sao em vẫn chưa chết hả anh?"
Lục Huề còn đang ngái ngủ dở, quên sạch sành sanh cái câu ba hoa thuận mồm của mình từ lâu rồi còn đâu, nghe xong hắn chẳng hiểu đầu đuôi ra làm sao, "Hở?"
"Thì anh bảo là em sắp ngỏm mà?" Hải Tam Nhi nơm nớp sợ sệt nguyên một buổi đêm chỉ chờ cho mình chết thôi đấy chứ, cuối cùng chờ đến khi trời sáng choang mà vẫn còn sống nhăn răng, "Sao em vẫn chưa chết ạ?"
Lục Huề dở khóc dở cười, ngoài nhân ngư ra có ai đi tin cái câu đấy không cơ chứ? Hắn muốn cười nhạo Hải Tam Nhi lắm, nhưng Hải Tam Nhi cứ run rẩy lẩy bẩy, mắt còn hơi hơi sưng đỏ, như kiểu vì khóc.
"Tôi nói đùa thôi, cậu tin thật à?"
Sao mình nói gì con nhân ngư này cũng tin thế? Chò đến lúc phải bán cậu ta đi thật liệu có phải cậu ta cũng sẽ chẳng buồn ngờ vực, bị bán xong còn đếm tiền hộ mình nữa không.
"Anh..." Hải Tam Nhi nhào vào người Lục Huề, Lục Huề còn tưởng Hải Tam Nhi tức tối bức bối định choảng nhau với mình, nào ngờ ra là cậu "sống sót sau kiếp nạn" mừng rỡ khôn xiết, ôm chầm lấy Lục Huề không chịu buông tay, cậu gào khóc nức nở vì kích động quá, "Em sợ chết đi được ấy, em còn tưởng là em sắp chết thật cơ, em buồn bã nguyên cả buổi tối luôn, em cứ nghĩ là về sau không được gặp anh với bé con nữa..."
Lại hát cái vở nào nữa đấy?
Lục Huề tách cánh tay của Hải Tam Nhi ra ngó thử, khóc thật kìa, chẹp, nhân ngư chả biết cáu gắt gì hết, còn chẳng biết giận luôn, hình như chỉ biết mỗi khóc nhè.
"Con đâu rồi ạ?"
"Trên tầng kìa, cậu tự vào phòng lấy đi, cậu đừng có dúi cho tôi suốt, nhỡ mà làm mất xong cậu lại khóc nữa."
Sao lại làm mất được, Lục Huề cũng có trách nhiệm chăm sóc em bé mà.
Hải Tam Nhi không so đo với Lục Huề mà nhanh nhẹn lên tầng, vừa vào phòng là cậu tia thấy ngay viên ngọc trai được đặt trong hộp, hộp lót vải nhung chất mềm mại êm ái, bao bọc lấy ngọc trai bé nhỏ, Hải Tam Nhi vừa vui vừa yên tâm, Lục Huề vẫn yêu cậu và bé con lắm, cậu chạy một mạch xuống tầng lao thẳng vào lòng Lục Huề, xúc động quá nước mắt nước mũi ròng ròng.
"Lục Huề, anh vẫn yêu em bé lắm nè, biết che chở cho em bé an toàn nữa."
Cảm giác ngạt thở ập thẳng vào mặt, Lục Huề sắp tắt thở vì bị Hải Tam Nhi ghì mất, hắn rất muốn giải thích là mấy thứ hình tròn như ngọc trai để vào chỗ khác sẽ dễ bị lăn lung tung đi khắp nơi, đến lúc đấy Hải Tam Nhi lại khóc lóc đòi mình thì mình biết mò ở đâu ra bây giờ.
Cái con cá khiêu dâm ảo tưởng tự luyến này nữa.
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Sandwich bí đỏ khoai môn ăn bình thường thôi, nhưng phù hợp với con cá nhà quê chưa trải sự đời á
Mong được mọi người ủng hộ
Danh sách chương