Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————Chương 19
Hải Tam Nhi ôm Lục Huề khóc như hoa lê đẫm mưa, nhất quyết không chịu thả tay, tai Lục Huề sắp điếc đến nơi vì cái tiếng gào của cậu, đúng vào lúc đang sứt đầu mẻ trán thì Lục Huề bỗng liếc thấy đồ ăn trong cái túi mới mua về.
"Nín giùm nín giùm, vừa mới mua ít đồ ăn trên phố này, cậu nếm thử xem nào."
Xét cho cùng vẫn là cá nhà quê chưa trải sự đời, trí tò mò siêu to khổng lồ, Hải Tam Nhi hít nước mũi quay đầu lại ngó cái túi ở dưới sàn, rồi cậu hỏi rõ là hèn: "Ngon hơn sandwich bí đỏ khoai môn không ạ?"
Cái món sandwich bí đỏ khoai môn là do Lục Huề thấy chán quá nên mới thừa lại đấy chứ, ai ngờ mỹ nhân ngư chưa thưởng thức món ngon là mấy sẽ mê mẩn đến thế.
Lục Huề nhặt đồ ăn vặt dưới sàn lên dúi vào lòng Hải Tam Nhi, xem như cuối cùng cũng giải cứu được mình khỏi tay Hải Tam Nhi, "Bánh mì nướng bơ giòn nè."
Có ngon hơn sandwich bí đỏ khoai môn không thì Lục Huề chưa biết, cơ mà cái món này cũng ngọt lừ, đảm bảo Hải Tam Nhi sẽ thích.
Hải Tam Nhi ôm nguyên một gói bánh mì nướng bơ giòn, cứ đòi chen lấn sát vào Lục Huề, cậu đã nắm được thành thạo kĩ năng xé vỏ, hoàn toàn không cần Lục Huề phải hộ một tay, đúng như Lục Huề nói, bánh mì nướng bơ giòn ngon hơn cả sandwich bí đỏ khoai môn luôn, không chỉ ngọt ngào mà cắn vào còn giòn rụm ý.
Được ăn xong nội tâm Hải Tam Nhi mới hơi hơi dịu đi phần nào, cậu quay lưng về phía Lục Huề nhét một miếng vào miệng, vừa đếm xem trong gói còn bao nhiêu miếng, vừa hoàn hồn hồi tưởng: "Em còn tưởng là em sắp chết thật cơ."
Lục Huề gối đầu lên cánh tay, nhích nhích bớt sang phía ghế xếp, Hải Tam Nhi to cao lực lưỡng như kia, mình mà không nhường bớt chỗ cho cậu ta là cậu ta dập mông xuống đất bây giờ cho xem.
"Em còn nghĩ là, khó khăn lắm em mới mọc chân để lên bờ, suýt tí nữa là thành con người được rồi, bây giờ mà chết thì xui xẻo quá đi mất thôi." Hải Tam Nhi tha thiết bộc bạch, loáng thoáng nghẹn ngào, cũng không phải cậu sợ chết mà chủ yếu là do không nỡ rời xa Lục Hề.
Hải Tam Nhi cực kì chân thành làm Lục Huề cũng ngại chả trêu cậu được nữa, trông cái góc nghiêng nghiêm túc của cậu ta, đúng là đang ngẫm nghĩ sợ sệt vì lời mình nói thật, nhưng cũng chẳng hề có ý trách móc mình gì hết, Lục Huề phá lệ thấy cứ áy náy sao sao.
"Làm người nào có dễ thế?" Giọng Lục Huề trầm thấp, hắn rũ mắt dõi theo Hải Tam Nhi ăn bánh, má nhét đầy đồ ăn căng phồng tròn um, hệt như con sóc.
Đang ăn dở một nửa, Hải Tam Nhi nghi hoặc quay đầu sang, "Làm người khó lắm sao?"
Làm động vật là sướng nhất, thuần khiết, thực hiện bất cứ việc gì cũng chỉ nhằm sinh tồn, nhưng người thì khác, cái giống loài tự xưng là động vật cao cấp ấy có tư duy, thế là sinh ra những ham muốn xấu xa, việc sống sót đơn giản đã không đủ sức thỏa mãn những nhu cầu về mặt tinh thần của loài người nữa rồi, sẽ luôn có những tranh giành chém giết vô cùng vô tận.
"Làm người..." Nhưng Lục Huề thấy không việc gì phải nói cho Hải Tam Nhi những việc ấy, hắn cũng không muốn xé rách sự hồn nhiên của Hải Tam Nhi, "Làm người không phải hàng ngày chỉ ăn đồ ăn vặt thôi là được đâu."
Với Hải Tam Nhi đang bưng đồ ăn vặt thì đúng là tiếng sét giữa trời quang, hóa ra làm người thì không được ăn đồ ăn vặt thế nữa, cậu hốt hoảng quỳ trên ghế xếp, hỏi thăm Lục Huề với vẻ thành kính, "Thế ngoài phải mặc quần áo, phải đánh răng rửa mặt trước khi ngủ, phải nhắm mắt trong khi ngủ ra, thì làm người còn cần làm gì nữa ạ? Anh dạy em đi Lục Huề."
Hồi bé Lục Huề là trẻ mồ côi, sau khi trốn khỏi cô nhi viện thì sống lang thang đầu đường xó chợ cùng Lục Huy, hắn đã chứng kiến quá nhiều mặt ác trong nhân tính, giây phút trông thấy ánh mắt sạch sẽ của Hải Tam Nhi, có khoảnh khắc nào đó trái tim hắn đã thoáng run lên.
"Dạy làm người có phải chuyện một sớm một chiều là xong được đâu."
Hải Tam Nhi hiếu học, "Thế ngày nào em cũng đến, ngày nào anh cũng dạy em, chắc chắn là em sẽ học được siêu nhanh luôn."
Lục Huề không hề từ chối, đúng là từ hôm ấy hắn bắt đầu nảy ý định dạy cho Hải Tam Nhi cách loài người sinh hoạt, giao tiếp đúng đắn với nhau.
"Đây là điện thoại, điện thoại bàn, còn cái này á thì là di động, trông khác khác nhưng thực ra cũng sêm sêm, cầm di động đi ra ngoài, chốc nữa tôi thử gọi cho cậu, xong cậu nghe điện thoại theo cách tôi dạy nhé." Điện thoại cũ mới mua giờ thành đồ chơi cho Hải Tam Nhi, may là cũng không ai liên lạc với mình qua số di động cả, Lục Huề chỉ vào cây dừa cách đó không xa, "Cậu đi ra chỗ kia đi."
Hải Tam Nhi thực hiện đúng y yêu cầu của Lục Huề, lùi lùi ra đến gốc cây dừa, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình không hề dao động, cậu đã nhớ kĩ trong đầu những gì vừa nãy Lục Huề dạy, nắm vững thành thạo cách sử dụng điện thoại.
Một tiếng "ting" vang lên, chuông điện thoại reo vẫn cứ làm Hải Tam Nhi phải giật mình nhảy dựng, suýt thì hất văng luôn điện thoại trong tay ra ngoài, cậu cố bình tĩnh lại rồi ấn vào nút nhận cuộc gọi.
"A lô, em là Hải Tam Nhi, anh là Lục Huề."
Gió ven biển rất to, chất lượng đường truyền của điện thoại cũ cũng không ra đâu vào đâu, giọng Lục Huề vang lên phía bên kia cuộc gọi hơi khang khác ngày thường, còn lẫn cả tiếng dòng điện rè rè xẹt xẹt nữa.
"Không ai nghe điện cái kiểu đấy cả, người khác gọi cho cậu thì cậu chỉ việc hỏi đối phương làm gì thôi, không cần phải tự giới thiệu mình, với cả không phải lần nào cũng là tôi gọi cho cậu đâu."
Miệng Hải Tam Nhi há ra nhè nhẹ, cách xa thế này mà vẫn nghe thấy giọng Lục Huề, kì diệu quá đi thôi, "Nghe thấy giọng anh thật nè, thế em về dưới biển cũng gọi điện cho anh được ạ?"
"Cái này không chống nước, xuống biển là vô dụng đấy, được rồi, quay lại đây đi."
Hải Tam Nhi chỉ lo làm hỏng di động, cậu rón rén đặt xuống cạnh điện thoại bàn, đồ đạc của loài người hay ho ghê, hóa ra còn có kho báu như này nữa.
Vừa nãy đứng ngoài nắng mất một lúc, Hải Tam Nhi đã toát mồ hôi, cậu híp mắt lại tò tò bám theo cái quạt điện, "Hóng gió, mát mẻ."
"Ê, tôi định bảo cậu lâu rồi, cái kiểu quạt điện này là nguy hiểm lắm nhé, cậu mà bất cẩn thò ngón tay vào trong là cánh quạt chém đứt ngón tay cậu luôn đấy."
Không phải mỗi quạt điện thôi đâu, Hải Tam Nhi xem tivi cũng cứ thích chường ra chắn ngay trước màn hình, Lục Huề nhắc cậu ta mấy lần rồi mà mãi cậu không sửa đổi.
"Rồi cái tivi kia nữa, tôi còn không biết nhân ngư mà cận thị thì có chỗ nào cắt kính cho cậu không đây."
Hải Tam Nhi không ngờ quạt điện lại nguy hiểm thế, cậu vội vàng lùi vài bước ra sau, lùi mãi tới cạnh Lục Huề rồi mới thấy an toàn, sau này cậu phải tránh xa cái quạt điện ra mới được, rồi cả vụ cận thị Lục Huề bảo nữa, nghe có vẻ nghiêm trọng quá đi.
"Cận thị là gì ạ? Bị cận thị thì sẽ như nào ạ?"
"Cận thị nghĩa là không nhìn rõ các thứ, cậu mà bị cận thị thì về sau xuống nước, cứ từ 2m trở ra là cậu không phân biệt được tảo biển với cá biển nữa đâu nhé."
Hải Tam Nhi sửng sốt, hóa ra trầm trọng thế cơ hả, cậu chạy vòng ra đằng sau Lục Huề, kéo giãn khoảng cách cả với tivi, sao những thứ cậu thích đều nguy hiểm vậy nhỉ? Thực sự mình không hề hù dọa Hải Tam Nhi nhé, buộc phải dùng cái cách như này cậu ta mới nhớ mà chừa được.
Trời đã sắp tối, Lục Huề thuận miệng nói thêm: "Nếu cậu phải về thì tranh thủ bây giờ xuống nước luôn đi, không có ai."
Hôm nay vừa học được bao nhiêu là điều mới, Hải Tam Nhi có nhiều vấn đề cần hỏi Lục Huề lắm, cậu không muốn về đâu.
"Em không về đâu."
"Càng ngày thời gian ở trên bờ của cậu càng dài rồi đấy." Lục Huề cảm thán một câu, sau đó kéo cửa cuốn xuống định đóng cửa, lúc lấy chìa khóa ra hắn lại gọi, "Cái này là cửa, không phải thứ cậu cứ bực mình là lôi kéo đùn đẩy đâu nhé, phải đóng mở bằng chìa khóa."
Lục Huề thị phạm cho Hải Tam Nhi xem một lần xong cất chìa khóa vào hộp bánh quy, "Bình thường chìa khóa sẽ để đây, nếu sáng sớm cậu đi về thì mở cửa ra xong nhớ đóng vào, ở bên ngoài cũng đóng bằng cách y như thế, rồi ném chìa khóa qua khe cửa vào cho tôi."
Trông Hải Tam Nhi ngáo ngơ ngờ nghệch thế thôi chứ khả năng lĩnh ngộ và trí nhớ đều tốt lắm nha, Lục Huề dạy một lần là cậu học được hết.
Rửa mặt xong xuôi, Hải Tam Nhi đi theo Lục Huề lên tầng 2, Lục Huề lười, đến giờ vẫn để nguyên cái giường lò xo mà Hải Tam Nhi từng nằm ngủ, chưa hề dọn vào.
"Vừa khéo, cậu ngủ giường của cậu đi."
Lục Huề díp mắt lắm rồi, dặn dò xong nằm lên giường luôn, cơn buồn ngủ lập tức ập tới, đúng vào lúc đang mơ màng thiu thiu thì hắn nghe thấy tiếng động Hải Tam Nhi rời giường, hắn tưởng là Hải Tam Nhi đi vệ sinh, ai ngờ giường của hắn bỗng lõm hẳn xuống, ngay sau đó có cơ thể nóng bỏng xáp lại gần.
"Em muốn ngủ chung với anh cơ."
Hai thằng đàn ông con trai đầu to chen chúc trên cái giường đơn tương đối gian nan, người Hải Tam Nhi cứng ngắc thẳng băng, cậu chỉ lo bị Lục Huề đạp xuống đất.
Lục Huề mất kiên nhẫn "chẹp" một tiếng, hắn không hề mở mắt, nhíu mày lại, "Dính sát rạt vào nhau nóng chết đi được."
Nhăn nhó thì nhăn nhó, mình vẫn không bị Lục Huề đá cho xuống sàn, Hải Tam Nhi mạnh dạn nhấc cánh tay Lục Huề lên chui vào trong, tay chân bám lấy Lục Huề.
Cậu là cá, cậu có sợ nóng đâu.
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Sumimasen, hôm nay về muộn quá orz
Chăm bẵm tay cầm tay, xem xem sao Lục Huề nỡ được
Vẫn mong mọi người ủng hộ ạ
————🔹 Note: Bánh mì nướng bơ giòn (minh họa vị dừa, hợp tình hợp cảnh 🥥):
————Chương 19
Hải Tam Nhi ôm Lục Huề khóc như hoa lê đẫm mưa, nhất quyết không chịu thả tay, tai Lục Huề sắp điếc đến nơi vì cái tiếng gào của cậu, đúng vào lúc đang sứt đầu mẻ trán thì Lục Huề bỗng liếc thấy đồ ăn trong cái túi mới mua về.
"Nín giùm nín giùm, vừa mới mua ít đồ ăn trên phố này, cậu nếm thử xem nào."
Xét cho cùng vẫn là cá nhà quê chưa trải sự đời, trí tò mò siêu to khổng lồ, Hải Tam Nhi hít nước mũi quay đầu lại ngó cái túi ở dưới sàn, rồi cậu hỏi rõ là hèn: "Ngon hơn sandwich bí đỏ khoai môn không ạ?"
Cái món sandwich bí đỏ khoai môn là do Lục Huề thấy chán quá nên mới thừa lại đấy chứ, ai ngờ mỹ nhân ngư chưa thưởng thức món ngon là mấy sẽ mê mẩn đến thế.
Lục Huề nhặt đồ ăn vặt dưới sàn lên dúi vào lòng Hải Tam Nhi, xem như cuối cùng cũng giải cứu được mình khỏi tay Hải Tam Nhi, "Bánh mì nướng bơ giòn nè."
Có ngon hơn sandwich bí đỏ khoai môn không thì Lục Huề chưa biết, cơ mà cái món này cũng ngọt lừ, đảm bảo Hải Tam Nhi sẽ thích.
Hải Tam Nhi ôm nguyên một gói bánh mì nướng bơ giòn, cứ đòi chen lấn sát vào Lục Huề, cậu đã nắm được thành thạo kĩ năng xé vỏ, hoàn toàn không cần Lục Huề phải hộ một tay, đúng như Lục Huề nói, bánh mì nướng bơ giòn ngon hơn cả sandwich bí đỏ khoai môn luôn, không chỉ ngọt ngào mà cắn vào còn giòn rụm ý.
Được ăn xong nội tâm Hải Tam Nhi mới hơi hơi dịu đi phần nào, cậu quay lưng về phía Lục Huề nhét một miếng vào miệng, vừa đếm xem trong gói còn bao nhiêu miếng, vừa hoàn hồn hồi tưởng: "Em còn tưởng là em sắp chết thật cơ."
Lục Huề gối đầu lên cánh tay, nhích nhích bớt sang phía ghế xếp, Hải Tam Nhi to cao lực lưỡng như kia, mình mà không nhường bớt chỗ cho cậu ta là cậu ta dập mông xuống đất bây giờ cho xem.
"Em còn nghĩ là, khó khăn lắm em mới mọc chân để lên bờ, suýt tí nữa là thành con người được rồi, bây giờ mà chết thì xui xẻo quá đi mất thôi." Hải Tam Nhi tha thiết bộc bạch, loáng thoáng nghẹn ngào, cũng không phải cậu sợ chết mà chủ yếu là do không nỡ rời xa Lục Hề.
Hải Tam Nhi cực kì chân thành làm Lục Huề cũng ngại chả trêu cậu được nữa, trông cái góc nghiêng nghiêm túc của cậu ta, đúng là đang ngẫm nghĩ sợ sệt vì lời mình nói thật, nhưng cũng chẳng hề có ý trách móc mình gì hết, Lục Huề phá lệ thấy cứ áy náy sao sao.
"Làm người nào có dễ thế?" Giọng Lục Huề trầm thấp, hắn rũ mắt dõi theo Hải Tam Nhi ăn bánh, má nhét đầy đồ ăn căng phồng tròn um, hệt như con sóc.
Đang ăn dở một nửa, Hải Tam Nhi nghi hoặc quay đầu sang, "Làm người khó lắm sao?"
Làm động vật là sướng nhất, thuần khiết, thực hiện bất cứ việc gì cũng chỉ nhằm sinh tồn, nhưng người thì khác, cái giống loài tự xưng là động vật cao cấp ấy có tư duy, thế là sinh ra những ham muốn xấu xa, việc sống sót đơn giản đã không đủ sức thỏa mãn những nhu cầu về mặt tinh thần của loài người nữa rồi, sẽ luôn có những tranh giành chém giết vô cùng vô tận.
"Làm người..." Nhưng Lục Huề thấy không việc gì phải nói cho Hải Tam Nhi những việc ấy, hắn cũng không muốn xé rách sự hồn nhiên của Hải Tam Nhi, "Làm người không phải hàng ngày chỉ ăn đồ ăn vặt thôi là được đâu."
Với Hải Tam Nhi đang bưng đồ ăn vặt thì đúng là tiếng sét giữa trời quang, hóa ra làm người thì không được ăn đồ ăn vặt thế nữa, cậu hốt hoảng quỳ trên ghế xếp, hỏi thăm Lục Huề với vẻ thành kính, "Thế ngoài phải mặc quần áo, phải đánh răng rửa mặt trước khi ngủ, phải nhắm mắt trong khi ngủ ra, thì làm người còn cần làm gì nữa ạ? Anh dạy em đi Lục Huề."
Hồi bé Lục Huề là trẻ mồ côi, sau khi trốn khỏi cô nhi viện thì sống lang thang đầu đường xó chợ cùng Lục Huy, hắn đã chứng kiến quá nhiều mặt ác trong nhân tính, giây phút trông thấy ánh mắt sạch sẽ của Hải Tam Nhi, có khoảnh khắc nào đó trái tim hắn đã thoáng run lên.
"Dạy làm người có phải chuyện một sớm một chiều là xong được đâu."
Hải Tam Nhi hiếu học, "Thế ngày nào em cũng đến, ngày nào anh cũng dạy em, chắc chắn là em sẽ học được siêu nhanh luôn."
Lục Huề không hề từ chối, đúng là từ hôm ấy hắn bắt đầu nảy ý định dạy cho Hải Tam Nhi cách loài người sinh hoạt, giao tiếp đúng đắn với nhau.
"Đây là điện thoại, điện thoại bàn, còn cái này á thì là di động, trông khác khác nhưng thực ra cũng sêm sêm, cầm di động đi ra ngoài, chốc nữa tôi thử gọi cho cậu, xong cậu nghe điện thoại theo cách tôi dạy nhé." Điện thoại cũ mới mua giờ thành đồ chơi cho Hải Tam Nhi, may là cũng không ai liên lạc với mình qua số di động cả, Lục Huề chỉ vào cây dừa cách đó không xa, "Cậu đi ra chỗ kia đi."
Hải Tam Nhi thực hiện đúng y yêu cầu của Lục Huề, lùi lùi ra đến gốc cây dừa, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình không hề dao động, cậu đã nhớ kĩ trong đầu những gì vừa nãy Lục Huề dạy, nắm vững thành thạo cách sử dụng điện thoại.
Một tiếng "ting" vang lên, chuông điện thoại reo vẫn cứ làm Hải Tam Nhi phải giật mình nhảy dựng, suýt thì hất văng luôn điện thoại trong tay ra ngoài, cậu cố bình tĩnh lại rồi ấn vào nút nhận cuộc gọi.
"A lô, em là Hải Tam Nhi, anh là Lục Huề."
Gió ven biển rất to, chất lượng đường truyền của điện thoại cũ cũng không ra đâu vào đâu, giọng Lục Huề vang lên phía bên kia cuộc gọi hơi khang khác ngày thường, còn lẫn cả tiếng dòng điện rè rè xẹt xẹt nữa.
"Không ai nghe điện cái kiểu đấy cả, người khác gọi cho cậu thì cậu chỉ việc hỏi đối phương làm gì thôi, không cần phải tự giới thiệu mình, với cả không phải lần nào cũng là tôi gọi cho cậu đâu."
Miệng Hải Tam Nhi há ra nhè nhẹ, cách xa thế này mà vẫn nghe thấy giọng Lục Huề, kì diệu quá đi thôi, "Nghe thấy giọng anh thật nè, thế em về dưới biển cũng gọi điện cho anh được ạ?"
"Cái này không chống nước, xuống biển là vô dụng đấy, được rồi, quay lại đây đi."
Hải Tam Nhi chỉ lo làm hỏng di động, cậu rón rén đặt xuống cạnh điện thoại bàn, đồ đạc của loài người hay ho ghê, hóa ra còn có kho báu như này nữa.
Vừa nãy đứng ngoài nắng mất một lúc, Hải Tam Nhi đã toát mồ hôi, cậu híp mắt lại tò tò bám theo cái quạt điện, "Hóng gió, mát mẻ."
"Ê, tôi định bảo cậu lâu rồi, cái kiểu quạt điện này là nguy hiểm lắm nhé, cậu mà bất cẩn thò ngón tay vào trong là cánh quạt chém đứt ngón tay cậu luôn đấy."
Không phải mỗi quạt điện thôi đâu, Hải Tam Nhi xem tivi cũng cứ thích chường ra chắn ngay trước màn hình, Lục Huề nhắc cậu ta mấy lần rồi mà mãi cậu không sửa đổi.
"Rồi cái tivi kia nữa, tôi còn không biết nhân ngư mà cận thị thì có chỗ nào cắt kính cho cậu không đây."
Hải Tam Nhi không ngờ quạt điện lại nguy hiểm thế, cậu vội vàng lùi vài bước ra sau, lùi mãi tới cạnh Lục Huề rồi mới thấy an toàn, sau này cậu phải tránh xa cái quạt điện ra mới được, rồi cả vụ cận thị Lục Huề bảo nữa, nghe có vẻ nghiêm trọng quá đi.
"Cận thị là gì ạ? Bị cận thị thì sẽ như nào ạ?"
"Cận thị nghĩa là không nhìn rõ các thứ, cậu mà bị cận thị thì về sau xuống nước, cứ từ 2m trở ra là cậu không phân biệt được tảo biển với cá biển nữa đâu nhé."
Hải Tam Nhi sửng sốt, hóa ra trầm trọng thế cơ hả, cậu chạy vòng ra đằng sau Lục Huề, kéo giãn khoảng cách cả với tivi, sao những thứ cậu thích đều nguy hiểm vậy nhỉ? Thực sự mình không hề hù dọa Hải Tam Nhi nhé, buộc phải dùng cái cách như này cậu ta mới nhớ mà chừa được.
Trời đã sắp tối, Lục Huề thuận miệng nói thêm: "Nếu cậu phải về thì tranh thủ bây giờ xuống nước luôn đi, không có ai."
Hôm nay vừa học được bao nhiêu là điều mới, Hải Tam Nhi có nhiều vấn đề cần hỏi Lục Huề lắm, cậu không muốn về đâu.
"Em không về đâu."
"Càng ngày thời gian ở trên bờ của cậu càng dài rồi đấy." Lục Huề cảm thán một câu, sau đó kéo cửa cuốn xuống định đóng cửa, lúc lấy chìa khóa ra hắn lại gọi, "Cái này là cửa, không phải thứ cậu cứ bực mình là lôi kéo đùn đẩy đâu nhé, phải đóng mở bằng chìa khóa."
Lục Huề thị phạm cho Hải Tam Nhi xem một lần xong cất chìa khóa vào hộp bánh quy, "Bình thường chìa khóa sẽ để đây, nếu sáng sớm cậu đi về thì mở cửa ra xong nhớ đóng vào, ở bên ngoài cũng đóng bằng cách y như thế, rồi ném chìa khóa qua khe cửa vào cho tôi."
Trông Hải Tam Nhi ngáo ngơ ngờ nghệch thế thôi chứ khả năng lĩnh ngộ và trí nhớ đều tốt lắm nha, Lục Huề dạy một lần là cậu học được hết.
Rửa mặt xong xuôi, Hải Tam Nhi đi theo Lục Huề lên tầng 2, Lục Huề lười, đến giờ vẫn để nguyên cái giường lò xo mà Hải Tam Nhi từng nằm ngủ, chưa hề dọn vào.
"Vừa khéo, cậu ngủ giường của cậu đi."
Lục Huề díp mắt lắm rồi, dặn dò xong nằm lên giường luôn, cơn buồn ngủ lập tức ập tới, đúng vào lúc đang mơ màng thiu thiu thì hắn nghe thấy tiếng động Hải Tam Nhi rời giường, hắn tưởng là Hải Tam Nhi đi vệ sinh, ai ngờ giường của hắn bỗng lõm hẳn xuống, ngay sau đó có cơ thể nóng bỏng xáp lại gần.
"Em muốn ngủ chung với anh cơ."
Hai thằng đàn ông con trai đầu to chen chúc trên cái giường đơn tương đối gian nan, người Hải Tam Nhi cứng ngắc thẳng băng, cậu chỉ lo bị Lục Huề đạp xuống đất.
Lục Huề mất kiên nhẫn "chẹp" một tiếng, hắn không hề mở mắt, nhíu mày lại, "Dính sát rạt vào nhau nóng chết đi được."
Nhăn nhó thì nhăn nhó, mình vẫn không bị Lục Huề đá cho xuống sàn, Hải Tam Nhi mạnh dạn nhấc cánh tay Lục Huề lên chui vào trong, tay chân bám lấy Lục Huề.
Cậu là cá, cậu có sợ nóng đâu.
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Sumimasen, hôm nay về muộn quá orz
Chăm bẵm tay cầm tay, xem xem sao Lục Huề nỡ được
Vẫn mong mọi người ủng hộ ạ
————🔹 Note: Bánh mì nướng bơ giòn (minh họa vị dừa, hợp tình hợp cảnh 🥥):
Danh sách chương