"Tiên sinh, người làm sao vậy?" Nhân viên phục vụ vừa đi vào hô to, hắn để mâm rượu lên mặt bàn, cuống quýt chạy tới bên người Cal rút khăn lông trong mồm anh ra.

Cal căn bản không có để ý tới tâm tư người khác, tức giận, kích động, điên cuồng trộn lẫn vào với nhau thành một khối, làm tiếng kêu của anh hơi cuồng loạn, "Bắt lấy nữ nhân vừa rồi cho ta, cái nữ nhân đáng chết."

Lovejoy vừa khéo đi vào, ông ta nhìn thấy Cal trong nháy mắt, hơn nữa anh hò hét, vị lão nam nhân có sức quan sát kinh người chạy vội tới ngoài cửa. Ông ta ở hành lang nhìn lung tung, ý đồ nhìn nữ nhân mà Cal la hét muốn bắt. Đáng tiếc ông ta rất nhanh liền hiểu rõ, ông ta không có nhiều manh mối nhận dạng, cũng không có nhìn thấy tội phạm thất kinh chạy trốn, cho nên ông ta vô công mà quay trở về.

Cal được nhân viên phục vụ tháo bỏ ga giường, anh ảo não rên rỉ vài tiếng, gần như không thể đứng lên, được nhân viên phục vụ nâng dậy, anh vội vàng vọt tới phòng tắm nôn ra hết những gì anh mới ăn. Rượu mới uống, đồ ăn trong tiệc tối, còn có một chút hoa quả toàn bộ nghiền ép lên thực quản của anh, làm anh càng thêm thống khổ.

Hắn chống tay lêntrên bồn rửa mặt, mặt đầy mồ hôi, sắc mặt xanh mét. Hô hấp làm nơi bụng bị đá càng thêm đau đớn, hơn nữa bụng đau đớn càng làm anh không thể di chuyển.

Lovejoy đi vào, ông ta nói: "Đã để tổng quản đi gọi bác sĩ, Hockley tiên sinh."

Cal đột nhiên sốt ruột hỏi, "Có nhìn thấy nàng không?"

"Nàng?" Lovejoy khó có khi lộ ra biểu cảm mờ mịt, tiếp theo phản ứng trở lại nói, "Là 'Nữ nhân' tập kích ngài sao?" Kỳ thực ông ta thật nghi ngờ, một nữ nhân sao có thể đánh một nam nhân to lớn như vậy? "Mặc váy màu trắng gạo, tóc vàng, trên đầu cài kẹp tóc bươm bướm của Rose, còn có nàng cầm trong tay một cây quạt." Cal tức giận hất tay của nhân viên phục vụ ra, anh đè bụng mình lại, bởi vì động tác mạnh làm cảm giác đau đớn càng thêm rõ ràng.

Lovejoy đột nhiên quay đầu, ra bên ngoài nhìn, nheo mắt lại, vừa rồi ông ta vừa khéo gặp thoáng qua nữ nhân kia.

"Nàng nhất định ở thượng đẳng khoang." Cal cắn răng nỗ lực đè nén hô hấp mang đến thống khổ, anh đột nhiên cười lạnh hai tiếng, đột nhiên bùng nổ cao giọng nói, "Nàng mặc quần áo đều là ta bảo ngươi cho người mua, tất cả đều là tác phẩm của nhà thiết kế tốt nhất, nàng tuyệt đối là vì lẫn vào thượng đẳng khoang mới có thể ăn cắp quần áo."

"Ngươi còn bị mất cái gì không? Tiên sinh." Lovejoy bắt đầu cẩn thận quan sát bốn phía, ông ta biết làm cách gì để tìm được manh mối nhanh nhất của tội phạm. Rất nhanh ông ta liền nhìn thấy cái gì đó bất thường, ông ta bước nhanh đi đến bên cạnh bồn tắm lớn, khom người dùng hai ngón tay cẩn thận nhấc lên quần áo bẩn thỉu của nam, một bức tranh phác họa liền rơi xuống, Lovejoy tiếp tục rũ vài lần, mười đồng tiền đô la cùng vé tàu cũng bay ra.

"Không có." Cal không chút do dự phủ nhận, nói xong chính anh mới kinh nghi bất định đứng lên, không quá khẳng định thấp giọng nói, "Nàng không có lấy cái gì, chỉ là quần áo, những thứ này Rose có mấy hòm."

"Vé tàu hành khách tên là Albert, nam tính, khoang thuyền tầng G, bình dân." Lovejoy xác định bản thân không thể lấy được thông tin hữu dụng gì từ trong bộ quần áo này, ông ta cầm lấy vé tàu và bức tranh.

"Nàng là nữ." Cal nói lời son sắt bác bỏ, anh dùng lực nói xong lại ghé vào bồn rửa mặt nôn khan vài tiếng, một cước kia đá anh tới mức lục phủ ngũ tạng lệch vị trí. Tiếp đó anh nhớ tới cái gì, cấp tốc quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm bộ quần áo của kẻ lang thang, đầu óc anh tự động đem hình ảnh này hợp lại. Bến tàu bị trộm mất đồng hồ, đuôi thuyền nghe được thanh âm kèn Harmonica, còn có lúc xác nhận nàng là trộm,dáng vẻ nàng cúi đầu ngồi ở ghế tựa. Rất nhanh, anh rốt cục nhớ tới gương mặt sạch sẽ trắng nõn của nàng... Tên trộm, kẻ cướp, con chuột cống đáng chết...

Cùng một người, là cùng một người.

Một thứ gọi là lửa giận mãnh liệt thiêu thốt anh, Cal tùy tay lấy cái cốc trên giá hung hăng đập lên trên bồn rửa mặt. Anh bị một nữ nhân là kẻ lang thang đùa giỡn, nàng chính là một người giả dạng danh viện.

Nàng cướp đi đồng hồ của anh, còn chết cũng không thừa nhận. Nàng lấy trộm quần áo, tính toán chim sẻ biến thành phượng hoàng đi đến thượng đẳng khoang quyến rũ nam nhân sao?

"Bắt lấy nàng, đi tìm người duy trì an ninh, nhốt nàng lại." Cal cảm thấy bản thân khó chịu đều là lỗi của nữ nhân ở hạ đẳng khoang kia, chỉ cần nhốt nàng lại anh sẽ khôi phục bình thường.

Lovejoy cầm lấy bức tranh phác họa, cẩn thận quan sát, không đợi xem vài lần,tờ giấy trong tay bị người khác cướp đi. Cal đoạt lấy bức phác họa, mặt không chút biểu cảm nhìn nam nhân trong bức họa, hừ, tiểu bạch kiểm.

"Đây là cái gì?" Cal nắm tờ giấy, làm khuôn mặt trên tờ giấy xuất hiện nếp nhăn

"Đại khái là người rất quan trọng với nàng." Lovejoy lạnh nhạt phỏng đoán, "Có thể là người nhà, nhưng càng có khả năng là người yêu. Chỉ có nữ nhân đang yêu mới có tình thú mang bức họa người yêu đặt bên người thôi."

"Người yêu?" Cal buồn cười lặp lại, "Người yêu của nàng? Cũng là ở khoang hạng ba?" Tờ giấy phỏng tay làm Cal vo lại, cuối cùng lại ma xui quỷ khiến nhét bức họa vào trong túi, tay hướng lên trên kéo cổ áo, ý đồ muốn hủy đi cảm giác khó chịu này. Sau đó tay anh chống thắt lưng, tựa vào bồn rửa mặt, nói với Lovejoy: "Chúng ta nhanh chút đi tìm, nàng đi không xa."

Lovejoy nhìn thoáng qua anh, tiếp đó bước nhanh đi đến trước mặt Cal,tay duỗi ra đè lại bụng anh. Cal không có phòng bị, đau đến hít một ngụm khí lạnh.

"Hẳn là ứ thương, ở bụng, để bác sĩ kiểm tra sau đó ngài phải nằm nghỉ ngơi, bụng bị đá không nên vận động kịch liệt."

Cal không kiên nhẫn bắt lấy tay Lovejoy, thấp giọng hung ác nói với ông ta: "Ta nói, tìm được nữ nhân kia, ta muốn tìm được nữ nhân kia."

"Ta biết nàng lớn lên trông thế nào, tiên sinh." Lovejoy mặt không biểu cảm, lạnh lẽo nói.

"Ta cũng biết." Cal rốt cục không thể nhịn được nữa, anh nhìn mình trong gương, tóc tai tán loạn như người bị ngã ngựa. Sau đó anh lấy từ trong túi ra một cái đồng hồ, mở ra thấy, "Bây giờ bên ngoài có rất nhiều người, nàng không phải là hành khách của khoang này, không có cách nào trở lại phòng trong khoang thượng đẳng. Cho nên nàng nhất định đi tới sàn tàu tản bộ, phòng đọc, phòng nghỉ nữ tính hoặc nhà ăn."

"Hoặc là nàng sẽ lợi dụng ưu thế nữ nhân của mình, thông đồng với nam sĩ khoang thượng đẳng, theo ta thấy, nàng bộ dạng cũng không tệ." Lovejoy tiếp tục nói tiếp, ông chỉ là đem mọi chuyện có khả năng nói ra, nói xong mới phát hiện Cal dùng ánh mắt vô cùng đáng sợ trừng mình, mặt không còn chút máu, nhìn như ác quỷ.

Cuối cùng Cal rốt cục gật đầu, nghiến răng nghiến lợi thừa nhận: "Lớn lên thật không sai."

"Ta đi gọi tới phòng giữ an ninh." Lovejoy sờ soạng súng trong túi áo, ông ta mặt lạnh như tiền đi ra ngoài.

"Trở về." Cal đột nhiên hữu khí vô lực quát khẽ.

Lovejoy quay đầu, mặt không hiểu.

"Ngươi đi lại đỡ ta một chút, ta với ngươi cùng đi." Cal tay ôm bụng, chỉ cần hô hấp cũng cảm thấy đau đớn khó nhịn.

Lovejoy mặt lộ vẻ không đồng ý, ông ta vừa muốn nói gì, Cal lại trở về soi gương, một bên ghét bỏ nói với nhân viên phục vụ, "Giúp ta làm, chỉnh sửa lại một chút."

Lovejoy,...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện