Editor: Thủy Nhược Lam

Từ tầng B đi xuống tầng D là chuyện thật sự không thoải mái, Cal lần đầu tiên biết, ngay cả đi đường cũng cần người đỡ, nhưng lại không thể đi thang máy. Bởi vì anh phải tìm cho được nữ nhân đã hại anh thành như thế này, oán hận đập tay lên lan can cầu thang, sau đó anh nhanh chóng rút tay lại lắc lắc.

"Cal, ngủ ngon." Một người phụ nữ trung niên mặc váy dài, tay cầm túi xách thời thượng đi qua bên người Cal.

Cal lập tức đứng thẳng thân thể, dựa lưng vào lan can cầu thang, đỡ lấy tay đốiphương, khom người lưu lại trên bao tay màu trắng của quý phụ một cái hôn."Phu nhân, thật cao hứng khi nhìn thấy người."

"Nghe nói ngài muốn tới Philadelphia tham gia lễ đính hôn, chúc mừng." Vị nữ sĩ đầu đội mũ lông trắng đứng lại hàn huyên.

"Cám ơn, hi vọng đến lúc đó ngài có thể tới tham gia." Tay Cal để lên tay nắm trên lan can cầu thang, một tầng mồ hôi ở trong lòng bàn tay toát ra.

"Đương nhiên, vị hôn thê của ngài rất xinh đẹp." Người quý phụ mỉm cười với anh sau đó đi lên trên cầu thang.

Dáng đứng buộc chặt của Cal lập tức nhũn ra, anh cảm thấy trên bụng nhất định có một mảng tím bầm. Tiếp đó bước chân anh hỗn loạn nhanh chóng đi xuống cầu thang, nắm lấy tay vịn tới mức nổi gân xanh. Anh ánh mắt sắc lẹm nhìn xung quanh, không bỏ qua bất cứ một nữ nhân mặc váy trắng nào.

Lovejoy vốn muốn tới đỡ anh, nhưng bị Cal hất ra, anh không chút khách khí nói với nam phó của mình: "Ngươi muốn người khác chê cười ta sao? Ta nhất định phải bắt được nữ nhân kia, kẻ lừa đảo, nàng rất thành thạo trong việc này, quả thực chính là kẻ có tiền án lừa đảo." Nói xong, anh đột nhiên cảm tấy ngoại trừ đau đớn trên bụng anh còn cảm nhận được một loại cảm thụ khác, rất khổ sở. Anh vội vã ngừng hô hấp ý đồ làm ngừng lại cảm xúc chưa bao giờ xuất hiện trong anh, sau đó tiếp tục nhấn mạnh, "Nàng nhất định có mục đích, rất có khả năng nàng đang tính toán lừa đảo một quả lớn"

Lovejoy mặc dù không hé răng đi sau Cal, nhưng ông đánh giá lại cố chủ mà ông quen biết, bọn họ đang tìm một tiêu siêu lừa đảo tội ác tày trời. Đến sàn tàu tầng D,  đi đến chỗ thuyền viên phụ trách quản lý khoang này, Lovejoy đi qua cùng hắn trao đổi.

Cal tay chống tay nắm trên lan can, anh chậm rãi tỉnh táo lại, trong lồng ngực thiêu đốt làm anh tỉnh táo lại từ trong lửa giận thống khổ, anh dùng chút lí trí còn xót lại cẩn thận hồi tưởng lại hành động bản thân vừa rồi, cảm thấy loại hành động tìm kiếm này thật sự là sai lầm. Anh không nên ở cái địa phương quỷ quái này chịu đựng đau đớn để tìm một tên lừa đảo, mà là nên để Lovejoy dẫn mười mấy người đội viên ở đài an ninh đi truy lùng, nhưng lại muốn để nam phó đi bắt nàng, để nàng không thể tiếp tục nhảy nhót nữa.

Anh lộ ra nụ cười nhạo báng châm chọc, chân tướng là mê muội. Tiếp đó giương mắt tính toán sai sử nam phó một tiếng, chuẩn bị rời đi, Cal cứng ngắc. Anh hơi nghi ngờ đi lên trước vài bước, phòng tiệc của sàn tàu tầng D luôn mở rộng cửa, cột chống màu trắng, đường cong đơn giản, nâng đỡ trần nhà ăn.

Anh không quá xác định anh đang tìm ai, chỗ này cùng trong sảnh có khoảng cách khá lớn. Lập tức anh gọi Lovejoy tới, chỉ vào một cái bàn trong nhà ăn, nói với ông ta: "Nàng ở nơi đó?"

Người thuyền viên mặt nghi ngờ đi qua, hỏi nhân viên canh cửa. Cal căn bản không thấy hắn đang hỏi cái gì, mà là chậm rãi đi đến cửa nhà ăn, mà trong mắt anh cái bàn từng chút từng chút lộ ra rõ ràng, ánh sáng đèn điện rõ như ban ngày, Cal rốt cuộc thấy rõ.

Nàng ngồi ở chỗ kia, miệng hàm chứa mỉm cười, sạch sẽ nhìn không thấy dấu vết của người hạ đẳng. Mà lúc hoàng hôn, Cal vô cùng xác định nàng là người cầm cái kèn hỏng thổi và làm xiếc ở sàn tàu. Kỳ quái, vì sao không có người vạch trần nàng, trên người nàng mặc quần áo là của anh, vé tàu có lẽ cũng là nàng trộm của người khác, nàng ngay cả đôi giày cũng không có.

Nhưng nữ nhân này lại ngồi trong khoang thượng đẳng, tay cầm ly rượu, nhất cử nhất động đều như quý tộc. Cal ở xa xa quan sát, ý đồ tìm ra dấu vết quần áo thô tục, nhưng rất nhanh anh liền phát hiện, anh làm tất cả đều là vô ích.

Anh nhìn nữ nhân kia cười cười nói nói với lão nam nhân... Được rồi, Cal thừa nhận, làm người thiết kế con tàu, Andrew còn không tính là già.

Chẳng lẽ cái nữ nhân kia không biết, nàng đang lừa đảo người trong ban lãnh đạo cao nhất của RMS Titanic sao? Chỉ cần Andrew muốn điều tra, nàng rất nhanh sẽ bị bắt, giống y như con chuột xấu xí. Cal cảm thấy mình có loại tâm tính ác liệt, muốn nhìn nàng lừa đến khi nào, chẳng lẽ nàng còn có thể thông đồng cùng Andrew? Đây chính là một vụ gièm pha lớn. Anh sung sướng khi người khác gặp họa mà cười lạnh, tay đang ôm bụng hung hăng nắm chặt lại, đến lúc đó nàng sẽ bị nhốt vì tội lừa đảo.

Nhưng rất nhanh, Cal phát hiện nàng quay đầu lại, cặp mắt màu xanh nhạt kia không có chút gì gọi là nhát gan khi ở xã hội thượng lưu, bình tĩnh nhìn anh một cái, gần như không có chút sợ hãi nào, nàng uống hết rượu trong ly, đứng dậy bước đi. Một chút cũng không giống như là đang chạy trối chết, thậm chí lúc nhìn anh cũng không chút chột dạ nào, phảng phất như anh là người râu ria không đáng kể.

Ánh mắt này làm Cal tức giận, anh gần như không chút do dự chỉ tay vào bàn ăn, chỉ vào nữ nhân so với heo còn chạy nhanh hơn, thanh âm run run mà âm ngoan nói: "Chính là nàng, ta vô cùng xác định."

Cho ngươi chạy, ta cho ngươi chạy!

Cal hung hăng hít một hơi, anh phát hiện lí trí còn sót lại của mình đã hoàn toàn biến mất, anh thầm nghĩ phải bắt được kẻ lừa đảo này.

Sau đó anh tận mắt thấy kẻ lừa đảo bị người cản lại, anh chờ nhìn thấy nàng thất kinh, hoảng sợ lộ ra dáng vẻ chật vật, Cal gần như phải nhẫn nhịn để nụ cười khoái trá không bật ra khỏi miệng. Nhưng rất nhanh anh không cười nổi, bởi vì anh nhìn thấy Andrew thế nhưng chạy tới giúp nàng, có bao nhiêu thời gian mà hai người họ đã thông đồng với nhau rồi? Cal gian nan tiến lên, anh cảm thấy mỗi một bước thống khổ là do nữ nhân này tạo nên, mà nàng lại có mặt mũi ở đây tỏ ra không quen biết anh, một bộ dạng vô tội không biết gì, anh điên rồi mới có thể để nữ nhân này tiêu dao như vậy.

Càng chạy càng gần, càng ngày càng tiếp cận nàng. Anh rốt cuộc không còn nằm nhìn nàng nữa, Cal cảm thấy hô hấp khó khăn, tay anh không biết nên đặt ở bụng hay ở ngực.

Nhưng anh phát hiện lực chú ý của đối phương căn bản không ở trên người anh, chẳng lẽ nàng không biết lời nói dối của mình bị vạch trần, mà anh là người có thể đưa nàng vào chỗ chết. Andrew đã chạy tới ngăn cản anh, thậm chí hoài nghi nhìn anh, có thể vài phút này, ông ta đã thay đổi lập trường bắt đầu hỗ trợ một kẻ lừa đảo, để nàng thoát tội?

Thậm chí còn hoài nghi bọn họ có quen biết? Làm sao có thể quen biết, Cal thề anh không hề quen biết một người trong túi chỉ có mười đô la, mà còn là do anh bố thí.

"Anh không biết em sao? Cal."

Cal sửng sốt, anh nghe được tên mình từ miệng đối phương mà ít người nói, sau đó anh nhìn thấy đôi mắt của nàng, cặp mắt màu xanh nhạt kia lại bốc cháy, rực lửa, nước mắt chậm rãi chảy xuống, thâm tình tới mức anh không thở nổi.

Trong nháy mắt anh xa vào trong ánh mắt ấy, anh và nàng yêu nhau.

Rõ ràng, nữ nhân này yêu anh.

Cal nỗ lực nháy mắt mấy cái, anh nhìn quanh bốn phía, ý đồ tìm kiếm trợ giúp từ người khác. Nàng đang nói dối, nhưng khi nhìn thấy nàng khóc, Cal đột nhiên cảm thấy phản bác của mình thật vô lực, nàng đại khái... Yêu thầm anh.

Ý niệm này giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, cháy tới mức Cal cảm thấy mình đã sắp tan biến. Anh vừa muốn nở nụ cười rộng lượng, nói cho người khác biết cho dù như thế thì anh vẫn phải bắt kẻ lừa đảo này lại. Không đợi anh lên tiếng, anh đột nhiên thấy nàng đi tới gần anh, tiếp đó khuôn mặt rất nghiêm túc đánh anh một cái.

Anh... Bị người ta đánh?

Chuyện này làm Cal triệt để hôn mê, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người đánh anh, mặt anh chưa từng có người đánh qua.

Không tin sờ sờ mặt mình, tiếp đó chợt nghe đối phương đang khóc lóc tố cáo bản thân cô phụ nàng... Cô phụ cái quỷ, anh căn bản là không biết nàng. Kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo, nữ nhân này chính là kẻ cắp chuyên nghiệp còn tội ác tày trời đồ siêu lừa đảo. Cái gì yêu anh, đều là gạt người.

Tỉnh táo lại Cal kịch liệt nói: "Ngươi chỉ cần tra tên nàng trên thuyền..." Danh sách. Còn chưa nói xong,anh bị người ta kéo một cái, tiếp đó trên môi mềm nhũn, thế giới này yên tĩnh. Cal trừng lớn mắt, bị bắt cùng đôi mắt ướt sũng nước va chạm với nhau, rõ ràng nước mắt trên mặt lạnh như băng, lại giống như nham thạch nóng bỏng, nóng tới mức anh bị thiêu cháy.

Cal chưa từng có trải qua loại cảm giác này, giống như bị điên, chóp mũi anh quấn quanh hơi thở của cô, ấm áp làm ngực anh đau đớn. Thậm chí anh nhớ không nổi vì sao mình lại ở đây, anh cũng không dám nhúc nhích, sợ làm bừng tỉnh không gian yên tĩnh của nụ hôn này.

Trong giây lát, ấm áp rút đi, nàng nhẹ giọng mà ôn nhu đến mức tận cùng nói với anh: "Em yêu anh, Cal."

Nàng yêu mình, nàng yêu mình. Cal đầu óc trống rỗng, anh vuốt miệng, ý đồ muốn lưu lại vĩnh viễn nụ hôn ấm áp này, một loại cảm giác kì quái làm anh vui sướng cùng cực, nhưng khi anh chưa kịp phản ứng xong, thì nàng chạy mất, so với nam nhân còn chạy nhanh hơn.

Cal,...

Không khống chế nổi mà nhấc chân chạy theo nàng, Andrew lại phản ứng vô cùng nhanh đã chạy tới ngăn anh lại, một mặt nghiêm túc nói với anh: "Ngươi nên để nàng yên lặng một chút, ngươi đã lựa chọn rồi, như vậy xin mời cho phép một vị nữ hài đáng thương mất đi tình yêu này đi chữa thương."

"Tình yêu?" Cal bị đâm đến cao giọng nói.

"Làm một nam nhân có trách nhiệm, ngươi đã yêu nàng, lại vì sao muốn vứt bỏ nàng chứ?" Andrew mặt lộ vẻ không đồng ý, anh lớn tiếng khiển trách loại hành vi không đạo đức này.

"Yêu nàng?" Cal biến thành một con vẹt đáng thương, chỉ biết lặp lại lời nói của người khác.

"Không cần đi quấy rầy nàng, thỉnh lưu cho một vị nữ sĩ tôn quý một không gian yên tĩnh." Andrew khổ sở thở dài, sau đó đi đến bên cạnh dàn nhạc, nói với Wilde: "Tôi cảm thấy mình nhìn thấy được một tràng bi kịch."

Wilde sờ sờ bản thân đàn violon, sau đó đề nghị, "Tôi kéo thủ khúc duyên dáng cho anh nghe nhé, Andrew." Lập tức quay đầu phân phó với nghệ sĩ dương cầm, "Percy, chuẩn bị tốt chưa?"

Percy mỉm cười bắt đầu đưa tay đặt lên trên đàn dương cầm, hắn giống như vuốt ve tình nhân mà thấp giọng nói: "My Heart Will Go On."

Cal choáng váng đứng ở trong phòng ăn, anh nhìn nhìn đông, có mấy người phụ nhân đang dùng một loại ánh mắt bát quái đáng sợ nhìn chăm chú vào anh, lại nhìn nhìn tây, lại có mấy thương nhân quen thuộc tò mò nhìn qua. Gần một cái hôn, anh đã bị vứt ở chỗ này làm tên hề xấu xí. Cal không thể khống chế, anh tức giận lớn tiếng nói: "Nữ nhân kia là kẻ lừa đảo." Nói xong liền hướng bên ngoài đi nhanh, anh muốn tìm nàng, kẻ lừa đảo kia.

Lao ra khỏi nhà ăn, Cal trực giác nhìn thấy thang lầu liền đi xuống dưới, Lovejoy theo kịp, Cal giận chó đánh mèo rống: "Ngươi vì sao không bắt lấy nàng?"

Lovejoy trầm mặc một hồi, mới phi thường hoài nghi hỏi: "Các ngươi không là người yêu?"

"Gặp quỷ người yêu, ta căn bản không biết nàng." Cal tức tới mức muốn đập bàn, anh bùng nổ giống không chỉ hai mắt mà cả khuôn mặt cũng giận dữ giống quỷ.

Frost một mặt nghi hoặc cầm cái cặp bươm bướm vừa khéo đi lên, bị bộ dáng của Cal dọa nhảy dựng, tiếp theo hắn phát hiện đối phương dùng ánh mắt càng thêm đáng sợ theo dõi hắn, không khỏi hướng thang lầu vừa đi đi, ý đồ tránh đi ánh mắt khủng bố của Cal.

"Nàng đi bên nào?" Cal đột nhiên vọt tới trước mặt Frost, tay nắm lấy cổ áo hắn, lạnh mặt nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Cái gì... Cái gì?" Lắp ráp sư đáng thương một mặt mờ mịt.

"Cái nữ nhân cho ngươi cái cặp bươm bướm, nàng đi nơi nào?" Cal không thể nhịn không được nữa bắt lấy người kia liều mạng lắc, ý đồ lấy tin tức trong não hắn ra.

"Tua-bin... Thông đạo chuyên ngành." Lắp ráp sư kì lạ thốt ra, sau đó nhìn thấy nam nhân kia và nam phó chạy xuống cầu thang.

Cal vọt tới sàn tàu tầng E, rốt cục nhịn không được cầm lấy tay vịn cầu thang hạ thấp thân thể thấp giọng nhẹ rên rỉ, mồ hôi lạnh từ trên mặt anh rơi xuống, sắc mặt anh trắng bệch lạnh giọng nói: "Cái nữ nhân kia nhất định không dám lại trở lại thượng đẳng khoang, đi xuống đường dành cho nhân viên liền chứng minh nàng sẽ tới tầng dưới chót trốn. Có khả năng sẽ ở khoang bưu kiện hoặc là khoang chứa hàng, khoang nồi hơi điều kiện rất ác liệt, nàng nhất định chịu không nổi."

Lovejoy hơi hoài nghi nhìn cố chủ thống khổ, một ít lời nói ngừng lại không dám nói ra.

Cal đột nhiên nảy sinh ác độc nói: "Ta muốn giết nàng, nàng dám đùa giỡn ta."

Lovejoy nỗ lực ngậm miệng lại, vẫn không dám nói.

"Nàng đùa giỡn ta." Cal nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm ủy khuất gần như tràn cả ra, anh cắn môi dưới, thì thào tự nói, "Ta muốn giết nàng."

Lovejoy rốt cục nhịn không được, ông ta vụng trộm lùi hai bước, sau đó thấp giọng hỏi: "Hai người thật sự không phải người yêu sao tiên sinh?"

"Ta không biết nàng." Cal gần như muốn phát điên, vì sao không có người tin tưởng anh?

Hoàn toàn không giống bộ dáng không biết, Lovejoy từng làm cảnh sát một lần mặt không tin.

Cal thẹn quá hóa giận nói: "Ta muốn đuổi việc ngươi."

Lovejoy,...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện