☆Editor: Thủy Nhược Lam
Tuy tôi không tin mình đi phương tiện giao thông nào thì nó xảy ra chuyện, nhưng tôi đi máy bay đã rủi ro một lần, không nghĩ tới đời này ngồi trên tàu chở khách định kì cũng sắp gặp phải rủi ro. Tôi có lệ trả lời, "Phải phải phải, tôi nhìn thấy mấy thứ chạy trên đất hay lướt trên biển đều cảm thấy đau đầu."
Chúng tôi chạy đến trước cửa khoang thuyền, một vị thuyền viên đang đứng xem đồng hồ, tôi nhận ra anh ta là nhân viên kiểm soát vé ở cảng Southampton tiếp hành khách lên thuyền. Anh ta kì quái nhìn hai chúng tôi, sau đó tẫn trách hỏi một câu, "Các ngươi là tới đón người thân?" Nơi này là nơi hành khách lên thuyền.
"Không phải, chúng tôi rời thuyền." Jack tự nhiên đi qua, vươn tay tự giới thiệu mình với anh ta, "Jack Dawson."
Nhân viên soát vé lễ phép bắt tay hắn rồi nói, "Moody."
"Hi vọng khi chúng tôi xuống không phải xếp hàng." Jack quen thuộc đưa ra yêu cầu, hắn ở bất cứ trường hợp nào cũng không gây cảm giác mất tự nhiên.
"Thời gian còn chưa đến mười hai giờ ba mươi, các ngươi trước chờ một chút." Moody nói xong, đi đến cửa khoang thuyền, thấp giọng cùng thuyền y tán gẫu, thuyền y là nhân viên phụ trách ghi chép người di dân.
Tôi và Jack đành phải đứng ở một bên, cùng đợi thời gian thuyền mở cửa. Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi liền cảm thấy càng thả lỏng, thẳng đến khi Jack đột nhiên thấp giọng hỏi tôi, "Cô có quen biết người đàn ông kia không? Hắn hình như thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía chúng ta."
Người đàn ông nào? Tôi không hề phòng bị nhìn theo hướng tay Jack chỉ, trong nháy mắt tôi có cảm giác muốn chạy, là Lovejoy. Ông ta hình như cũng không nhận ra chúng ta, mà đứng ở bên kia hành lang, cầm trong tay tờ giấy, ông ta thoáng nhìn tờ giấy trong tay, lại dùng biểu cảm âm trầm thỉnh thoảng nhìn về phía Jack.
Tôi bất động thanh sắc kéo khăn quàng cổ xuống, che hết cả khuôn mặt, sau đó lùi về sau vài bước, cả người trốn sau lưng Jack. Jack mặt nghi ngờ, hắn cũng nhận thấy được lão Poodle đang nhìn mình.
Cái loại quan sát này, giống như cảnh sát đang nhìn kẻ trộm, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.
Lovejoy giống như không nhìn thấy cái gì hữu dụng, ông ta chậm rãi đi tới, Jack cảnh giác nhìn ông ta. Rất nhanh, Lovejoy bước đi đến trước mặt Jack, ông ta nhìn Jack liếc mắt một cái, giống như xác định cái gì. Tôi cúi đầu, chờ ông ta đi qua.
Thật vất vả, lão Poodle rốt cục xoay người lướt qua bên cạnh chúng tôi.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra ông ta không có nhận ra tôi, tôi cũng không muốn nghĩ trước khi rời thuyền còn phải nghĩ cách trốn tránh ông ta. Nếu làm trễ thời gian rời thuyền, điểm tiếp theo mà RMS Titanic dừng lại chính là bên cạnh tảng núi băng, tôi cũng không muốn ở nhiệt độ âm hai ba độ bơi lội đâu.
"Ánh mắt ông ta nhìn tôi thật kì quái." Jack mất hứng nói, hắn thật sự không thích cảm giác khi ông ta nhìn mình.
"Có khả năng ông ta bị đau mắt, cho nên nhìn ai cũng đều như vậy." Tôi hơi khẩn trương dùng chân di nhẹ sàn nhà, xem cửa khoang thuyền còn chưa mở, đại khái đoán thời gian ở trong lòng, 12 giờ rưỡi hạ sà lan có thể ra bên ngoài. Nhân viên soát vé Moody lại nhìn đồng hồ xác nhận lại thời gian, anh ta đi đến bên cạnh cửa khoang thuyền, tay đặt lên chuẩn bị mở ra. Tôi không tự chủ được đi đến trước một bước, muốn là người đầu tiên chạy ra ngoài, một cánh tay lạnh như băng nắm lấy tay tôi, bên cạnh truyền đến thanh âm khàn khàn, "Emily tiểu thư, thật không khéo chúng ta lại gặp nhau, Hockley tiên sinh không hy vọng cô rời thuyền."
Tôi ngẩng đầu nhìn Lovejoy khóe miệng rũ xuống, ông ta cau mày, mặt lạnh như băng nhìn tôi. Moody đã mở cửa ra, bên ngoài ngừng một con thuyền đặt sà lan, đang đợi hành khách rời thuyền.
"Buông tay." Tay tôi dùng sức, ý đồ bỏ tay Lovejoy ra, nhưng đối phương lại dùng sức quá mạnh, đau tới mức làm tôi tức giận.
"Tôi nghĩ vị nữ sĩ này đã quen ăn cắp, tiểu thư, cô đã bị bắt." Lovejoy kéo tôi đi về phía trước, ý đồ muốn kéo tôi rời khỏi khoang thuyền này.
"Buông tôi ra." Tôi dùng sức kéo ngón tay ông ta ra, đây là lần cơ hội cuối cùng để tôi rời thuyền, nếu bị Lovejoy kéo khỏi chỗ này, tôi đừng nghĩ rời thuyền.
"Đợi chút, ngươi đang làm gì, buông nàng ra." Jack đi tới, ngăn Lovejoy lại.
"Xem ra cô còn có đồng lõa, xem ra phòng an ninh rất vui vẻ khi bắt được một con chuột trốn lên thuyền." Lão Poodle động động khóe miệng tràn đầy nếp nhăn của mình, một tay đẩy Jack ra."Tiểu thư, cô nên đi theo tôi thôi, về phần tiểu tử này tôi có thể thả."
Tôi quả thật muốn phát điên, vì một cái đồng hồ hỏng, mà đuổi theo tôi không buông sao? Tôi chưa từng gặp qua người đàn ông nào keo kiệt như vậy.
Xứng đáng bị đội nón xanh, cầu cho anh ta đội nón xanh một vạn năm.
Ở trong tình huống Lovejoy có chuẩn bị, tôi căn bản tránh thoát không thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta, tôi nháy mắt với Jack, nói với hắn: "Rời thuyền trước, Jack."
Chuyện sau đó tính sau.
Jack mạc danh kỳ diệu nhìn tôi, hắn không thể tin nhìn tôi rồi nói: "Cô gặp phải phiền phức sao? Emily."
"Mặc kệ tôi, anh rời thuyền cho tôi." Tôi leo lên con thuyền này cũng vì hắn, nếu tôi không cẩn thận bị giữ lại thì có phần trăm sống sót nhưng nếu Jack mà còn ở lại thì hậu quả thật sự không cứu vãn được.
"Không có khả năng, ưu tiên nữ sĩ. Mời ông thả cô ấy ra." Jack không chút do dự ngăn lão Poodle lại, vươn tay tính toán muốn tách chúng ta ra. Lão Poodle nhanh chóng ra quyền, hướng trên bụng Jack đấm đến, Jack linh hoạt tránh thoát, trên mặt viết rõ thật nguy hiểm, thật nguy hiểm.
Moody quay đầu nhìn thấy tình huống chỗ chúng tôi, anh ta quát khẽ: "xảy ra chuyện gì, nơi này cấm tiếng động lớn gây xôn xao."
Lão Poodle mặt không biểu cảm liếc nhìn nhân viên soát vé một cái, ông ta nói chuyện luôn không nhanh không chậm, "Tôi nghĩ việc này không nằm trong phạm vi chức trách của anh, Moody tiên sinh."
Trong lúc ông ta di chuyển tầm mắt ra chỗ khác, tôi dùng sức cắn một cái thật mạnh lên tay ông ta, Lovejoy nhất thời không kịp phản ứng, đau đớn kêu lên một tiếng rồi thả lỏng tay ra. Tôi xoay người liền hướng cửa khoang thuyền bên kia chạy, kết quả nhân viên soát vé cảm thấy không thích hợp, người đứng ở trên cửa khoang thuyền ngăn tôi lại rồi nói: "Ngừng một chút, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chờ giải thích rõ ràng chuyện này thì tôi sẽ bị áp giải vào phòng giam chờ hỏi tội rồi.
Lão Poodle rất nhanh đuổi tới sau lưng tôi, tính toán muốn kéo tôi lại, Jack không rõ tình huống cũng chạy đến, hiện trường hỗn loạn như có vụ án giết người.
Tôi lách mình một cái, từ đằng trước trốn ra sau lão Poodle, không có thời gian đẩy vị Moody tiên sinh ra để xuống thuyền, thời điểm đứng bên cạnh Jack tôi ghé sát tai hắn, gần như là ra mệnh lệnh với Jack: "Anh rời thuyền trước đi, Jack."
Jack nghi ngờ nhìn tôi chạy tới, không hiểu gì hỏi lại, "Cái gì?"
Sau đó tôi nâng chân, chạy như điên hướng con đường vừa rồi chạy đến. Tôi thề nếu tôi xuống được thuyền lúc này tôi sẽ tham gia thi đấu thế vận hội Olympic, tôi tuyệt đối sẽ phá kỉ lục. Một lần nữa lao ra, tôi chạy vài bước xuống cầu thang, sàn tàu tầng D xuất hiện ngay trước mắt tôi, phía sau hình như có người kêu la, bây giờ tôi làm sao có thể vì việc nhỏ này mà phân tâm.
Với tôi mà nói, ngoại trừ việc rời thuyền thì bị Caledon Hockley coi là kẻ trộm hoặc là chuyện linh tinh liên quan đến lão Poodle, đều không phải là chuyện trọng yếu. Có người ở đằng sau tôi liều mạng đuổi theo, hình như túm được khăn quàng của tôi, lão Poodle lớn tuổi như vậy rồi mà còn có thể chạy nhanh như vậy chứ, tôi thật sự là bội phục chết cái tính chuyên nghiệp của ông ta.
Tôi khẳng khái vừa chạy vừa kéo khăn trùm đầu ra, ném một cái về phía sau, ngươi muốn thì cho ngươi. Mái tóc quăn rối loạn tung bay, tôi chạy nhanh tới bên cạnh lan can sàn tàu, tay nắm lấy lan can nhảy xuống sà lan, nhìn thấy dưới lan can là di dân chuẩn bị lên tàu, trên sà lan còn có rất nhiều bưu kiện hàng hóa, mới nhìn rất chật chội. Xa xa chính là bến tàu Queenstown, tôi có thể tinh tường nhìn thấy cảnh sắc trên bờ.
Từ sàn tàu tầng D của RMS Titanic nhìn xuống mặt biển cao hai mươi mét, nhảy không tốt còn bị chấn động não, tôi có tính toán muốn nhảy xuống, nâng váy nhấc cả người trèo ra ngoài, tính toán trực tiếp nhảy xuống biển, sà lan cũng không cần, tôi tính toán sẽ tự bơi vào bờ.
Tôi chỉ muốn rời thuyền mà thôi, vì sao sẽ phát sinh nhiều chuyện không hay ho như vậy chứ.
"Ngươi đang làm gì?"
Phía sau truyền đến một câu chất vấn không thể tin được.
Nhảy xuống biển.
Tôi vung chân bước qua lan can, thành công duỗi một chân ra bên ngoài, bây giờ tinh thần không chuyên chú, tư thế nhảy xuống không chính xác chẳng khác nào tự sát. Tôi dùng hết khả năng tăng tốc, ngay lúc tôi thả lỏng hai tay ra, tôi hít một ngụm khí, chuẩn bị để xuống nước. Không đợi tôi nhảy xuống, phía sau có cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng tôi, gần như là vừa kéo vừa túm tôi xuống khỏi lan can.
Tôi nhất thời phản ứng không kịp, giống như đang mơ bị người đàn ông phía sau ôm lấy, mùi nước hoa quen thuộc quanh quẩn quanh chóp mũi, tôi nghe được thanh âm hoảng sợ của người đàn ông ôm tôi, "Em muốn nhảy xuống biển, muốn tự sát sao"
Tôi thật vất vả quay đầu, khóe miệng hình như chạm vào thứ gì, kết quả liền thấy màn đặc tả Cal gần ngay trước mắt, hô hấp của anh hỗn độn, trong ánh mắt màu hổ phách đều là tơ máu đáng sợ. Tay anh vô cùng có lực, giống như một nhà giam cứng rắn khóa tôi lại bên trong.
Tôi thiếu chút nữa bị anh làm nghẹt thở, vội vàng dùng lực đánh lên tay anh, tức giận nói: "Buông tay ra, tôi muốn đi xuống."
Anh càng dùng sức, cơ bắp đều đang run run, tức giận làm anh rất có lực công kích, anh tức giận khiển trách lão Poodle, "Gọi tên bác sĩ kia lên, nói ở đây có bệnh nhân."
Lovejoy lập tức chạy trở về, trực giác của tôi cảm thấy không thích hợp, càng thêm liều mạng muốn thoát khỏi kiềm chế của Cal. Vài thuyền viên trên sàn tàu chạy tới, bọn họ nhìn tôi cùng Cal gần như là ôm nhau thành một khối trong lúc nhất thời không biết phải làm gì. Lovejoy dẫn bác sĩ nhanh chóng chạy đến bên người chúng tôi, vị bác sĩ kia tay cầm ống tiêm, muốn đâm vào tay tôi.
vừa nhìn là biết thứ không dễ trêu vào, tôi vội vã nâng tay tính toán tránh khỏi ống tiêm, kết quả Cal chế trụ tay của tôi, để kim tiêm thuận lợi đâm vào mạch máu tay tôi.
Hình như nhìn ra tôi bất an, người đàn ông ôm lấy tay tôi nói: "Thuyền sẽ không chìm."
Ngươi cho mình là núi băng sao, nói không chìm nó sẽ tự động tránh đi? Tôi đột nhiên cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, trước mắt một trận choáng váng, Cal thanh âm biến thành vặn vẹo. Anh nói với mấy người thuyền viê: "Tinh thần nàng không ổn định, vừa rồi muốn tự sát."
Ở lại trên thuyền mới gọi là tự sát.
Tôi cố sức vươn tay vỗ bả vai Cal, anh cau mày cúi đầu, tôi tức giận dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại đấm một cái lên bản mặt đáng ghét kia.
Cho ngươi không chìm này.
Tiếp đó trước mặt bỗng tối sầm, tôi như bị kéo xuống đáy biển, tất cả đều biến thành im lặng.
Tuy tôi không tin mình đi phương tiện giao thông nào thì nó xảy ra chuyện, nhưng tôi đi máy bay đã rủi ro một lần, không nghĩ tới đời này ngồi trên tàu chở khách định kì cũng sắp gặp phải rủi ro. Tôi có lệ trả lời, "Phải phải phải, tôi nhìn thấy mấy thứ chạy trên đất hay lướt trên biển đều cảm thấy đau đầu."
Chúng tôi chạy đến trước cửa khoang thuyền, một vị thuyền viên đang đứng xem đồng hồ, tôi nhận ra anh ta là nhân viên kiểm soát vé ở cảng Southampton tiếp hành khách lên thuyền. Anh ta kì quái nhìn hai chúng tôi, sau đó tẫn trách hỏi một câu, "Các ngươi là tới đón người thân?" Nơi này là nơi hành khách lên thuyền.
"Không phải, chúng tôi rời thuyền." Jack tự nhiên đi qua, vươn tay tự giới thiệu mình với anh ta, "Jack Dawson."
Nhân viên soát vé lễ phép bắt tay hắn rồi nói, "Moody."
"Hi vọng khi chúng tôi xuống không phải xếp hàng." Jack quen thuộc đưa ra yêu cầu, hắn ở bất cứ trường hợp nào cũng không gây cảm giác mất tự nhiên.
"Thời gian còn chưa đến mười hai giờ ba mươi, các ngươi trước chờ một chút." Moody nói xong, đi đến cửa khoang thuyền, thấp giọng cùng thuyền y tán gẫu, thuyền y là nhân viên phụ trách ghi chép người di dân.
Tôi và Jack đành phải đứng ở một bên, cùng đợi thời gian thuyền mở cửa. Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi liền cảm thấy càng thả lỏng, thẳng đến khi Jack đột nhiên thấp giọng hỏi tôi, "Cô có quen biết người đàn ông kia không? Hắn hình như thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía chúng ta."
Người đàn ông nào? Tôi không hề phòng bị nhìn theo hướng tay Jack chỉ, trong nháy mắt tôi có cảm giác muốn chạy, là Lovejoy. Ông ta hình như cũng không nhận ra chúng ta, mà đứng ở bên kia hành lang, cầm trong tay tờ giấy, ông ta thoáng nhìn tờ giấy trong tay, lại dùng biểu cảm âm trầm thỉnh thoảng nhìn về phía Jack.
Tôi bất động thanh sắc kéo khăn quàng cổ xuống, che hết cả khuôn mặt, sau đó lùi về sau vài bước, cả người trốn sau lưng Jack. Jack mặt nghi ngờ, hắn cũng nhận thấy được lão Poodle đang nhìn mình.
Cái loại quan sát này, giống như cảnh sát đang nhìn kẻ trộm, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.
Lovejoy giống như không nhìn thấy cái gì hữu dụng, ông ta chậm rãi đi tới, Jack cảnh giác nhìn ông ta. Rất nhanh, Lovejoy bước đi đến trước mặt Jack, ông ta nhìn Jack liếc mắt một cái, giống như xác định cái gì. Tôi cúi đầu, chờ ông ta đi qua.
Thật vất vả, lão Poodle rốt cục xoay người lướt qua bên cạnh chúng tôi.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra ông ta không có nhận ra tôi, tôi cũng không muốn nghĩ trước khi rời thuyền còn phải nghĩ cách trốn tránh ông ta. Nếu làm trễ thời gian rời thuyền, điểm tiếp theo mà RMS Titanic dừng lại chính là bên cạnh tảng núi băng, tôi cũng không muốn ở nhiệt độ âm hai ba độ bơi lội đâu.
"Ánh mắt ông ta nhìn tôi thật kì quái." Jack mất hứng nói, hắn thật sự không thích cảm giác khi ông ta nhìn mình.
"Có khả năng ông ta bị đau mắt, cho nên nhìn ai cũng đều như vậy." Tôi hơi khẩn trương dùng chân di nhẹ sàn nhà, xem cửa khoang thuyền còn chưa mở, đại khái đoán thời gian ở trong lòng, 12 giờ rưỡi hạ sà lan có thể ra bên ngoài. Nhân viên soát vé Moody lại nhìn đồng hồ xác nhận lại thời gian, anh ta đi đến bên cạnh cửa khoang thuyền, tay đặt lên chuẩn bị mở ra. Tôi không tự chủ được đi đến trước một bước, muốn là người đầu tiên chạy ra ngoài, một cánh tay lạnh như băng nắm lấy tay tôi, bên cạnh truyền đến thanh âm khàn khàn, "Emily tiểu thư, thật không khéo chúng ta lại gặp nhau, Hockley tiên sinh không hy vọng cô rời thuyền."
Tôi ngẩng đầu nhìn Lovejoy khóe miệng rũ xuống, ông ta cau mày, mặt lạnh như băng nhìn tôi. Moody đã mở cửa ra, bên ngoài ngừng một con thuyền đặt sà lan, đang đợi hành khách rời thuyền.
"Buông tay." Tay tôi dùng sức, ý đồ bỏ tay Lovejoy ra, nhưng đối phương lại dùng sức quá mạnh, đau tới mức làm tôi tức giận.
"Tôi nghĩ vị nữ sĩ này đã quen ăn cắp, tiểu thư, cô đã bị bắt." Lovejoy kéo tôi đi về phía trước, ý đồ muốn kéo tôi rời khỏi khoang thuyền này.
"Buông tôi ra." Tôi dùng sức kéo ngón tay ông ta ra, đây là lần cơ hội cuối cùng để tôi rời thuyền, nếu bị Lovejoy kéo khỏi chỗ này, tôi đừng nghĩ rời thuyền.
"Đợi chút, ngươi đang làm gì, buông nàng ra." Jack đi tới, ngăn Lovejoy lại.
"Xem ra cô còn có đồng lõa, xem ra phòng an ninh rất vui vẻ khi bắt được một con chuột trốn lên thuyền." Lão Poodle động động khóe miệng tràn đầy nếp nhăn của mình, một tay đẩy Jack ra."Tiểu thư, cô nên đi theo tôi thôi, về phần tiểu tử này tôi có thể thả."
Tôi quả thật muốn phát điên, vì một cái đồng hồ hỏng, mà đuổi theo tôi không buông sao? Tôi chưa từng gặp qua người đàn ông nào keo kiệt như vậy.
Xứng đáng bị đội nón xanh, cầu cho anh ta đội nón xanh một vạn năm.
Ở trong tình huống Lovejoy có chuẩn bị, tôi căn bản tránh thoát không thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta, tôi nháy mắt với Jack, nói với hắn: "Rời thuyền trước, Jack."
Chuyện sau đó tính sau.
Jack mạc danh kỳ diệu nhìn tôi, hắn không thể tin nhìn tôi rồi nói: "Cô gặp phải phiền phức sao? Emily."
"Mặc kệ tôi, anh rời thuyền cho tôi." Tôi leo lên con thuyền này cũng vì hắn, nếu tôi không cẩn thận bị giữ lại thì có phần trăm sống sót nhưng nếu Jack mà còn ở lại thì hậu quả thật sự không cứu vãn được.
"Không có khả năng, ưu tiên nữ sĩ. Mời ông thả cô ấy ra." Jack không chút do dự ngăn lão Poodle lại, vươn tay tính toán muốn tách chúng ta ra. Lão Poodle nhanh chóng ra quyền, hướng trên bụng Jack đấm đến, Jack linh hoạt tránh thoát, trên mặt viết rõ thật nguy hiểm, thật nguy hiểm.
Moody quay đầu nhìn thấy tình huống chỗ chúng tôi, anh ta quát khẽ: "xảy ra chuyện gì, nơi này cấm tiếng động lớn gây xôn xao."
Lão Poodle mặt không biểu cảm liếc nhìn nhân viên soát vé một cái, ông ta nói chuyện luôn không nhanh không chậm, "Tôi nghĩ việc này không nằm trong phạm vi chức trách của anh, Moody tiên sinh."
Trong lúc ông ta di chuyển tầm mắt ra chỗ khác, tôi dùng sức cắn một cái thật mạnh lên tay ông ta, Lovejoy nhất thời không kịp phản ứng, đau đớn kêu lên một tiếng rồi thả lỏng tay ra. Tôi xoay người liền hướng cửa khoang thuyền bên kia chạy, kết quả nhân viên soát vé cảm thấy không thích hợp, người đứng ở trên cửa khoang thuyền ngăn tôi lại rồi nói: "Ngừng một chút, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chờ giải thích rõ ràng chuyện này thì tôi sẽ bị áp giải vào phòng giam chờ hỏi tội rồi.
Lão Poodle rất nhanh đuổi tới sau lưng tôi, tính toán muốn kéo tôi lại, Jack không rõ tình huống cũng chạy đến, hiện trường hỗn loạn như có vụ án giết người.
Tôi lách mình một cái, từ đằng trước trốn ra sau lão Poodle, không có thời gian đẩy vị Moody tiên sinh ra để xuống thuyền, thời điểm đứng bên cạnh Jack tôi ghé sát tai hắn, gần như là ra mệnh lệnh với Jack: "Anh rời thuyền trước đi, Jack."
Jack nghi ngờ nhìn tôi chạy tới, không hiểu gì hỏi lại, "Cái gì?"
Sau đó tôi nâng chân, chạy như điên hướng con đường vừa rồi chạy đến. Tôi thề nếu tôi xuống được thuyền lúc này tôi sẽ tham gia thi đấu thế vận hội Olympic, tôi tuyệt đối sẽ phá kỉ lục. Một lần nữa lao ra, tôi chạy vài bước xuống cầu thang, sàn tàu tầng D xuất hiện ngay trước mắt tôi, phía sau hình như có người kêu la, bây giờ tôi làm sao có thể vì việc nhỏ này mà phân tâm.
Với tôi mà nói, ngoại trừ việc rời thuyền thì bị Caledon Hockley coi là kẻ trộm hoặc là chuyện linh tinh liên quan đến lão Poodle, đều không phải là chuyện trọng yếu. Có người ở đằng sau tôi liều mạng đuổi theo, hình như túm được khăn quàng của tôi, lão Poodle lớn tuổi như vậy rồi mà còn có thể chạy nhanh như vậy chứ, tôi thật sự là bội phục chết cái tính chuyên nghiệp của ông ta.
Tôi khẳng khái vừa chạy vừa kéo khăn trùm đầu ra, ném một cái về phía sau, ngươi muốn thì cho ngươi. Mái tóc quăn rối loạn tung bay, tôi chạy nhanh tới bên cạnh lan can sàn tàu, tay nắm lấy lan can nhảy xuống sà lan, nhìn thấy dưới lan can là di dân chuẩn bị lên tàu, trên sà lan còn có rất nhiều bưu kiện hàng hóa, mới nhìn rất chật chội. Xa xa chính là bến tàu Queenstown, tôi có thể tinh tường nhìn thấy cảnh sắc trên bờ.
Từ sàn tàu tầng D của RMS Titanic nhìn xuống mặt biển cao hai mươi mét, nhảy không tốt còn bị chấn động não, tôi có tính toán muốn nhảy xuống, nâng váy nhấc cả người trèo ra ngoài, tính toán trực tiếp nhảy xuống biển, sà lan cũng không cần, tôi tính toán sẽ tự bơi vào bờ.
Tôi chỉ muốn rời thuyền mà thôi, vì sao sẽ phát sinh nhiều chuyện không hay ho như vậy chứ.
"Ngươi đang làm gì?"
Phía sau truyền đến một câu chất vấn không thể tin được.
Nhảy xuống biển.
Tôi vung chân bước qua lan can, thành công duỗi một chân ra bên ngoài, bây giờ tinh thần không chuyên chú, tư thế nhảy xuống không chính xác chẳng khác nào tự sát. Tôi dùng hết khả năng tăng tốc, ngay lúc tôi thả lỏng hai tay ra, tôi hít một ngụm khí, chuẩn bị để xuống nước. Không đợi tôi nhảy xuống, phía sau có cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng tôi, gần như là vừa kéo vừa túm tôi xuống khỏi lan can.
Tôi nhất thời phản ứng không kịp, giống như đang mơ bị người đàn ông phía sau ôm lấy, mùi nước hoa quen thuộc quanh quẩn quanh chóp mũi, tôi nghe được thanh âm hoảng sợ của người đàn ông ôm tôi, "Em muốn nhảy xuống biển, muốn tự sát sao"
Tôi thật vất vả quay đầu, khóe miệng hình như chạm vào thứ gì, kết quả liền thấy màn đặc tả Cal gần ngay trước mắt, hô hấp của anh hỗn độn, trong ánh mắt màu hổ phách đều là tơ máu đáng sợ. Tay anh vô cùng có lực, giống như một nhà giam cứng rắn khóa tôi lại bên trong.
Tôi thiếu chút nữa bị anh làm nghẹt thở, vội vàng dùng lực đánh lên tay anh, tức giận nói: "Buông tay ra, tôi muốn đi xuống."
Anh càng dùng sức, cơ bắp đều đang run run, tức giận làm anh rất có lực công kích, anh tức giận khiển trách lão Poodle, "Gọi tên bác sĩ kia lên, nói ở đây có bệnh nhân."
Lovejoy lập tức chạy trở về, trực giác của tôi cảm thấy không thích hợp, càng thêm liều mạng muốn thoát khỏi kiềm chế của Cal. Vài thuyền viên trên sàn tàu chạy tới, bọn họ nhìn tôi cùng Cal gần như là ôm nhau thành một khối trong lúc nhất thời không biết phải làm gì. Lovejoy dẫn bác sĩ nhanh chóng chạy đến bên người chúng tôi, vị bác sĩ kia tay cầm ống tiêm, muốn đâm vào tay tôi.
vừa nhìn là biết thứ không dễ trêu vào, tôi vội vã nâng tay tính toán tránh khỏi ống tiêm, kết quả Cal chế trụ tay của tôi, để kim tiêm thuận lợi đâm vào mạch máu tay tôi.
Hình như nhìn ra tôi bất an, người đàn ông ôm lấy tay tôi nói: "Thuyền sẽ không chìm."
Ngươi cho mình là núi băng sao, nói không chìm nó sẽ tự động tránh đi? Tôi đột nhiên cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, trước mắt một trận choáng váng, Cal thanh âm biến thành vặn vẹo. Anh nói với mấy người thuyền viê: "Tinh thần nàng không ổn định, vừa rồi muốn tự sát."
Ở lại trên thuyền mới gọi là tự sát.
Tôi cố sức vươn tay vỗ bả vai Cal, anh cau mày cúi đầu, tôi tức giận dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại đấm một cái lên bản mặt đáng ghét kia.
Cho ngươi không chìm này.
Tiếp đó trước mặt bỗng tối sầm, tôi như bị kéo xuống đáy biển, tất cả đều biến thành im lặng.
Danh sách chương