☆Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi cảm giác rất không thoải mái, xương cốt trong thân thể như vỡ vụn, điều này làm tôi thấy hô hấp dồn dập, cơ bắp run rẩy. Loại cảm giác này so với lúc trước tôi bị tai nạ xe cộ độ chấn thương còn nặng hơn, tôi ý đồ ép buộc tỉnh lại, nhưng là mí mắt nặng nề làm hành động vốn rất đơn giản này càng trở nên gian nan.
Tôi thử xem bản thân xảy ra chuyện gì, nhưng đầu óc trống rỗng, tôi lần đầu tiên cảm thấy tự bản thân sao mà bất lực.
"Cô ấy nên nghỉ ngơi, chạy quá lâu vượt khỏi sức chịu đựng của cô ấy."
Tôi mơ hồ nghe được bên người có người nói chuyện, tiếp đến là thanh âm của Caledon Hockley, anh không vui nói: "Thứ này không có di chứng chứ, hình như cô ấy rất khó chịu."
"Thuốc này làm cho bệnh nhân đang kích động an tĩnh lại, không sử dụng liều lượng lớn sẽ không ảnh hưởng tới vị tiểu thư này. Tuy nhiên cô ấy phải tích cực điều trị thân thể, sau khi rời thuyền có thể để bác sĩ gia đình theo dõi." Thanh âm giống như của một bác sĩ nam càng ngày càng xa, "Tôi ở trên thuyền còn có nhiệm vụ kiểm tra cho bệnh nhân, nếu có chuyện gì có thể gọi nhân viên phục vụ đến thông báo cho tôi."
Cal bất mãn nói thầm, "Thân thể cô ấy không tốt, cô ấy thoạt nhìn mạnh mẽ tới mức có thể ném cả con tàu Titanic này đi. Lovejoy, ngươi đi nói với người dưới phòng bếp, nơi này cần thức ăn người bệnh có thể ăn."
Thanh âm bọn họ dần dần đi xa, tôi miễn cưỡng cử động đầu ngón tay, di chứng chạy kiệt sức ngày hôm qua đang hiện lên trên cơ thể tôi. Tôi có cảm giác mình vừa bị xe tải nghiền qua một lần, xương cốt giống như được gom lại thành một đống, đau nhức.
Nỗ lực mở to mắt, đau đầu nhìn phía trên, đèn trần màu trắng không mở, thợ điêu khắc khéo léo tạo hình trần nhà thành hoa văn hình bông hoa. Tay tôi đưa về phía cổ, chua xót quay đầu nhìn về phía bên cạnh, nhìn thấy sofa da màu đỏ, trên bàn hình vuông để đèn bàn hình lục giác, đèn giống như không kịp đợi chủ nhân đến quan sát, trên bóng đèn vương chút bụi làm ánh sáng màu vàng phát ra yếu ớt.
Bên cạnh còn đặt một cái ghế dựa theo phong cách George, chiếc ghế nhìn mang theo phong cách thoải mái đặt bên cạnh giường, hình như có ai đó đã ngồi ở trên đó thật lâu, vừa mới rời khỏi.
Trong lúc nhất thời tôi không rõ đây là nơi nào, mơ màng trừng mắt nhìn cái đèn trên bàn, dưới đèn mặt là một ít văn kiện, bên cạnh còn đặt một cái ly thủy tinh đựng rượu màu trắng.
Chậm rãi, tay xoa cổ mất đi khí lực, đầu óc rốt cục khôi phục tốc độ vận chuyển bình thường.
Tôi đại khái... Hẳn là... Không còn ở trên RMS Titanic đi!
Trí nhớ chỉ dừng ở lúc tôi nhảy xuống biển, tôi nhớ được là Caledon Hockley cái tên không hay ho kia liều mạng kéo tôi xuống khỏi lan can.
Từ trên giường ngồi dậy, chăn mềm mại tinh xảo chảy xuống bụng, tôi phát hiện bản thân mặc là một cái áo ngủ màu trắng. Trên cổ áo thêu mấy bông hoa nhỏ xinh đẹp, trước cổ áo là mấy con bươm bướm. Cái áo ngủ này so với tôi thì khá rộng. Tôi xốc chăn lên vội vàng từ trên giường nhảy xuống, dẫm lên thảm muốn chạy tới trước cửa.
Thuyền dừng ở cảng Queenstown thời gian là 12 giờ rưỡi đến hai giờ chiều, tôi phải rời thuyền trước lúc hai giờ. Không đợi tôi đẩy cái ghế dựa bên cạnh giường ra, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân vội vã. Cal đi tới cửa, mặc áo trong màu trắng, dưới áo trong là calavat tối màu và áo sơmi, trên ngón tay anh là điếu xì gà, anh đứng trước cửa cúi đầu.
Dáng vẻ này giống như vừa mới chết ai.
Tôi cầm lấy lưng ghế dựa, anh đứng ở cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy tôi mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn anh.
Gần như là phản ứng bản năng, Cal nghĩ cũng không nghĩ nhanh chóng chạy vào phòng, sau đó đóng cửa lại, cả người tựa vào ván cửa, cảnh giác nhìn tôi.
Phản ứng này làm tôi thấy giống hành động của mấy con gấu chó trong sở thú.
Anh rất nhanh phát hiện hành động của mình rất kì lạ, không quá tự nhiên mở miệng nói, khóe miệng anh hơi xước da sưng đỏ, trên mặt còn bôi thuốc, thoạt nhìn hơi chật vật. Sau đó anh đứng thẳng, mang theo dè dặt cẩn trọng cảm giác hỏi tôi, "Em có muốn ăn gì không?"
Em có muốn ăn gì...Không? Tôi không hiểu nhìn anh, chẳng lẽ trước khi ngủ tôi đánh mất trí nhớ? Người này không phải hận không thể nhấn tôi chết chìm trong biển sao? Vì sao tôi vừa ngủ dậy, anh hỏi câu đầu tiên không phải "Cô ăn trộm cái gì rồi" mà là "Em có muốn ăn gì không".
"Mấy giờ rồi?" Tôi nhìn thấy anh thì một chút sắc mặt tốt cũng không có, nếu không phải tại con quỷ không hay ho này thì tôi đã rời thuyền rồi, nếu tôi không nhìn lầm, tôi bây giờ đang ở trong phòng ở khoang thượng đẳng trên RMS Titanic. Nơi này hết thảy đồ trang trí và phong cách không khác mấy với phòng ở khoang hạng nhất, nếu bỏ qua một bên nghệ thuật trang trí xảo đoạt thiên công, thì ngươi thấy chỉ là tiền tiền tiền.
Cal thoạt nhìn không quá tự tại hút điếu thuốc, động tác có hương vị chậm rãi, anh không có trả lời vấn đề của tôi, chỉ là chỉ chiếc giường thoải mái phía sau tôi, giọng điệu bình thản nói: "Bác sĩ đề nghị em nghỉ ngơi, hắn nói em dinh dưỡng không đủ, đương nhiên, em căn bản không có ăn qua cái gì tốt đi, thân thể gầy thành như vậy, a." Anh cuối cùng nói xong, còn vô cùng đáng đánh đòn hừ cười một tiếng, cười xong anh lại hít điếu thuốc, động tác lần này thì nhanh hơn, chỉ là động tác vô cùng cứng ngắc, không dễ phát hiện.
Tôi thật sự xem không hiểu anh đang làm trò gì, cũng lười hỏi anh ta vì sao lại xuất hiện ở nơi này, càng thêm không thèm để ý ai giúp tôi thay đổi một thân áo ngủ không hợp với mình. Tôi sốt ruột là bây giờ là mấy giờ, ánh mắt nhìn thẳng, liền nhìn thấy trong túi áo của Cal có một cái đồng hồ, đồng hồ lủng lẳng bên ngoài, bên trên còn có mấy viên ruby làm đồ trang trí.
Cal hình như hơi khẩn trương, cũng không biết anh đang khẩn trương cái gì, sau đó anh vô cùng tự nhiên nói, "Anh đã bảo người làm đi chuẩn bị thức ăn, em nên đ nghỉ ngơi, bác sĩ nói em lúc tỉnh dậy đầu sẽ đau."
Nhìn thấy anh tôi không chỉ đau đầu đâu, ngay cả ruột gan cũng đau. Loại thái độ kì dị này làm tôi cảm thấy Caledon Hockley bị xuyên không, còn là vì tôi cứu anh một mạng, cho nên anh lương tâm đại phát từ bi quan tâm đến ân nhân cứu mạng?
"Mấy giờ?" Tôi rời khỏi cái ghế dựa, bước chân vững vàng hướng cửa đi đến, càng ngày càng tiếp cận anh.
"Em có thể ở trên giường nghỉ ngơi, Emily." Cal thờ ơ, tay anh mang theo điếu thuốc, nhìn thấy tôi đi qua, cặp mắt rũ xuống kia nhìn loạn khắp nơi, giống như tôi là xà quái Medusa anh ta vừa nhìn một cái thì biến thành tảng đá.
Người này nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi trực tiếp vọt tới trước mặt anh, tay giật lấy cái đồng hồ trong túi anh. Anh cả kinh, điếu thuốc trong tay rơi xuống thảm. Tôi đã lấy đồng hồ mở nắp ra, giờ trên đồng hồ làm cả người tôi cứng lại, sáu giờ ba mươi bảy phút, gắt gao cầm lấy đồng hồ, ruby phía trên lay động làm người ta tâm phiền ý loạn.
Nếu RMS Titanic hai giờ rời khỏi cảng Queenstown, như vậy đến hơn sáu giờ chiều, đừng nói bơi lội lên bờ, cho dù cho tôi một cái thuyền cứu nạn cũng không thể chèo vượt qua đại tây dương mà nhìn thấy bờ.
Điều này như đùa tôi, tôi dùng sức đẩy Cal ra, mở cửa, nơi này không có cửa sổ, tôi phải ra ngoài xác nhận một chút. Cửa vừa bị tôi kéo ra, trên ván cửa bỗng xuất hiện một cỗ lực lớn, nặng nề kéo tôi trờ lại trong phòng. Tôi thử cùng lực đạo kia phân cao thấp, lại gia tăng khí lực muốn kéo cửa ra, trên đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng nói tức giận, "Đứng lại cho anh, lên giường nghỉ ngơi."
Anh là bố tôi sao? Loại giọng điệu này chẳng khác nào quốc vương ra lệnh cho nô lệ.
Hai tay tôi trực tiếp bắt lấy cánh cả, hung hăng dùng sức. Lực đạo trên cửa bỗng nhiên lỏng ra, tôi nhất thời phản ứng không kịp té ngã, cái ót nặng nề mà đập vào ngực người đứng sau lưng. Cal bị lực đạo ngoài ý muốn này đẩy về phía sau vài bước, nặng nề ho mấy tiếng.
Tôi lập tức rời khỏi anh, trên người anh còn mùi khói thuốc và mùi rượu, giao hòa thành cảm giác buồn nôn. Không chút do dự đi về phía trước, bên ngoài là phòng khách, tôi nhìn thấy đèn thắp sáng hình bông hoa, mà đèn ở trên vách tường màu trắng không mở. Nơi này là phòng nhỏ của Cal trên khoang thượng đẳng, ngày hôm qua tôi đã đi qua nơi này một lần, chỉ là không chú ý tới vật phẩm trang trí.
Tôi cảm giác rất không thoải mái, xương cốt trong thân thể như vỡ vụn, điều này làm tôi thấy hô hấp dồn dập, cơ bắp run rẩy. Loại cảm giác này so với lúc trước tôi bị tai nạ xe cộ độ chấn thương còn nặng hơn, tôi ý đồ ép buộc tỉnh lại, nhưng là mí mắt nặng nề làm hành động vốn rất đơn giản này càng trở nên gian nan.
Tôi thử xem bản thân xảy ra chuyện gì, nhưng đầu óc trống rỗng, tôi lần đầu tiên cảm thấy tự bản thân sao mà bất lực.
"Cô ấy nên nghỉ ngơi, chạy quá lâu vượt khỏi sức chịu đựng của cô ấy."
Tôi mơ hồ nghe được bên người có người nói chuyện, tiếp đến là thanh âm của Caledon Hockley, anh không vui nói: "Thứ này không có di chứng chứ, hình như cô ấy rất khó chịu."
"Thuốc này làm cho bệnh nhân đang kích động an tĩnh lại, không sử dụng liều lượng lớn sẽ không ảnh hưởng tới vị tiểu thư này. Tuy nhiên cô ấy phải tích cực điều trị thân thể, sau khi rời thuyền có thể để bác sĩ gia đình theo dõi." Thanh âm giống như của một bác sĩ nam càng ngày càng xa, "Tôi ở trên thuyền còn có nhiệm vụ kiểm tra cho bệnh nhân, nếu có chuyện gì có thể gọi nhân viên phục vụ đến thông báo cho tôi."
Cal bất mãn nói thầm, "Thân thể cô ấy không tốt, cô ấy thoạt nhìn mạnh mẽ tới mức có thể ném cả con tàu Titanic này đi. Lovejoy, ngươi đi nói với người dưới phòng bếp, nơi này cần thức ăn người bệnh có thể ăn."
Thanh âm bọn họ dần dần đi xa, tôi miễn cưỡng cử động đầu ngón tay, di chứng chạy kiệt sức ngày hôm qua đang hiện lên trên cơ thể tôi. Tôi có cảm giác mình vừa bị xe tải nghiền qua một lần, xương cốt giống như được gom lại thành một đống, đau nhức.
Nỗ lực mở to mắt, đau đầu nhìn phía trên, đèn trần màu trắng không mở, thợ điêu khắc khéo léo tạo hình trần nhà thành hoa văn hình bông hoa. Tay tôi đưa về phía cổ, chua xót quay đầu nhìn về phía bên cạnh, nhìn thấy sofa da màu đỏ, trên bàn hình vuông để đèn bàn hình lục giác, đèn giống như không kịp đợi chủ nhân đến quan sát, trên bóng đèn vương chút bụi làm ánh sáng màu vàng phát ra yếu ớt.
Bên cạnh còn đặt một cái ghế dựa theo phong cách George, chiếc ghế nhìn mang theo phong cách thoải mái đặt bên cạnh giường, hình như có ai đó đã ngồi ở trên đó thật lâu, vừa mới rời khỏi.
Trong lúc nhất thời tôi không rõ đây là nơi nào, mơ màng trừng mắt nhìn cái đèn trên bàn, dưới đèn mặt là một ít văn kiện, bên cạnh còn đặt một cái ly thủy tinh đựng rượu màu trắng.
Chậm rãi, tay xoa cổ mất đi khí lực, đầu óc rốt cục khôi phục tốc độ vận chuyển bình thường.
Tôi đại khái... Hẳn là... Không còn ở trên RMS Titanic đi!
Trí nhớ chỉ dừng ở lúc tôi nhảy xuống biển, tôi nhớ được là Caledon Hockley cái tên không hay ho kia liều mạng kéo tôi xuống khỏi lan can.
Từ trên giường ngồi dậy, chăn mềm mại tinh xảo chảy xuống bụng, tôi phát hiện bản thân mặc là một cái áo ngủ màu trắng. Trên cổ áo thêu mấy bông hoa nhỏ xinh đẹp, trước cổ áo là mấy con bươm bướm. Cái áo ngủ này so với tôi thì khá rộng. Tôi xốc chăn lên vội vàng từ trên giường nhảy xuống, dẫm lên thảm muốn chạy tới trước cửa.
Thuyền dừng ở cảng Queenstown thời gian là 12 giờ rưỡi đến hai giờ chiều, tôi phải rời thuyền trước lúc hai giờ. Không đợi tôi đẩy cái ghế dựa bên cạnh giường ra, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân vội vã. Cal đi tới cửa, mặc áo trong màu trắng, dưới áo trong là calavat tối màu và áo sơmi, trên ngón tay anh là điếu xì gà, anh đứng trước cửa cúi đầu.
Dáng vẻ này giống như vừa mới chết ai.
Tôi cầm lấy lưng ghế dựa, anh đứng ở cửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy tôi mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn anh.
Gần như là phản ứng bản năng, Cal nghĩ cũng không nghĩ nhanh chóng chạy vào phòng, sau đó đóng cửa lại, cả người tựa vào ván cửa, cảnh giác nhìn tôi.
Phản ứng này làm tôi thấy giống hành động của mấy con gấu chó trong sở thú.
Anh rất nhanh phát hiện hành động của mình rất kì lạ, không quá tự nhiên mở miệng nói, khóe miệng anh hơi xước da sưng đỏ, trên mặt còn bôi thuốc, thoạt nhìn hơi chật vật. Sau đó anh đứng thẳng, mang theo dè dặt cẩn trọng cảm giác hỏi tôi, "Em có muốn ăn gì không?"
Em có muốn ăn gì...Không? Tôi không hiểu nhìn anh, chẳng lẽ trước khi ngủ tôi đánh mất trí nhớ? Người này không phải hận không thể nhấn tôi chết chìm trong biển sao? Vì sao tôi vừa ngủ dậy, anh hỏi câu đầu tiên không phải "Cô ăn trộm cái gì rồi" mà là "Em có muốn ăn gì không".
"Mấy giờ rồi?" Tôi nhìn thấy anh thì một chút sắc mặt tốt cũng không có, nếu không phải tại con quỷ không hay ho này thì tôi đã rời thuyền rồi, nếu tôi không nhìn lầm, tôi bây giờ đang ở trong phòng ở khoang thượng đẳng trên RMS Titanic. Nơi này hết thảy đồ trang trí và phong cách không khác mấy với phòng ở khoang hạng nhất, nếu bỏ qua một bên nghệ thuật trang trí xảo đoạt thiên công, thì ngươi thấy chỉ là tiền tiền tiền.
Cal thoạt nhìn không quá tự tại hút điếu thuốc, động tác có hương vị chậm rãi, anh không có trả lời vấn đề của tôi, chỉ là chỉ chiếc giường thoải mái phía sau tôi, giọng điệu bình thản nói: "Bác sĩ đề nghị em nghỉ ngơi, hắn nói em dinh dưỡng không đủ, đương nhiên, em căn bản không có ăn qua cái gì tốt đi, thân thể gầy thành như vậy, a." Anh cuối cùng nói xong, còn vô cùng đáng đánh đòn hừ cười một tiếng, cười xong anh lại hít điếu thuốc, động tác lần này thì nhanh hơn, chỉ là động tác vô cùng cứng ngắc, không dễ phát hiện.
Tôi thật sự xem không hiểu anh đang làm trò gì, cũng lười hỏi anh ta vì sao lại xuất hiện ở nơi này, càng thêm không thèm để ý ai giúp tôi thay đổi một thân áo ngủ không hợp với mình. Tôi sốt ruột là bây giờ là mấy giờ, ánh mắt nhìn thẳng, liền nhìn thấy trong túi áo của Cal có một cái đồng hồ, đồng hồ lủng lẳng bên ngoài, bên trên còn có mấy viên ruby làm đồ trang trí.
Cal hình như hơi khẩn trương, cũng không biết anh đang khẩn trương cái gì, sau đó anh vô cùng tự nhiên nói, "Anh đã bảo người làm đi chuẩn bị thức ăn, em nên đ nghỉ ngơi, bác sĩ nói em lúc tỉnh dậy đầu sẽ đau."
Nhìn thấy anh tôi không chỉ đau đầu đâu, ngay cả ruột gan cũng đau. Loại thái độ kì dị này làm tôi cảm thấy Caledon Hockley bị xuyên không, còn là vì tôi cứu anh một mạng, cho nên anh lương tâm đại phát từ bi quan tâm đến ân nhân cứu mạng?
"Mấy giờ?" Tôi rời khỏi cái ghế dựa, bước chân vững vàng hướng cửa đi đến, càng ngày càng tiếp cận anh.
"Em có thể ở trên giường nghỉ ngơi, Emily." Cal thờ ơ, tay anh mang theo điếu thuốc, nhìn thấy tôi đi qua, cặp mắt rũ xuống kia nhìn loạn khắp nơi, giống như tôi là xà quái Medusa anh ta vừa nhìn một cái thì biến thành tảng đá.
Người này nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi trực tiếp vọt tới trước mặt anh, tay giật lấy cái đồng hồ trong túi anh. Anh cả kinh, điếu thuốc trong tay rơi xuống thảm. Tôi đã lấy đồng hồ mở nắp ra, giờ trên đồng hồ làm cả người tôi cứng lại, sáu giờ ba mươi bảy phút, gắt gao cầm lấy đồng hồ, ruby phía trên lay động làm người ta tâm phiền ý loạn.
Nếu RMS Titanic hai giờ rời khỏi cảng Queenstown, như vậy đến hơn sáu giờ chiều, đừng nói bơi lội lên bờ, cho dù cho tôi một cái thuyền cứu nạn cũng không thể chèo vượt qua đại tây dương mà nhìn thấy bờ.
Điều này như đùa tôi, tôi dùng sức đẩy Cal ra, mở cửa, nơi này không có cửa sổ, tôi phải ra ngoài xác nhận một chút. Cửa vừa bị tôi kéo ra, trên ván cửa bỗng xuất hiện một cỗ lực lớn, nặng nề kéo tôi trờ lại trong phòng. Tôi thử cùng lực đạo kia phân cao thấp, lại gia tăng khí lực muốn kéo cửa ra, trên đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng nói tức giận, "Đứng lại cho anh, lên giường nghỉ ngơi."
Anh là bố tôi sao? Loại giọng điệu này chẳng khác nào quốc vương ra lệnh cho nô lệ.
Hai tay tôi trực tiếp bắt lấy cánh cả, hung hăng dùng sức. Lực đạo trên cửa bỗng nhiên lỏng ra, tôi nhất thời phản ứng không kịp té ngã, cái ót nặng nề mà đập vào ngực người đứng sau lưng. Cal bị lực đạo ngoài ý muốn này đẩy về phía sau vài bước, nặng nề ho mấy tiếng.
Tôi lập tức rời khỏi anh, trên người anh còn mùi khói thuốc và mùi rượu, giao hòa thành cảm giác buồn nôn. Không chút do dự đi về phía trước, bên ngoài là phòng khách, tôi nhìn thấy đèn thắp sáng hình bông hoa, mà đèn ở trên vách tường màu trắng không mở. Nơi này là phòng nhỏ của Cal trên khoang thượng đẳng, ngày hôm qua tôi đã đi qua nơi này một lần, chỉ là không chú ý tới vật phẩm trang trí.
Danh sách chương