Editor: Thủy Nhược Lam
Sau khi đi ra hành lang màu trắng, tôi dừng lại bước chân chạy chối chết, trở về nhìn hành lang trống rỗng, hành khách nơi này đều đã đi hết rồi.
Lần đầu tiên tôi xác định được Cal đang đi chỗ nào, anh ở trên sàn tàu không nhìn thấy tôi nhất định sẽ đi xuống đây, nhưng chúng tôi đều không gặp được nhau ở giữa đường, nhưng tình hình tệ nhất lúc này là cả hai chúng tôi đều ở trên thuyền. Thời gian trôi qua càng nhanh thì cơ hội được cứu càng nhỏ.
Trở lại cầu thang, tôi định nhìn kĩ giờ, bên trên đột nhiên vang lên tiếng súng làm tôi bất ngờ ngẩng đầu. Xem ra tình hình lúc này đàn rất hỗ loạn, thuyền viên chỉ có thể dựa vào súng ống uy hiếp mới có thể duy trì trật tự cứu viện.
Ở trên cầu thang, tôi đưng ở nơi giao giữa cầu thang và tầng B, Cột trên đỉnh đầu chống đỡ mái vòm thủy tinh, nó thoạt nhìn thật chắc chắn, bóng đèn lạnh lẽo treo trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy.
Tôi đứng trên cầu thang nhìn xuống, nước đã tràn lên tầng E, nước biển sạch sẽ làm bàn ghế nổi lên lềnh bềnh. Có người còn ở dưới cầu thang chạy lên, tiếng nước vang lên ào ào, hình như là hành khách khoang hạng hai và khoang hạng a đang chạy lên. Bọn họ ở con đường khác, không thể chạy lên sàn tàu cứu nạn, cho nên chỉ có đi nơi khác mới có thể lên đây.
Tôi chuẩn bị đợi sau cách cửa, nếu Cal không nhìn thấy tôi ở trên sàn tàu, như vậy chỗ này là nơi duy nhất chúng tôi có thể gặp lại nhau. Dù sao muốn ôn ba khắp nơi đi tìm anh trong tuyệt vọng, thì đứng đây sẽ có khả năng gặp nhất.
Ttôi vừa định đi lên cầu thang, tầm mắt định thu lại đột nhiên dừng lại, sau đó tôi lại cúi xuống nhìn, rốt cục nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Một cô bé, tóc quăn màu lá cọ, có một đôi mắt trơn trợt linh động, cô bé ôm búp bê mờ mịt nhìn bốn phía.
Đáng chết! Tôi tức giận nắm chặt tóc, ba mẹ cô bé lại để lạc cô bé.
Corolla nhỏ bé ngẩng đầu nhìn lên trên, hình như ánh sáng đèn ở đây quá sáng, làm chói mắt cô bé. Tôi không chút do dự chạy xuống cầu thang, nước rất nhanh sẽ bao phủ sàn tàu bên dưới, nếu để cô bé ở nơi này, không cần chờ thuyền chìm cô bé đã chết đuối rồi.
"Emily." Corolla rốt cuộc nhìn thấy người quen, cô bé cười rộ lên, răng cửa còn thiếu hai cái. Lúc trước tôi chạy xuống khoang hạng ba khiêu vũ còn cơi cùng cô bé.
"Ba mẹ em đâu?" Tôi ba bước thành một bước chạy tới bên cô bé, ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé.
"Em không biết." Corolla dáng vẻ người lớn nhíu mày, sau đó níu lấy quần tôi, "Emily, chị có thể dạy em khiêu vũ không?"
"Khiêu vũ?" Tôi đi xuống tầng dưới, muốn nhìn thấy ba mẹ cô bé có ở đó không.
"Lúc chị khiêu vũ rất xinh đẹp, em rất thích." Corolla tính trẻ con nói.
"Chị rất vui vì lời khen của em, nhưng lúc này chúng ta nên đi lên trên, chị mang em lên trên sàn cứu nạn, đợi khi lên bờ chị sẽ dạy em." Tôi thật sự không có thời gian tìm ba mẹ Corolla, chỉ có thể mang theo cô bé lên trước.
Nắm tay cô bé, tôi đứng lên, thuyền lay động một chút, đèn điện lại ảm đạm hơn, ánh sáng hấp hối như sắp đứt, tôi nghe thấy thanh âm ai đó gian nạn cọ tường đi về phía mình. Lúc nguy hiểm đến gần, sợ hãi làm sau gáy tôi run lên, tay dùng một chút lực, theo phản xạ đẩy Corolla ra phía trước, tôi thậm chí chưa kịp hiểu đó là thứ gì chỉ biết nguy hiểm mà chạy chối chết.
Sau khi đèn điện trải qua một cuộc giãy dụa, lại nhanh chóng khôi phục ánh sáng, mà ánh mắt tôi bất thình lình bị ánh sáng tập kích, mà trong khe hở nháy mắt đó, một bóng đen rất lớn bị bẻ gãy hung hăng đập về phía tôi. Tôi bị lực đẩy ngã xuống đất, đầu nặng nề đập xuống đất, trong lúc nhất thời trước mắt hết thảy toàn là màu đen. Không đợi tôi đỡ hơn một chút, thì cảm giác đau nhức ập đến, điên cuồng nghiền áp qua thần kinh thống khổ chạy thẳng lên đầu.
Tôi đau tới run rẩy, bên tai như nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Thở dốc vì kinh ngạc, nhưng chỉ một động tác như vậy lại làm tôi có cảm giác như đang thở trên lưỡi dao, tôi gần như hoài nghi lục phủ ngũ tạng của mình đều lệch vị trí. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, ngọn đèn lập lòe không nhìn rõ, tôi mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Corolla đứng ở bên cạnh cầu thang, cô bé hình như muốn chạy tới. Tôi lập tức cắn răng tức giận kêu lên: "Đi lên bên trên, nhanh chút."
Corolla gắt gao ôm búp bê, lăng lăng nhìn tôi, hình như bị dáng vẻ của tôi làm sợ hãi, tôi không có nhẫn nại lặp lại, "Đi lên đi, Corolla."
Cô bé lùi về sau hai bước, mới nhanh chóng xoay người chạy lên cầu thang.
Cô bé vừa rời khỏi tầm mắt tôi, tôi lập tức mất hết khí lực nằm rạp xuống mặt đất, khó khăn hô hấp. Miễn cưỡng nghiêng mặt nhìn, mới phát hiện là một cái tủ trong phòng tiệc bị sập xuống, vừa vặn đập lên trên người tôi, bởi vì tôi tránh né một chút, kết quả góc cạnh ngăn tủ trực tiếp đập lên trên đùi phải của tôi. Một số lượng lớn đồ sứ, chén trà và một ít dụng cụ nhỏ rơi xuống, đập lên lưng tôi, cánh tay, còn có bốn phía.
Tôi quỳ rạp trên mặt đất, đau ứa mồ hôi lạnh, không thể lên tiếng. Miễn cưỡng muốn động một chút, lại bị ngăn tủ đè len miệng vết thương trên đùi, tôi bị đập đau đầu óc mông lung, cả người choáng váng, đèn điện trên đỉnh đầu loạn lên như một lốc xoáy, làm tôi muốn nôn.
Có một đoạn thời gian tôi hoàn toàn yên lặng, nằm sấp động cũng không dám động, bởi vì đau đớn quá độ mà mồ hôi toát ra ướt hết tóc. Tôi đương nhiên biết vết thương nghiêm trọng của mình là ở nơi nào... Là chân phải, vui nhất là chỉ bị gãy xương chân, có thể thông qua giải phẫu để khôi phục. Nhưng điều tôi sợ hãi nhất là chân bị cắt đứt, giống như tai nạn giao thông trước kia, mất đi cơ hội có thể đứng lên.
Cảm giác thống khổ và mệt mỏi đến từ cơ thể cùng nổi lên, làm tôi càng them không chút khí lực.
Tôi nằm sấp, đầu óc trống rỗng. Thời gian không biết qua bao lâu, một cảm giác kì dị lạnh như băng tiến gần đến tôi, giống như dòng nước róc rách, xông đến từ bốn phương tám hướng, còn có cảm giác khó chịu khi chết đuối.
Tôi tạm dừng một lúc, rốt cục phản ứng lại, cảnh giác cấp tốc nâng đầu lên, nước biển trong suốt từ tầng dưới đang dâng lên. Tôi nhìn thấy dòng nước tào lên tên cầu thang hướng phía tôi chảy tới, không tới vài giây, dưới thân tôi là một tầng nước cạn, lạnh lẽo làm tôi bừng tỉnh.
Tôi không thể ở chỗ này chờ chết, tôi còn rất nhiều chuyện cần làm. Dùng hai tay chống đỡ cơ thể, tôi rít một tiếng, chân bị đè dưới tủ lập tức máu chảy ròng ròng, rất nhanh dòng nước bên cạnh tôi xuất hiện màu đỏ.
Quần áo toàn bộ ướt đẫm, một ít mảnh nhỏ đồ sứ cứa lên tay tôi, nước càng ngày càng nhiều, tôi động chân phải bị đè, cảm giác đau nhức làm tôi không thể nhúc nhích, chỉ cần hơi động một chút thì vết thương ở cẳng chân lại tăng thêm. Tôi nhịn nhẫn, rốt cục cố lấy dũng khí, nhắm mắt rống một tiếng lấy hết tinh thần cố sức rút chân ra khỏi cái tủ.
Tôi nghĩ là người thì đều có bản năng cầu sinh, tôi bị bản năng thôi thúc, rời xa chỗ này đi lên trên. Một chút lại một chút đến gần nơi tiếp giáp giữa tầng trên và cầu thang, tay tôi đầy máu cầm lấy tay vịn, kiên định mà thong thả đi lên từng bậc thang, lần đầu tiên phát hiện nhưng bậc cầu thang sang quý này lại cứng như đá, cứa vào bụng tôi.
Tôi nhìn lên bên trên, nước đã đến chân tôi nhưng tôi lại không cảm nhận được chút rét lạnh nào, có thể là chân tôi đã tê dại rồi, hoặc là tôi đã không còn chút sức lực nào để phân biệt giữa đau đớn và rét lạnh.
Khung kính trên đỉnh đầu mờ đi nhưng vẫn hoa lệ như cũ, tôi gắt gao nhìn về phía trước gian nan đi lên trên. Tóc đã bị ướt hết, dính chặt lên mặt tôi, ẩm ướt biến thành sức nặng, đè nặng tôi gần như muốn buông lỏng tay chờ chết.
Kỳ thực bên trong áo bành tô tôi có mặc áo cứu sinh, cho dù ở trong nước cũng không chết, nhưng sẽ bị đông chết. Tôi có thể cảm nhận được mình đang suy yếu, vết thương ở cẳng chân chảy quá nhiều máu, màu đỏ bị dòng nước mang đi cũng giống như sinh mạng vậy.
Tôi bắt đầu không thể cố thanh tỉnh nữa, ngay cả tầm mắt cũng đang biến thành màu đen, ánh sáng đều biến thành hình dạng kỳ quái, hỗn độn không chịu nổi. Nước chậm rãi ngập đến chân tôi, đến cẳng chân, đến trên đùi, một tay tôi vẫn còn bám lấy lan can màu đen, tay run rẩy.
Tôi muốn mình phấn chấn lên, muốn rời đi chú ý khi đầu óc bị rối loạn, không để tuyệt vọng đánh mình rơi xuống vực sâu. Tôi nhớ tới cuộc sống khiêu vũ trước kia, nhớ tới hôn nhân cha mẹ thất bại, nhớ tới lúc mình biến thành một người cô đơn. Sau đó nhớ tới trận tuyến lớn ở đầu đường nước Anh, RMS Titanic, nhớ tới Cal.
Nhớ nhung phá tan cảm giác hỗn loạn, giống như người lúc sắp chết đang nhớ lại mọi chuyện.
Tôi đột nhiên lại không hi vọng có thể tìm được Cal, càng hi vọng anh có thể trực tiếp lên trên thuyền cứu nạn. Sinh mệnh đáng giá hơn so với tình yêu, anh là thương nhân tâm địa sắt đá, biết nên làm như thế nào khi chọn giữa giữ hay bỏ.
Ở thời đại này, chúng tôi là hai giai cấp khác nhau, có được tính cách hoàn toàn khác nhau, hơn nữa thời gian yêu nhau quá ngắn. Anh không nên mạo hiểm sinh mạng quay trở lại cứu tôi, bởi vì nó là sinh ý không có chút lợi nào.
Tôi vẫn không nhúc nhích đứng dựa vào lan can cầu thang, một bàn tay gắt gao cầm lấy thành lan can, màu trong lòng bàn tay lướt qua cổ tay, nhiễm đỏ áo sơmi bên trong áo bành tô. Tôi hô hấp khó khăn, kề cận tuyệt cảnh.
Tôi nghĩ chỉ cần mình buông lỏng dù chỉ một giây, tôi cũng có thể lập tức ngất đi.
Nước đang dâng lên trên, một cái ghế dựa trôi qua bên người tôi, tôi cũng có cảm giác mình đang nổi lên, chỉ cần buông tay ra liền biến thành một cái xác chết. Chậm rãi lại ngẩng đầu, màu từ trên cổ tay, tôi sững sờ nhìn bàn tay đến chết cũng không buông ra, trên ngón tay còn tồn tại chiếc nhẫn mà Cal đeo lên.
Giống như một cơn ác mộng thật dài, tôi bắt đầu tỉnh lại, nước đã tràn đến ngực tôi. Tôi chết cũng không buông lan can ra, một loại lực lượng không tên đã đánh bại sự suy kiệt đến từ cơ thể, làm tôi tiếp tục có nghĩ lực không ngừng đi lên trên. Cho dù ép khô một chút khí lực cuối cùng trong cơ thể, tôi vẫn đứng thẳng như trước, cho dù xương cốt võ vụn, thân thể sụp đổ, tôi cũng không thể ngã xuống đi.
Lúc tôi đang vươn tay, nửa người dưới đã triệt để không có cảm giác, chỉ có thể dựa vào lực tay đi lên phía trên. Tôi nhìn đèn chùm trên đỉnh đầu, dưới ánh sang hỗn loạn, khắc họa nên bức tranh rực rỡ màu sắc. Giống như nó đã biến thành mục tiêu của tôi, làm tôi kiên trì rời khỏi nước lạnh không ngừng đi lên bên trên.
Tôi biết thuyền rất nhanh sẽ chìm nghỉm, Cal chỉ cần không phải là tên ngốc thì sẽ biết lúc này phải lên thuyền cứu nạn, anh không phải Jack, anh có rất nhiều phương pháp có thể đi lên. Corolla là đứa nhỏ, cô bé chỉ cần chạy được lên trên nhất định sẽ gặp phải nam nhân có phong độ thân sĩ, sẽ có người đưa cô bé lên thuyền cứu nạn. Nói cách khác tôi hi vọng tất cả nạn nhân trên con thuyền này đều có thể sống sót, Jack và Rose có thể gặp lại, Cal có thể tiếp tục trở về cuộc sống phụ nhị đại.
Thật sự là hoàn mỹ... Mẹ, duy nhất chỉ có tôi xuyên không đến đây ngay cả bản thân mình cũng không cứu được.
Thực ra tôi xuyên đến nơi này để làm gì chứ? Trải nghiệm một lần thuyền chìm sao? Một bên nguyền rủa Thượng Đế và Phật tổ, tôi rốt cục gian nan đi lên trên bậc thang chưa bị nước tràn đến, thân thể suy sụp dựa vào thành lan can, tôi nghĩ đây là cực hạn, cuối cùng một tia tiềm lực đều bị tôi dùng hết. Nước rất nhanh lại tràn lên, đến lúc đó tôi có tránh cũng không được.
Tôi chảy máu đầm đìa vuốt ve chiếc nhân trên ngón tay, hoảng hốt nhìn bên trên, tôi đã không thấy rõ thứ gì, tầm mắt như bị phủ thêm một tầng mây mù mỏng manh, phảng phất như người sắp chết bị đưa vào trong quan tài.
Mái tóc ẩm ướt đè chặt lên mí mắt tôi, trượt xuống khuôn mặt tôi, giống như đang thay tôi khóc.
Kỳ thực cái chết cũng không khó tiếp nhận như vậy, tôi từng có ba lần trải nghiệm cái chết. Một lần khi bị tai nạn xe cộ, một lần khi xuyên không, và chết lạnh nơi đầu đường nước Anh.
Trừ bỏ tai nạn máy bay, còn lại hai lần đều may mắn sống sót, mà lần này là lần thứ tư, mất máu quá nhiều bị chết đuối.
Kỳ thực không hy vọng lại xuyên không, nếu mỗi lần đều đoản mệnh như vậy, sống như vậy chỉ liên lụy người khác, tốt nhất là vùi sâu trong đất thôi.
Tôi không chống được được nữa mà nhắm mắt lại, bốn phía thong thả yên tĩnh lại, chỉ có tiếng tim đập trong lồng ngực tôi vọng lại. Tôi không dám chạm vào vết thương ở chân, sợ chạm vào phần chân bị cụt.
Nếu tôi đã không đứng được nữa, như vậy, cô độc và trống rỗng đồng thời xuất hiện, tôi yên tĩnh chờ đợi thuyền chìm xuống và cái chết đến gần.
Dòng nước trào lên, bốn phương tám hướng dẫn lưỡi hái tử thần đến gần. Tôi loáng thoáng nghe được thanh âm gì đó, có lẽ đó là ảo tưởng tốt đẹp, vuốt nhẫn trên ngón tay, giống như đang cáo biệt với tình yêu của mình.
"Emily." Thanh âm Cal sốt ruột theo dòng nước chảy tới đây.
Tôi nghĩ là ảo giác, rốt cục nâng mắt lên, ánh sáng làm tôi đau mắt. Sau đó tôi thấy một bóng dáng ngược ánh sáng mà đến, vẻ mặt anh hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt, anh phát điên chạy xuống dưới, so với lần đầu tiên anh đuổi theo tôi còn nhanh hơn.
Lúc anh theo đuổi nữ nhân, thật đúng là điên cuồng.
Tôi giật nhẹ khóe miệng cứng ngắc, muốn nở nụ cười hoan nghênh anh, nhưng nụ cười còn chưa nở thì nước mắt đã chảy xuống.
"Đồ ngốc."
Thật mệt cho anh là thương nhân, anh ngốc như vậy bị phá sản là rất xứng đáng.
Sau khi đi ra hành lang màu trắng, tôi dừng lại bước chân chạy chối chết, trở về nhìn hành lang trống rỗng, hành khách nơi này đều đã đi hết rồi.
Lần đầu tiên tôi xác định được Cal đang đi chỗ nào, anh ở trên sàn tàu không nhìn thấy tôi nhất định sẽ đi xuống đây, nhưng chúng tôi đều không gặp được nhau ở giữa đường, nhưng tình hình tệ nhất lúc này là cả hai chúng tôi đều ở trên thuyền. Thời gian trôi qua càng nhanh thì cơ hội được cứu càng nhỏ.
Trở lại cầu thang, tôi định nhìn kĩ giờ, bên trên đột nhiên vang lên tiếng súng làm tôi bất ngờ ngẩng đầu. Xem ra tình hình lúc này đàn rất hỗ loạn, thuyền viên chỉ có thể dựa vào súng ống uy hiếp mới có thể duy trì trật tự cứu viện.
Ở trên cầu thang, tôi đưng ở nơi giao giữa cầu thang và tầng B, Cột trên đỉnh đầu chống đỡ mái vòm thủy tinh, nó thoạt nhìn thật chắc chắn, bóng đèn lạnh lẽo treo trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy.
Tôi đứng trên cầu thang nhìn xuống, nước đã tràn lên tầng E, nước biển sạch sẽ làm bàn ghế nổi lên lềnh bềnh. Có người còn ở dưới cầu thang chạy lên, tiếng nước vang lên ào ào, hình như là hành khách khoang hạng hai và khoang hạng a đang chạy lên. Bọn họ ở con đường khác, không thể chạy lên sàn tàu cứu nạn, cho nên chỉ có đi nơi khác mới có thể lên đây.
Tôi chuẩn bị đợi sau cách cửa, nếu Cal không nhìn thấy tôi ở trên sàn tàu, như vậy chỗ này là nơi duy nhất chúng tôi có thể gặp lại nhau. Dù sao muốn ôn ba khắp nơi đi tìm anh trong tuyệt vọng, thì đứng đây sẽ có khả năng gặp nhất.
Ttôi vừa định đi lên cầu thang, tầm mắt định thu lại đột nhiên dừng lại, sau đó tôi lại cúi xuống nhìn, rốt cục nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Một cô bé, tóc quăn màu lá cọ, có một đôi mắt trơn trợt linh động, cô bé ôm búp bê mờ mịt nhìn bốn phía.
Đáng chết! Tôi tức giận nắm chặt tóc, ba mẹ cô bé lại để lạc cô bé.
Corolla nhỏ bé ngẩng đầu nhìn lên trên, hình như ánh sáng đèn ở đây quá sáng, làm chói mắt cô bé. Tôi không chút do dự chạy xuống cầu thang, nước rất nhanh sẽ bao phủ sàn tàu bên dưới, nếu để cô bé ở nơi này, không cần chờ thuyền chìm cô bé đã chết đuối rồi.
"Emily." Corolla rốt cuộc nhìn thấy người quen, cô bé cười rộ lên, răng cửa còn thiếu hai cái. Lúc trước tôi chạy xuống khoang hạng ba khiêu vũ còn cơi cùng cô bé.
"Ba mẹ em đâu?" Tôi ba bước thành một bước chạy tới bên cô bé, ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé.
"Em không biết." Corolla dáng vẻ người lớn nhíu mày, sau đó níu lấy quần tôi, "Emily, chị có thể dạy em khiêu vũ không?"
"Khiêu vũ?" Tôi đi xuống tầng dưới, muốn nhìn thấy ba mẹ cô bé có ở đó không.
"Lúc chị khiêu vũ rất xinh đẹp, em rất thích." Corolla tính trẻ con nói.
"Chị rất vui vì lời khen của em, nhưng lúc này chúng ta nên đi lên trên, chị mang em lên trên sàn cứu nạn, đợi khi lên bờ chị sẽ dạy em." Tôi thật sự không có thời gian tìm ba mẹ Corolla, chỉ có thể mang theo cô bé lên trước.
Nắm tay cô bé, tôi đứng lên, thuyền lay động một chút, đèn điện lại ảm đạm hơn, ánh sáng hấp hối như sắp đứt, tôi nghe thấy thanh âm ai đó gian nạn cọ tường đi về phía mình. Lúc nguy hiểm đến gần, sợ hãi làm sau gáy tôi run lên, tay dùng một chút lực, theo phản xạ đẩy Corolla ra phía trước, tôi thậm chí chưa kịp hiểu đó là thứ gì chỉ biết nguy hiểm mà chạy chối chết.
Sau khi đèn điện trải qua một cuộc giãy dụa, lại nhanh chóng khôi phục ánh sáng, mà ánh mắt tôi bất thình lình bị ánh sáng tập kích, mà trong khe hở nháy mắt đó, một bóng đen rất lớn bị bẻ gãy hung hăng đập về phía tôi. Tôi bị lực đẩy ngã xuống đất, đầu nặng nề đập xuống đất, trong lúc nhất thời trước mắt hết thảy toàn là màu đen. Không đợi tôi đỡ hơn một chút, thì cảm giác đau nhức ập đến, điên cuồng nghiền áp qua thần kinh thống khổ chạy thẳng lên đầu.
Tôi đau tới run rẩy, bên tai như nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Thở dốc vì kinh ngạc, nhưng chỉ một động tác như vậy lại làm tôi có cảm giác như đang thở trên lưỡi dao, tôi gần như hoài nghi lục phủ ngũ tạng của mình đều lệch vị trí. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, ngọn đèn lập lòe không nhìn rõ, tôi mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Corolla đứng ở bên cạnh cầu thang, cô bé hình như muốn chạy tới. Tôi lập tức cắn răng tức giận kêu lên: "Đi lên bên trên, nhanh chút."
Corolla gắt gao ôm búp bê, lăng lăng nhìn tôi, hình như bị dáng vẻ của tôi làm sợ hãi, tôi không có nhẫn nại lặp lại, "Đi lên đi, Corolla."
Cô bé lùi về sau hai bước, mới nhanh chóng xoay người chạy lên cầu thang.
Cô bé vừa rời khỏi tầm mắt tôi, tôi lập tức mất hết khí lực nằm rạp xuống mặt đất, khó khăn hô hấp. Miễn cưỡng nghiêng mặt nhìn, mới phát hiện là một cái tủ trong phòng tiệc bị sập xuống, vừa vặn đập lên trên người tôi, bởi vì tôi tránh né một chút, kết quả góc cạnh ngăn tủ trực tiếp đập lên trên đùi phải của tôi. Một số lượng lớn đồ sứ, chén trà và một ít dụng cụ nhỏ rơi xuống, đập lên lưng tôi, cánh tay, còn có bốn phía.
Tôi quỳ rạp trên mặt đất, đau ứa mồ hôi lạnh, không thể lên tiếng. Miễn cưỡng muốn động một chút, lại bị ngăn tủ đè len miệng vết thương trên đùi, tôi bị đập đau đầu óc mông lung, cả người choáng váng, đèn điện trên đỉnh đầu loạn lên như một lốc xoáy, làm tôi muốn nôn.
Có một đoạn thời gian tôi hoàn toàn yên lặng, nằm sấp động cũng không dám động, bởi vì đau đớn quá độ mà mồ hôi toát ra ướt hết tóc. Tôi đương nhiên biết vết thương nghiêm trọng của mình là ở nơi nào... Là chân phải, vui nhất là chỉ bị gãy xương chân, có thể thông qua giải phẫu để khôi phục. Nhưng điều tôi sợ hãi nhất là chân bị cắt đứt, giống như tai nạn giao thông trước kia, mất đi cơ hội có thể đứng lên.
Cảm giác thống khổ và mệt mỏi đến từ cơ thể cùng nổi lên, làm tôi càng them không chút khí lực.
Tôi nằm sấp, đầu óc trống rỗng. Thời gian không biết qua bao lâu, một cảm giác kì dị lạnh như băng tiến gần đến tôi, giống như dòng nước róc rách, xông đến từ bốn phương tám hướng, còn có cảm giác khó chịu khi chết đuối.
Tôi tạm dừng một lúc, rốt cục phản ứng lại, cảnh giác cấp tốc nâng đầu lên, nước biển trong suốt từ tầng dưới đang dâng lên. Tôi nhìn thấy dòng nước tào lên tên cầu thang hướng phía tôi chảy tới, không tới vài giây, dưới thân tôi là một tầng nước cạn, lạnh lẽo làm tôi bừng tỉnh.
Tôi không thể ở chỗ này chờ chết, tôi còn rất nhiều chuyện cần làm. Dùng hai tay chống đỡ cơ thể, tôi rít một tiếng, chân bị đè dưới tủ lập tức máu chảy ròng ròng, rất nhanh dòng nước bên cạnh tôi xuất hiện màu đỏ.
Quần áo toàn bộ ướt đẫm, một ít mảnh nhỏ đồ sứ cứa lên tay tôi, nước càng ngày càng nhiều, tôi động chân phải bị đè, cảm giác đau nhức làm tôi không thể nhúc nhích, chỉ cần hơi động một chút thì vết thương ở cẳng chân lại tăng thêm. Tôi nhịn nhẫn, rốt cục cố lấy dũng khí, nhắm mắt rống một tiếng lấy hết tinh thần cố sức rút chân ra khỏi cái tủ.
Tôi nghĩ là người thì đều có bản năng cầu sinh, tôi bị bản năng thôi thúc, rời xa chỗ này đi lên trên. Một chút lại một chút đến gần nơi tiếp giáp giữa tầng trên và cầu thang, tay tôi đầy máu cầm lấy tay vịn, kiên định mà thong thả đi lên từng bậc thang, lần đầu tiên phát hiện nhưng bậc cầu thang sang quý này lại cứng như đá, cứa vào bụng tôi.
Tôi nhìn lên bên trên, nước đã đến chân tôi nhưng tôi lại không cảm nhận được chút rét lạnh nào, có thể là chân tôi đã tê dại rồi, hoặc là tôi đã không còn chút sức lực nào để phân biệt giữa đau đớn và rét lạnh.
Khung kính trên đỉnh đầu mờ đi nhưng vẫn hoa lệ như cũ, tôi gắt gao nhìn về phía trước gian nan đi lên trên. Tóc đã bị ướt hết, dính chặt lên mặt tôi, ẩm ướt biến thành sức nặng, đè nặng tôi gần như muốn buông lỏng tay chờ chết.
Kỳ thực bên trong áo bành tô tôi có mặc áo cứu sinh, cho dù ở trong nước cũng không chết, nhưng sẽ bị đông chết. Tôi có thể cảm nhận được mình đang suy yếu, vết thương ở cẳng chân chảy quá nhiều máu, màu đỏ bị dòng nước mang đi cũng giống như sinh mạng vậy.
Tôi bắt đầu không thể cố thanh tỉnh nữa, ngay cả tầm mắt cũng đang biến thành màu đen, ánh sáng đều biến thành hình dạng kỳ quái, hỗn độn không chịu nổi. Nước chậm rãi ngập đến chân tôi, đến cẳng chân, đến trên đùi, một tay tôi vẫn còn bám lấy lan can màu đen, tay run rẩy.
Tôi muốn mình phấn chấn lên, muốn rời đi chú ý khi đầu óc bị rối loạn, không để tuyệt vọng đánh mình rơi xuống vực sâu. Tôi nhớ tới cuộc sống khiêu vũ trước kia, nhớ tới hôn nhân cha mẹ thất bại, nhớ tới lúc mình biến thành một người cô đơn. Sau đó nhớ tới trận tuyến lớn ở đầu đường nước Anh, RMS Titanic, nhớ tới Cal.
Nhớ nhung phá tan cảm giác hỗn loạn, giống như người lúc sắp chết đang nhớ lại mọi chuyện.
Tôi đột nhiên lại không hi vọng có thể tìm được Cal, càng hi vọng anh có thể trực tiếp lên trên thuyền cứu nạn. Sinh mệnh đáng giá hơn so với tình yêu, anh là thương nhân tâm địa sắt đá, biết nên làm như thế nào khi chọn giữa giữ hay bỏ.
Ở thời đại này, chúng tôi là hai giai cấp khác nhau, có được tính cách hoàn toàn khác nhau, hơn nữa thời gian yêu nhau quá ngắn. Anh không nên mạo hiểm sinh mạng quay trở lại cứu tôi, bởi vì nó là sinh ý không có chút lợi nào.
Tôi vẫn không nhúc nhích đứng dựa vào lan can cầu thang, một bàn tay gắt gao cầm lấy thành lan can, màu trong lòng bàn tay lướt qua cổ tay, nhiễm đỏ áo sơmi bên trong áo bành tô. Tôi hô hấp khó khăn, kề cận tuyệt cảnh.
Tôi nghĩ chỉ cần mình buông lỏng dù chỉ một giây, tôi cũng có thể lập tức ngất đi.
Nước đang dâng lên trên, một cái ghế dựa trôi qua bên người tôi, tôi cũng có cảm giác mình đang nổi lên, chỉ cần buông tay ra liền biến thành một cái xác chết. Chậm rãi lại ngẩng đầu, màu từ trên cổ tay, tôi sững sờ nhìn bàn tay đến chết cũng không buông ra, trên ngón tay còn tồn tại chiếc nhẫn mà Cal đeo lên.
Giống như một cơn ác mộng thật dài, tôi bắt đầu tỉnh lại, nước đã tràn đến ngực tôi. Tôi chết cũng không buông lan can ra, một loại lực lượng không tên đã đánh bại sự suy kiệt đến từ cơ thể, làm tôi tiếp tục có nghĩ lực không ngừng đi lên trên. Cho dù ép khô một chút khí lực cuối cùng trong cơ thể, tôi vẫn đứng thẳng như trước, cho dù xương cốt võ vụn, thân thể sụp đổ, tôi cũng không thể ngã xuống đi.
Lúc tôi đang vươn tay, nửa người dưới đã triệt để không có cảm giác, chỉ có thể dựa vào lực tay đi lên phía trên. Tôi nhìn đèn chùm trên đỉnh đầu, dưới ánh sang hỗn loạn, khắc họa nên bức tranh rực rỡ màu sắc. Giống như nó đã biến thành mục tiêu của tôi, làm tôi kiên trì rời khỏi nước lạnh không ngừng đi lên bên trên.
Tôi biết thuyền rất nhanh sẽ chìm nghỉm, Cal chỉ cần không phải là tên ngốc thì sẽ biết lúc này phải lên thuyền cứu nạn, anh không phải Jack, anh có rất nhiều phương pháp có thể đi lên. Corolla là đứa nhỏ, cô bé chỉ cần chạy được lên trên nhất định sẽ gặp phải nam nhân có phong độ thân sĩ, sẽ có người đưa cô bé lên thuyền cứu nạn. Nói cách khác tôi hi vọng tất cả nạn nhân trên con thuyền này đều có thể sống sót, Jack và Rose có thể gặp lại, Cal có thể tiếp tục trở về cuộc sống phụ nhị đại.
Thật sự là hoàn mỹ... Mẹ, duy nhất chỉ có tôi xuyên không đến đây ngay cả bản thân mình cũng không cứu được.
Thực ra tôi xuyên đến nơi này để làm gì chứ? Trải nghiệm một lần thuyền chìm sao? Một bên nguyền rủa Thượng Đế và Phật tổ, tôi rốt cục gian nan đi lên trên bậc thang chưa bị nước tràn đến, thân thể suy sụp dựa vào thành lan can, tôi nghĩ đây là cực hạn, cuối cùng một tia tiềm lực đều bị tôi dùng hết. Nước rất nhanh lại tràn lên, đến lúc đó tôi có tránh cũng không được.
Tôi chảy máu đầm đìa vuốt ve chiếc nhân trên ngón tay, hoảng hốt nhìn bên trên, tôi đã không thấy rõ thứ gì, tầm mắt như bị phủ thêm một tầng mây mù mỏng manh, phảng phất như người sắp chết bị đưa vào trong quan tài.
Mái tóc ẩm ướt đè chặt lên mí mắt tôi, trượt xuống khuôn mặt tôi, giống như đang thay tôi khóc.
Kỳ thực cái chết cũng không khó tiếp nhận như vậy, tôi từng có ba lần trải nghiệm cái chết. Một lần khi bị tai nạn xe cộ, một lần khi xuyên không, và chết lạnh nơi đầu đường nước Anh.
Trừ bỏ tai nạn máy bay, còn lại hai lần đều may mắn sống sót, mà lần này là lần thứ tư, mất máu quá nhiều bị chết đuối.
Kỳ thực không hy vọng lại xuyên không, nếu mỗi lần đều đoản mệnh như vậy, sống như vậy chỉ liên lụy người khác, tốt nhất là vùi sâu trong đất thôi.
Tôi không chống được được nữa mà nhắm mắt lại, bốn phía thong thả yên tĩnh lại, chỉ có tiếng tim đập trong lồng ngực tôi vọng lại. Tôi không dám chạm vào vết thương ở chân, sợ chạm vào phần chân bị cụt.
Nếu tôi đã không đứng được nữa, như vậy, cô độc và trống rỗng đồng thời xuất hiện, tôi yên tĩnh chờ đợi thuyền chìm xuống và cái chết đến gần.
Dòng nước trào lên, bốn phương tám hướng dẫn lưỡi hái tử thần đến gần. Tôi loáng thoáng nghe được thanh âm gì đó, có lẽ đó là ảo tưởng tốt đẹp, vuốt nhẫn trên ngón tay, giống như đang cáo biệt với tình yêu của mình.
"Emily." Thanh âm Cal sốt ruột theo dòng nước chảy tới đây.
Tôi nghĩ là ảo giác, rốt cục nâng mắt lên, ánh sáng làm tôi đau mắt. Sau đó tôi thấy một bóng dáng ngược ánh sáng mà đến, vẻ mặt anh hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt, anh phát điên chạy xuống dưới, so với lần đầu tiên anh đuổi theo tôi còn nhanh hơn.
Lúc anh theo đuổi nữ nhân, thật đúng là điên cuồng.
Tôi giật nhẹ khóe miệng cứng ngắc, muốn nở nụ cười hoan nghênh anh, nhưng nụ cười còn chưa nở thì nước mắt đã chảy xuống.
"Đồ ngốc."
Thật mệt cho anh là thương nhân, anh ngốc như vậy bị phá sản là rất xứng đáng.
Danh sách chương