Editor: Thủy Nhược Lam
Đôi cẩu nam nữ này không biết thu liễm một chút sao? Cal phiền chán nhìn Rose gắt gao nắm chặt tay Jack, anh vừa mới đến còn chưa kịp giải thích vụ tập kích buổi chiều, hai cái người điên này lại dính lấy nhau như sắp sinh li tử biệt.
"Jack, ngươi trong sạch." Rose cao hứng cười nói, giống như Cal đứng bên cạnh đã biến thành người trong suốt.
Cal sâu sắc chú ý tới ánh mắt bát quái của mấy người nhân viên duy trì trật tự, anh theo thói quen lục lấy bao thuốc trong túi áo, đương nhiên bàn tay mới đi được nửa đường thì thu lại, anh đã đáp ứng Emily phải cai thuốc. Nhưng mỗi lần gặp chuyện phiền chán, anh lại nhịn không được xuất hiện động tác này.
"Đương nhiên, đó không phải do tôi làm." Jack thở nhẹ một hơi, hắn cầm lại bàn tay Rose.
Thoạt nhìn thật sự là một đôi vợ chồng hòa hợp... Cal nhẫn nại cảm giác muốn trợn mắt, anh phải đè lại dục vọng xử lí Jack Dawson, phải biết rằng anh đã có vô số lần muốn ném cái tên mặt trắng quen biết Emily vào trong biển.
Cho dù anh muốn cùng Rose giải trừ hôn ước, nhưng hai cái người ngu ngốc này không thể để ý trường hợp một chút sao? Ở trong mắt người khác, Rose Bukater còn là vị hôn thê của anh, bây giờ mất mặt lại là anh.
"Tốt lắm, tôi đây còn có việc, chuyện kế tiếp các ngươi tự xử lí đi." Cal ngoài cười nhưng trong không cười hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với nhân viên duy trì trật tự, anh thật sự là lười để ý tới hai tên ngốc này, dù sao rất nhanh hai vị này sẽ không còn chút quan hệ nào với anh cả.
Nhiệm vụ bức thiết của anh bây giờ là lên bờ, giải quyết hết chướng ngại vật méo mó chặn đường. Anh sẽ xử lí giống như đối thủ thương nghiệp, dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn để nghiền ép mọi thứ cản đường.
Thân phận tầng dưới chót hoàn toàn không thành vấn đề, anh có rất nhiều phương pháp để giải quyết. Emily căn bản không rõ ràng, chỉ cần có đủ tiền, mọi chuyện đều không thành vấn đề.
Cal mặt không biểu cảm đi ra khỏi phòng, Lovejoy tẫn trách đi theo sau lưng anh.
"Ismay hắn còn đang chờ tôi, bởi vì giá trị của đống cổ phiếu làm hắn lo được lo mất. Không muốn cho Emily biết thuyền không có giảm tốc, thuyền trưởng đã tan tầm, chúng ta phải đi tìm Ismay, để hắn đi tìm thuyền trưởng mới có hiệu quả." Cal cái ót còn ẩn ẩn đau, miệng vết thương cũng không lớn, ngay cả băng gạc cũng vô dụng, chỉ cần không có xuất hiện di chứng khác, vết thượng nhỏ như thế này chẳng đáng kể.
Buổi chiều anh định xuất môn để đi tìm Ismay bàn bạc chuyện thuyền giảm tốc, nếu không có gì ngoài ý muốn, thuyền hẳn là sẽ giảm tốc từ bốn giờ trước. Nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị Ruth cản lại, anh cho rằng chuyện đó rất dễ giải quyết, dù sao Ruth loại nữ nhân này anh nhìn thấu, có được tính cách của quý tộc nhưng lại chẳng có chút ưu điểm nào. Bà ta cần quá nhiều thứ để duy trì sinh hoạt của mình, tùy tiện nghe bà ta nói vài câu bực tức, sau đó cho bà ta chút tiền thì có thể giải quyết rồi.
Không nghĩ tới cái bà điên kia dám động thủ, Cal ánh mắt âm ngoan, tìm một cơ hội giết chết bà ta. Không có người dám làm như vậy với anh, kém chút nữa bị người khác mưu sát làm thần kinh của Cal bị căng lên.
Đương nhiên anh sẽ không nháo mọi chuyện trên thuyền, bởi vì nó không có lợi cho anh, đợi khi lên bờ rồi nói.
"Cổ phiếu công ty White Star Line đều đã chuyển nhượng toàn bộ ra ngoài, tôi thu được điện báo vô tuyến, đã để lại trên bàn trong phòng ngài." Lovejoy thấp giọng nói, bọn họ đã đi lên bên trên, con đường đi đến văn phòng xử lí công vụ.
"Tiện nghi cái lão ngốc B kia." Cal nghĩ đến Ismay lòng tham không đáy, tâm tình càng thêm không tốt. Anh nhanh chóng tìm được Ismay, để hắn ta làm thuyền giảm tốc, cho dù là trước mười hai giờ, coi như có một cái công đạo.
Anh đáp ứng Emily hôm nay sẽ làm thuyền giảm tốc, đã lừa em ấy một lần, nếu lại thất ước một lần... Cal sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt, anh cũng không phải là Jack Dawson cái tên nghèo hèn không dùng đến, cho nữ nhân hứa hẹn lại không có khả năng mua ngay cả một cái áo.
"Bây giờ quá muộn, ông ta có thể ra công phu sư tử ngoạm." Lovejoy biểu cảm mặt than giống như Cal, ông ấy mở to đôi mắt cảnh giác, lạnh lùng nhìn người qua đường gặp thoáng qua.
"Dù sao tối hôm nay tôi không có khả năng cùng hắn kí hợp đồng, chỉ cần hắn để thuyền giảm tốc, ngày mai lúc đàm phán giá cổ phiếu tôi có thể cùng hắn chu toàn. Thiếu tiền là hắn cũng không phải tôi." Cal tùy tay lấy ra một cái đồng hồ quả quýt, mở đồng hồ nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện cách mười hai giờ cũng không xa.
Anh bước nhanh chân tới văn phòng sự vụ, đã trễ thế này, văn phòng sự vụ vẫn còn bề bộn công việc, nhân viên quản lý kho hàng ở trên bàn công tác còn đang ghi nhớ hàng hóa. Đốc thúc phòng sự vụ đưa bảng biểu điện báo, để Lovejoy điền. Anh định đến phòng Ismay trước, tiện đường phát phong điện báo.
Cal không định đi qua phòng tra khảo, bởi vì thời gian của anh rất cấp bách, liền ở trong này bảo Lovejoy phát một phong thư điện báo tư nhân.
"Phong điện báo này gửi cho người nhà tôi, nói tôi đã hủy hôn lễ, cha tôi nhìn thấy thì sẽ biết xử lí như thế nào. Còn lại đợi sau khi tôi trở về, lại cùng bọn họ giải thích." Cal rõ ràng biết mình đang làm gì, phong điện báo này nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, nhưng với anh mà nói, phong ba này tuy lớn nhưng không đến mức khó giải thích. Từ nhỏ đến lớn anh muốn cái gì cũng có được, không ai có thể ngăn cản anh, lần này cũng không ngoại lệ.
Điền xong bảng biểu điện báo tư nhân, anh và Lovejoy trực tiếp đi đến phòng Ismay. Thời gian đã trễ gian hút thuốc đã không còn hành khách nào nữa, Cal như nguyện ở trong phòng khoang hạng nhất nhìn thấy vị chủ tịch công ty White Star Line.
Ismay mặc áo ngủ hình như đang chuẩn bị đi lên giường, hắn nhìn đến Cal hơi ngần ngại lắc đầu, "Tôi còn tưởng hiệp nghị thành phế thải, anh khôi phục thần chí."
Cal không tỉ mỉ nói: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hiện tại chúng ta đi tìm thuyền trưởng trước, trước mười hai giờ phải để thuyền giảm tốc, sau đó cả ngày mai đều phải giảm tốc." Nếu chỉ giảm tốc mấy mười phút như vậy anh chẳng phải lỗ vốn sao.
"Hiện tại? Không, quá muộn." Ismay không tiếp thu đó là một ý kiến hay, hơn nữa hắn thật sự chuẩn bị đi ngủ, cả một ngày đi xã giao đối với một nam nhân có tuổi như ông thật sự hơi cố sức.
"Phải giảm tốc đúng ngày mười bốn, nếu ngày mười năm giảm tốc, một xu tôi cũng không trả." Cal sạch sẽ lưu loát uy hiếp hắn, với anh mà nói, chuyện giảm tốc này giống như là tâm ma đáng sợ. Cho dù giảm tốc với anh không có một chút lợi ích nào, nhưng anh không muốn làm mất tín nhiệm đối với Emily.
Anh vừa mới cầu hôn thành công, cũng không muốn phức tạp thêm.
"Anh cho tôi thời gian, cho dù con thuyền này là của tôi, nhưng nó đang ở trên biển, thuyền trưởng mới là chúa tể chiếc thuyền này. Không có gì ngoài ý muốn hoặc là lí do đầy đủ, muốn thuyết phục hắn giảm tốc thật khó khăn." Ismay nhìn thoáng qua thời gian, cảm thấy nhiệm vụ trước mười hai giờ để thuyền giảm tốc rất khó khăn, hắn có chút giận chó đánh mèo nói, "Thật sự là không rõ tôi vì sao lại phải giống anh chứ, vắt hết óc để thuyền của mình giảm tốc, công ti đối thủ nhất định cười chết tôi."
"Ông có thể để nó gia tốc, đương nhiên cũng có thể để nó giảm tốc, chỉ cần có đủ lợi ích, chỉ là để RMS Titanic chìm cũng chẳng sao. Chúng ta là người làm ăn, Ismay, làm thế nào để kiếm tiền mới là chuyện chúng ta cần lo lắng. Chỉ cần có 300% lợi nhuận, cho dù không có khả năng, thì số tiền tôi đưa cho ông cũng có thể khiến bất cứ ai phạm tội." Cal tùy ý đi đến trước sofa ngồi xuống, anh thuận tay lấy bình rượu Brandy trên bàn, rót vào trong chén. Lúc này anh cần chút rượu để lấy lại tinh thần, hộp thuốc lá đã bị anh vứt bỏ, chỉ có thể uống chút rượu để mình phấn chấn một chút.
Anh cảm thấy mỏi mệt lại hưng phấn, cho dù anh làm một sinh ý lỗ vốn nhưng vẫn không ngăn được cảm xúc nhảy nhót trong đáy lòng. Cả đầu kế hoạch nghiêm cẩn của Cal bị triệt để phá bỏ, một bảng kế hoạch mới lại bắt đầu được hình thành trong đầu. Lễ đính hôn đương nhiên vẫn phải có, nhưng tuyệt đối không liên quan tới Rose.
Rose cùng cái tên mặt trắng kia chạy là vừa vặn, anh cũng không có lòng tốt giúp cô ta loại bỏ tin đồn, tốt nhất cô ta bị cái đống bát quái kia loại ra khỏi vòng xã giao. Sau đó cô ta và bà mẹ hám hư vinh của cô ta có thể cút khỏi thế giới của anh.
Lãnh khốc là bản tính của Cal, anh đối đãi với thứ không có giá trị với mình căn bản không lưu tình.
Suy nghĩ thất thần, Cal lăng lăng nhìn rượu trong chén, trong tay anh dường như vẫn còn cảm xúc khi vuốt ve tay Emily, điều này làm anh không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.
"Trước mười hai giờ, tôi không dám cam đoan nhất định có thể thành công, thời gian quá nhanh." Ismay căn bản không có tâm tư đi chú ý Cal, hắn phiền chán làm lỏng áo ngủ, "Tôi đi tìm thuyền trưởng trước, anh chờ tôi trở lại, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục."
Cal hơi mờ mịt hoàn hồn, anh gật đầu với Ismay, trong nháy mắt liền khôi phục khôn khéo nói: "Ông có thể nói cho thuyền trưởng, thuyền gia tốc trong vùng băng trôi làm nữ tính hành khách hoảng sợ, thỉnh hắn phát huy một chút thân sĩ phong độ để mấy vị nữ sĩ có thể ngủ ngon."
"Đây có thể là một lí do không tồi, ngươi "Vị hôn thê" tinh thần yếu ớt?" Ismay tự cho là hài hước cười nói, "Cô ấy đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để cho thuyền giảm tốc, xem ra gia tốc RMS Titanic dọa hỏng gan của cô ấy." Lời này mang theo một chút ác ý, nói thực ra, Ismay không có chút hảo cảm nào với vị nữ sĩ bị nghi là gián điệp thương mại kia. Không may có một vị hành khách có tiền bị cô ấy lừa tới mức đầu óc bị hỏng, tuy nó có thể làm hắn kiếm được rất nhiều tiền, cũng không trở ngại việc hắn coi đó là chuyện hoang đường.
Cal thoạt nhìn hơi trì độn, có thể là do anh mới uống rượu, cho nên nhất thời không có phản ứng sâu sắc. Ngay trước khi Ismay muốn rời đi, Cal lại đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng lưu lại ở trên người Ismay, vẻ mặt của anh ác độc đáng sợ như vậy, phảng phất như anh là quái vật bò lên từ trên mặt nước, toàn thân không có một tia thiện ý.
Bị ánh mắt chăm chú khắc nghiệt như vậy nhìn chằm chằm làm người ta có cảm giác không rét mà run, Ismay bị Cal nhìn đến sợ hãi, miễn cưỡng duy trì biểu cảm trấn tĩnh nhanh chóng nói: "Tôi thu hồi câu nói vừa rồi, chúc anh hạnh phúc... Là hai người hạnh phúc." Nói xong, Ismay lập tức chạy lấy người, hận không thể mọc thêm ra hai cái đùi.
"Lão hỗn đản." Cal tức giận thấp giọng nguyền rủa, anh cầm ly rượu uống một ngụm, rượu kích thích làm anh vô cùng bình tĩnh.
Lovejoy chậm rãi đi đến bên cạnh anh, thờ ơ đứng thẳng.
"Tôi biết các ngươi cho rằng tôi bị điên rồi." Cal đtùy ý đặt ly rượu lên trên bàn, anh xoa xoa trán, muốn nói rõ cảm giác lúc này. Nhưng trong lúc nhất thời, anh trúc trắc không biết phải dùng cái gì để hình dung, mới có thể giải thích được thứ tình cảm đang quay cuồng tròn lòng anh. Anh quay đầu nhìn ngọn lửa trong lò sưởi, độ ấm khuếch tán sau khi bị đốt cháy, cuối cùng cả thế giới biến thành biển lửa."Trốn cũng không thể trốn."
Cal thấp giọng nói, đáy mắt lạnh lùng bị ngọn lửa hòa tan, "Chúng ta nhất định sẽ gặp nhau."
Lão Poodle lạnh nhạt nhớ tới mấy ngày trước, cố chủ của ông hận không thể giết chết kẻ trộm kia, mà không quá hai ngày, cố chủ của ông lại biến thành tình thánh.
"Ông không có khả năng hiểu cảm giác này đâu." Cal tạm dừng một chút, một cảm giác hạnh phúc theo bản năng làm anh cảm thấy vô thố, mặt nạ anh duy trì khi xã giao bị nứt một khe, "Emily đáp ứng lời cầu hôn của tôi..."
Anh giống như đứa nhỏ thực hiện được giấc mộng, dong dài bắt đầu lặp lại, "Chúng tôi đang yêu nhau."
Lão Poodle,...
Vị nam phó bí mật của gia tộc Hockley này lại bắt đầu sầu lo, trước khi xuống thuyền phải giải thích thế nào, chỉ số thông minh của cố chủ ông bị tình yêu ăn mất.
"A ha..." Cal cười một tiếng, nghiêm cẩn nhìn lò sưởi trong hốc tường, bên trong đốt than lò.
Lão Poodle yên lặng lui về sau vài bước, cách cố chủ đang cười ngây ngốc xa một chút. Ông quyết định, rời thuyền liền về hưu.
Đôi cẩu nam nữ này không biết thu liễm một chút sao? Cal phiền chán nhìn Rose gắt gao nắm chặt tay Jack, anh vừa mới đến còn chưa kịp giải thích vụ tập kích buổi chiều, hai cái người điên này lại dính lấy nhau như sắp sinh li tử biệt.
"Jack, ngươi trong sạch." Rose cao hứng cười nói, giống như Cal đứng bên cạnh đã biến thành người trong suốt.
Cal sâu sắc chú ý tới ánh mắt bát quái của mấy người nhân viên duy trì trật tự, anh theo thói quen lục lấy bao thuốc trong túi áo, đương nhiên bàn tay mới đi được nửa đường thì thu lại, anh đã đáp ứng Emily phải cai thuốc. Nhưng mỗi lần gặp chuyện phiền chán, anh lại nhịn không được xuất hiện động tác này.
"Đương nhiên, đó không phải do tôi làm." Jack thở nhẹ một hơi, hắn cầm lại bàn tay Rose.
Thoạt nhìn thật sự là một đôi vợ chồng hòa hợp... Cal nhẫn nại cảm giác muốn trợn mắt, anh phải đè lại dục vọng xử lí Jack Dawson, phải biết rằng anh đã có vô số lần muốn ném cái tên mặt trắng quen biết Emily vào trong biển.
Cho dù anh muốn cùng Rose giải trừ hôn ước, nhưng hai cái người ngu ngốc này không thể để ý trường hợp một chút sao? Ở trong mắt người khác, Rose Bukater còn là vị hôn thê của anh, bây giờ mất mặt lại là anh.
"Tốt lắm, tôi đây còn có việc, chuyện kế tiếp các ngươi tự xử lí đi." Cal ngoài cười nhưng trong không cười hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với nhân viên duy trì trật tự, anh thật sự là lười để ý tới hai tên ngốc này, dù sao rất nhanh hai vị này sẽ không còn chút quan hệ nào với anh cả.
Nhiệm vụ bức thiết của anh bây giờ là lên bờ, giải quyết hết chướng ngại vật méo mó chặn đường. Anh sẽ xử lí giống như đối thủ thương nghiệp, dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn để nghiền ép mọi thứ cản đường.
Thân phận tầng dưới chót hoàn toàn không thành vấn đề, anh có rất nhiều phương pháp để giải quyết. Emily căn bản không rõ ràng, chỉ cần có đủ tiền, mọi chuyện đều không thành vấn đề.
Cal mặt không biểu cảm đi ra khỏi phòng, Lovejoy tẫn trách đi theo sau lưng anh.
"Ismay hắn còn đang chờ tôi, bởi vì giá trị của đống cổ phiếu làm hắn lo được lo mất. Không muốn cho Emily biết thuyền không có giảm tốc, thuyền trưởng đã tan tầm, chúng ta phải đi tìm Ismay, để hắn đi tìm thuyền trưởng mới có hiệu quả." Cal cái ót còn ẩn ẩn đau, miệng vết thương cũng không lớn, ngay cả băng gạc cũng vô dụng, chỉ cần không có xuất hiện di chứng khác, vết thượng nhỏ như thế này chẳng đáng kể.
Buổi chiều anh định xuất môn để đi tìm Ismay bàn bạc chuyện thuyền giảm tốc, nếu không có gì ngoài ý muốn, thuyền hẳn là sẽ giảm tốc từ bốn giờ trước. Nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị Ruth cản lại, anh cho rằng chuyện đó rất dễ giải quyết, dù sao Ruth loại nữ nhân này anh nhìn thấu, có được tính cách của quý tộc nhưng lại chẳng có chút ưu điểm nào. Bà ta cần quá nhiều thứ để duy trì sinh hoạt của mình, tùy tiện nghe bà ta nói vài câu bực tức, sau đó cho bà ta chút tiền thì có thể giải quyết rồi.
Không nghĩ tới cái bà điên kia dám động thủ, Cal ánh mắt âm ngoan, tìm một cơ hội giết chết bà ta. Không có người dám làm như vậy với anh, kém chút nữa bị người khác mưu sát làm thần kinh của Cal bị căng lên.
Đương nhiên anh sẽ không nháo mọi chuyện trên thuyền, bởi vì nó không có lợi cho anh, đợi khi lên bờ rồi nói.
"Cổ phiếu công ty White Star Line đều đã chuyển nhượng toàn bộ ra ngoài, tôi thu được điện báo vô tuyến, đã để lại trên bàn trong phòng ngài." Lovejoy thấp giọng nói, bọn họ đã đi lên bên trên, con đường đi đến văn phòng xử lí công vụ.
"Tiện nghi cái lão ngốc B kia." Cal nghĩ đến Ismay lòng tham không đáy, tâm tình càng thêm không tốt. Anh nhanh chóng tìm được Ismay, để hắn ta làm thuyền giảm tốc, cho dù là trước mười hai giờ, coi như có một cái công đạo.
Anh đáp ứng Emily hôm nay sẽ làm thuyền giảm tốc, đã lừa em ấy một lần, nếu lại thất ước một lần... Cal sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt, anh cũng không phải là Jack Dawson cái tên nghèo hèn không dùng đến, cho nữ nhân hứa hẹn lại không có khả năng mua ngay cả một cái áo.
"Bây giờ quá muộn, ông ta có thể ra công phu sư tử ngoạm." Lovejoy biểu cảm mặt than giống như Cal, ông ấy mở to đôi mắt cảnh giác, lạnh lùng nhìn người qua đường gặp thoáng qua.
"Dù sao tối hôm nay tôi không có khả năng cùng hắn kí hợp đồng, chỉ cần hắn để thuyền giảm tốc, ngày mai lúc đàm phán giá cổ phiếu tôi có thể cùng hắn chu toàn. Thiếu tiền là hắn cũng không phải tôi." Cal tùy tay lấy ra một cái đồng hồ quả quýt, mở đồng hồ nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện cách mười hai giờ cũng không xa.
Anh bước nhanh chân tới văn phòng sự vụ, đã trễ thế này, văn phòng sự vụ vẫn còn bề bộn công việc, nhân viên quản lý kho hàng ở trên bàn công tác còn đang ghi nhớ hàng hóa. Đốc thúc phòng sự vụ đưa bảng biểu điện báo, để Lovejoy điền. Anh định đến phòng Ismay trước, tiện đường phát phong điện báo.
Cal không định đi qua phòng tra khảo, bởi vì thời gian của anh rất cấp bách, liền ở trong này bảo Lovejoy phát một phong thư điện báo tư nhân.
"Phong điện báo này gửi cho người nhà tôi, nói tôi đã hủy hôn lễ, cha tôi nhìn thấy thì sẽ biết xử lí như thế nào. Còn lại đợi sau khi tôi trở về, lại cùng bọn họ giải thích." Cal rõ ràng biết mình đang làm gì, phong điện báo này nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, nhưng với anh mà nói, phong ba này tuy lớn nhưng không đến mức khó giải thích. Từ nhỏ đến lớn anh muốn cái gì cũng có được, không ai có thể ngăn cản anh, lần này cũng không ngoại lệ.
Điền xong bảng biểu điện báo tư nhân, anh và Lovejoy trực tiếp đi đến phòng Ismay. Thời gian đã trễ gian hút thuốc đã không còn hành khách nào nữa, Cal như nguyện ở trong phòng khoang hạng nhất nhìn thấy vị chủ tịch công ty White Star Line.
Ismay mặc áo ngủ hình như đang chuẩn bị đi lên giường, hắn nhìn đến Cal hơi ngần ngại lắc đầu, "Tôi còn tưởng hiệp nghị thành phế thải, anh khôi phục thần chí."
Cal không tỉ mỉ nói: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hiện tại chúng ta đi tìm thuyền trưởng trước, trước mười hai giờ phải để thuyền giảm tốc, sau đó cả ngày mai đều phải giảm tốc." Nếu chỉ giảm tốc mấy mười phút như vậy anh chẳng phải lỗ vốn sao.
"Hiện tại? Không, quá muộn." Ismay không tiếp thu đó là một ý kiến hay, hơn nữa hắn thật sự chuẩn bị đi ngủ, cả một ngày đi xã giao đối với một nam nhân có tuổi như ông thật sự hơi cố sức.
"Phải giảm tốc đúng ngày mười bốn, nếu ngày mười năm giảm tốc, một xu tôi cũng không trả." Cal sạch sẽ lưu loát uy hiếp hắn, với anh mà nói, chuyện giảm tốc này giống như là tâm ma đáng sợ. Cho dù giảm tốc với anh không có một chút lợi ích nào, nhưng anh không muốn làm mất tín nhiệm đối với Emily.
Anh vừa mới cầu hôn thành công, cũng không muốn phức tạp thêm.
"Anh cho tôi thời gian, cho dù con thuyền này là của tôi, nhưng nó đang ở trên biển, thuyền trưởng mới là chúa tể chiếc thuyền này. Không có gì ngoài ý muốn hoặc là lí do đầy đủ, muốn thuyết phục hắn giảm tốc thật khó khăn." Ismay nhìn thoáng qua thời gian, cảm thấy nhiệm vụ trước mười hai giờ để thuyền giảm tốc rất khó khăn, hắn có chút giận chó đánh mèo nói, "Thật sự là không rõ tôi vì sao lại phải giống anh chứ, vắt hết óc để thuyền của mình giảm tốc, công ti đối thủ nhất định cười chết tôi."
"Ông có thể để nó gia tốc, đương nhiên cũng có thể để nó giảm tốc, chỉ cần có đủ lợi ích, chỉ là để RMS Titanic chìm cũng chẳng sao. Chúng ta là người làm ăn, Ismay, làm thế nào để kiếm tiền mới là chuyện chúng ta cần lo lắng. Chỉ cần có 300% lợi nhuận, cho dù không có khả năng, thì số tiền tôi đưa cho ông cũng có thể khiến bất cứ ai phạm tội." Cal tùy ý đi đến trước sofa ngồi xuống, anh thuận tay lấy bình rượu Brandy trên bàn, rót vào trong chén. Lúc này anh cần chút rượu để lấy lại tinh thần, hộp thuốc lá đã bị anh vứt bỏ, chỉ có thể uống chút rượu để mình phấn chấn một chút.
Anh cảm thấy mỏi mệt lại hưng phấn, cho dù anh làm một sinh ý lỗ vốn nhưng vẫn không ngăn được cảm xúc nhảy nhót trong đáy lòng. Cả đầu kế hoạch nghiêm cẩn của Cal bị triệt để phá bỏ, một bảng kế hoạch mới lại bắt đầu được hình thành trong đầu. Lễ đính hôn đương nhiên vẫn phải có, nhưng tuyệt đối không liên quan tới Rose.
Rose cùng cái tên mặt trắng kia chạy là vừa vặn, anh cũng không có lòng tốt giúp cô ta loại bỏ tin đồn, tốt nhất cô ta bị cái đống bát quái kia loại ra khỏi vòng xã giao. Sau đó cô ta và bà mẹ hám hư vinh của cô ta có thể cút khỏi thế giới của anh.
Lãnh khốc là bản tính của Cal, anh đối đãi với thứ không có giá trị với mình căn bản không lưu tình.
Suy nghĩ thất thần, Cal lăng lăng nhìn rượu trong chén, trong tay anh dường như vẫn còn cảm xúc khi vuốt ve tay Emily, điều này làm anh không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.
"Trước mười hai giờ, tôi không dám cam đoan nhất định có thể thành công, thời gian quá nhanh." Ismay căn bản không có tâm tư đi chú ý Cal, hắn phiền chán làm lỏng áo ngủ, "Tôi đi tìm thuyền trưởng trước, anh chờ tôi trở lại, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục."
Cal hơi mờ mịt hoàn hồn, anh gật đầu với Ismay, trong nháy mắt liền khôi phục khôn khéo nói: "Ông có thể nói cho thuyền trưởng, thuyền gia tốc trong vùng băng trôi làm nữ tính hành khách hoảng sợ, thỉnh hắn phát huy một chút thân sĩ phong độ để mấy vị nữ sĩ có thể ngủ ngon."
"Đây có thể là một lí do không tồi, ngươi "Vị hôn thê" tinh thần yếu ớt?" Ismay tự cho là hài hước cười nói, "Cô ấy đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để cho thuyền giảm tốc, xem ra gia tốc RMS Titanic dọa hỏng gan của cô ấy." Lời này mang theo một chút ác ý, nói thực ra, Ismay không có chút hảo cảm nào với vị nữ sĩ bị nghi là gián điệp thương mại kia. Không may có một vị hành khách có tiền bị cô ấy lừa tới mức đầu óc bị hỏng, tuy nó có thể làm hắn kiếm được rất nhiều tiền, cũng không trở ngại việc hắn coi đó là chuyện hoang đường.
Cal thoạt nhìn hơi trì độn, có thể là do anh mới uống rượu, cho nên nhất thời không có phản ứng sâu sắc. Ngay trước khi Ismay muốn rời đi, Cal lại đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng lưu lại ở trên người Ismay, vẻ mặt của anh ác độc đáng sợ như vậy, phảng phất như anh là quái vật bò lên từ trên mặt nước, toàn thân không có một tia thiện ý.
Bị ánh mắt chăm chú khắc nghiệt như vậy nhìn chằm chằm làm người ta có cảm giác không rét mà run, Ismay bị Cal nhìn đến sợ hãi, miễn cưỡng duy trì biểu cảm trấn tĩnh nhanh chóng nói: "Tôi thu hồi câu nói vừa rồi, chúc anh hạnh phúc... Là hai người hạnh phúc." Nói xong, Ismay lập tức chạy lấy người, hận không thể mọc thêm ra hai cái đùi.
"Lão hỗn đản." Cal tức giận thấp giọng nguyền rủa, anh cầm ly rượu uống một ngụm, rượu kích thích làm anh vô cùng bình tĩnh.
Lovejoy chậm rãi đi đến bên cạnh anh, thờ ơ đứng thẳng.
"Tôi biết các ngươi cho rằng tôi bị điên rồi." Cal đtùy ý đặt ly rượu lên trên bàn, anh xoa xoa trán, muốn nói rõ cảm giác lúc này. Nhưng trong lúc nhất thời, anh trúc trắc không biết phải dùng cái gì để hình dung, mới có thể giải thích được thứ tình cảm đang quay cuồng tròn lòng anh. Anh quay đầu nhìn ngọn lửa trong lò sưởi, độ ấm khuếch tán sau khi bị đốt cháy, cuối cùng cả thế giới biến thành biển lửa."Trốn cũng không thể trốn."
Cal thấp giọng nói, đáy mắt lạnh lùng bị ngọn lửa hòa tan, "Chúng ta nhất định sẽ gặp nhau."
Lão Poodle lạnh nhạt nhớ tới mấy ngày trước, cố chủ của ông hận không thể giết chết kẻ trộm kia, mà không quá hai ngày, cố chủ của ông lại biến thành tình thánh.
"Ông không có khả năng hiểu cảm giác này đâu." Cal tạm dừng một chút, một cảm giác hạnh phúc theo bản năng làm anh cảm thấy vô thố, mặt nạ anh duy trì khi xã giao bị nứt một khe, "Emily đáp ứng lời cầu hôn của tôi..."
Anh giống như đứa nhỏ thực hiện được giấc mộng, dong dài bắt đầu lặp lại, "Chúng tôi đang yêu nhau."
Lão Poodle,...
Vị nam phó bí mật của gia tộc Hockley này lại bắt đầu sầu lo, trước khi xuống thuyền phải giải thích thế nào, chỉ số thông minh của cố chủ ông bị tình yêu ăn mất.
"A ha..." Cal cười một tiếng, nghiêm cẩn nhìn lò sưởi trong hốc tường, bên trong đốt than lò.
Lão Poodle yên lặng lui về sau vài bước, cách cố chủ đang cười ngây ngốc xa một chút. Ông quyết định, rời thuyền liền về hưu.
Danh sách chương