Editor: Thủy Nhược Lam
Titanic chìm như một cơn ác mộng, bắt đầu từ tản sáng, đến tối không khí mới hết lắng đọng. Tôi còn nhớ rõ lúc chúng tôi xuống thuyền cứu nạn, bến cảng tối đen, mưa to bàng bạc, còn có những người đứng đợi người thân ngồi xổm bên bến cảng xếp thành hàng tạo không khí trầm lặng, cảm giác khẩn trương lạnh như băng.
Lúc Lovejoy che chở tôi và Cal xuống cầu thang, tôi nằm trong lòng Cal ngó đầu ra nhìn, nhìn thấy vô số khuôn mặt lo âu, hi vọng và tuyệt vọng luân chuyển trong mắt họ.
Không chỉ có người nhà hành khách, ngay cả phóng viên tòa soạn báo cũng bị nhiễm không khí khẩn trương ở đây, biểu cảm lúc cười cũng mang theo thương hại và sốt ruột.
Kì thực tôi vẫn luôn mơ hồ với đêm hôm đó, ấn tượng khắc sâu nhất là cha Cal đến bến cảng đón anh, ông ấy ngồi ở trong ô tô, có đôi mắt dị thường giống Cal, mang theo ánh mắt phức tạp nhìn chúng tôi.
Hình như đang may mắn con trai mình tìm được đường sống trong chỗ chết, lại càng như đang tức giận khi con trai mình dẫn theo về một nữ nhân không lên nổi mặt bàn, hơn nữa có thể dự đoán được chuyện này sẽ thành chê cười rất dài trong xã hội thượng lưu.
Tôi cũng không nói nhiều với ông trùm sắt thép kia, bởi vì Cal rất nhanh liền lên một con xe khác, vừa xoa tay tôi vừa nói cho lái xe đến bệnh viện.
Một thời gian ngắn sau tôi phải nằm trong bệnh viện làm trị liệu hồi phục chức năng, Cal gần như không rời khỏi tôi, bởi vì anh và công ty White Star Line có rất nhiều liên hệ, cho nên lúc ở bệnh viện cũng không thể không lưu ý mọi chuyện sau khi Titanic chìm.
Cách ngày RMS Titanic chìm, công ty White Star Line vô cùng nhanh chóng thuê một con thuyền trở lại hải cảng Halifax, nơi Titanic chìm để vứt thi thể.
Cùng lúc đó, đối mặt với chỉ trích đến từ các nơi, còn có thuyền viên bãi công, White Star Line bị bắt làm chậm lại ngày xuất phát của Olympic, thẳng đến khi công ty White Star Line khẳng định Olympic chuẩn bị đầy đủ số thuyền cứu nạn mới được xuất phát.
“Đại khái là chết hơn sáu trăm mười người.” Cal cầm thời báo New York, cau mày nói. “Nếu không phải công ty White Star Line cũng đủ lớn, loại tai nạn này đủ ép sập nó.”
Tôi ngồi ở trên giường bệnh, mặt nghiêm túc viết thư
“Vincent Aster ra một vạn đôla cuối cùng không có phí phạm, ông ấy rất nhanh có thể cử hành lễ tang.” Cal liếc mắt nhìn tôi một cái, báo chí run lẩy bẩy, đầu đề bên trên vô cùng dễ thấy. RMS Titanic nhà thiết kế trưởng không kịp chạy, chết ở trong Đại Tây Dương, gia tộc ông ấy ra giá một vạn đô la để thưởng cho thuyền viên vớt được thi thể, hi vọng có thể tìm được thi thể nhà thiết kế kia, nhân viên vớt thuyền không phụ kì vọng, không chỉ có vớt được thi thể của nhà thiết kế, còn đặt ông ấy trong quan tài đẹp đẽ nhất trên thuyền.
So với một ít thi thể khách nhân khoang hạng ba, chỉ có thể nói tài phú và địa vị thể hiện rất rõ ràng.
Tôi hậu tri hậu giác mới phát hiện, không chỉ có đoàn đội bảo trì con thuyền, dàn nhạc cũng toàn bộ táng thân dưới đáy đại dương lạnh lẽo kia. Quán tính lịch sử đáng sợ làm tôi không rét mà run, cho dù cứu vớt được hơn ba trăm nhân viên công tác Southampton, nhưng dàn nhạc lại không cứu được bất kì một ai.
Lúc còn chưa vớt được thi thể của Wilde, tôi liền viết thư cho nhạc trưởng có quyền uy nhất trong công ty Liverpool Laka về dàn nhạc tám người, kèm theo đó là 5 đồng 4 xu tiền bồi thường, đây là số tiền bồi thường của dàn nhạc. Cho dù xảy ra chuyện bi thương như vậy, cũng không có ai có thể ngăn cản được công ty ma cà rồng này ngừng việc bòn rút tiền bồi thường. Tôi chỉ có thể lấy số tiền đó bồi thường cho cho người nhà nạn nhân, lấy đó làm cam đoan công ty sẽ bồi thường cho người nhà nạn nhân.
Đương nhiên mỗi phong thư đều là lấy danh nghĩa Cal Hockley ký mang ra ngoài, dù sao tiền cũng là của anh.
Công ty nhạc Laka là người phụ trách những người trong dàn nhạc, trong thư tôi còn muốn nhận được địa chỉ của người nhà tám nhạc viên này. Đứng trước cái chết, việc tôi làm cũng chỉ có hạn, lúc tôi rời thuyền, hai tay trống trơn, cái gì cũng không có mang.
Mà tôi có thể làm bây giờ cũng chỉ có hạn, chỉ có thể viết hết thảy những gì tôi nhìn thấy trên thuyền, cẩn thận viết hết thảy thư cho người nhà từng thành viên trong dàn nhạc, hi vọng có thể an ủi người nhà họ.
Chẳng sợ chút an ủi ấy, căn bản bé nhỏ không đáng kể.
Viết xong thư cho vị hôn thê của Wilde, tôi thở nhẹ ra một hơi, cuối cùng tôi viết lên trên bức thư tên của Cal Hockley.
Tôi nghĩ, trên RMS Titanic không có người là Emily, chẳng sợ Cal nói đã bổ sung vé tàu cho tôi, nhưng vé tàu kia chẳng qua là liều thuốc an thần, còn trong tư liệu của hành khách hoàn toàn không có chút gì về tôi.
Cal thấy tôi viết thư xong, đầu từ báo ngó sang đây, nhìn thấy tên mình lại bị tôi lợi dụng, rốt cục nhịn không được oán giận: “Đây không phải việc anh sẽ làm, anh không thể tưởng tượng được một ngày nào đó bị một người phụ nữ khóc sướt mướt kéo tay, cảm ơn anh đã miêu tả chồng cô ta chết anh hùng như thế nào.”
Tôi cất thư lại, nhét vào trong phong bì, kiểm tra lại địa chỉ không sai, mới ngẩng đầu cười ôn nhu với anh, “Nhưng em vô cùng hi vọng, người đàn ông em yêu có lòng đồng cảm, hơn nữa ở trong mắt người khác là một thân sĩ ôn hòa.”
Cal lúc RMS Titanic chìm, bởi vì “Tổ chức” nhân viên chèo thuyền quay trở lại hiện trường, cứu được vài người, chuyện này thậm chí còn lên báo, người người đều khen ngợi.
Kỳ thực khi tôi biết sự tích của Cal, nhịn không được vì anh mà chảy vô số mồ hôi lạnh, nếu lúc đó trong tay anh không có một khẩu súng, có lẽ cũng giống tôi, chết đuối trong đại dương.
“Lòng có đồng cảm, ôn hòa, thật sự là hình dung mới mẻ.” Cal không cần nở nụ cười, ánh mắt một lần nữa đặt lên trên tờ báo.
Tôi thấy anh cầm tờ báo, bên trên có rất nhiều tin tức đến từ công ty báo chí và truyền hình Marconi, trong tai nạn lần này, nhà báo và mấy nhà truyền hình buôn bán lời đầy bát.
Ngược lại ở trên đại lộ Broadway, ngoài cửa công ty White Star Line, mỗi ngày có vô số người mắng chửi.
Bởi vì cho tới hôm nay, công ty White Star Line cũng không vì thuyền chìm mà bồi thường.
Thật sự là một đám thương nhân máu lạnh.
Tôi liếc mắt nhìn Cal một cái, người này kỳ thực cũng không có chút tốt đẹp nào, bởi vì cổ phiếu White Star Line đã bán hết ra ngoài, vô luận công ty White Star Line lần này nhận bao lớn ảnh hưởng, đối với Cal mà nói, tổn thất của hàng này đã đến mức thấp nhất. Cho nên người này mỗi ngày đều cầm báo cười nhạo công ty White Star Line chật vật, về phần đã chết bao nhiêu người, đối với Cal mà nói không có cảm giác gì, chẳng sợ nhìn thấy người anh quen biết báo tang, cũng hoàn toàn không có một tia động dung.
Cal sâu sắc bắt giữ được ánh mắt của tôi, anh vô cùng nhanh chóng dứt ánh mắt ra khỏi tờ báo, nhìn về phía tôi, hình như không hiểu tại sao ánh mắt của tôi lại trở lên âm trầm.
Sau đó anh suy xét hai giây, lập tức sờ chân đang bị cố định của tôi, nhẹ giọng an ủi: “Bác sĩ nói em sẽ không có chuyện gì, Emily, đợi đến khi em xuất viện, tuyệt đối có thể hoạt bát giống như…” Cal hình như đang suy xét từ nào hình dung tao nhã một chút, nhưng với sức tưởng tượng nghèo nàn của mình, chỉ có thể thay đổi chủ ý nói: “Em hoạt bát quá cũng không tốt, quả thực làm cạn kiệt sức sống, bác sĩ nói lượng vận động của em trên thuyền lúc trước, chính là hành vi tự sát.”
Tôi cũng không hoạt bát, đều là bị cuộc sống bức ra chứ. Tôi xoa nhẹ huyệt Thái Dương, ở trên thuyền không rõ ràng, nhưng vừa trải qua tai nạn rơi xuống nước, đợi đến khi thuyền cập b. Nếu không tĩnh dưỡng mấy tháng, về sau đừng ờ mới biết cơ thể hư không trống rỗng bao nhiêu, đừng nói là đứng lên khiêu vũ, có thể cam đoan sức khỏe bình thường cũng là may mắn rồi.
Cal cầm lấy tay tôi, bàn tay anh thật ấm áp, tôi vốn đã mệt mỏi nhắm mắt lại, bởi vì động tác của anh mà mở mắt ra, lại nhìn thấy Cal cười đến thật vui vẻ.
Kỳ thực lúc anh không cười một chút cũng không đẹp, tuy rằng không phải khuôn mặt dữ tợn, nhưng là vẻ mặt “Toàn thế giới đều thiếu tôi mấy trăm vạn không trả” âm trầm đủ để gạt bỏ tất cả ưu điểm của anh. Ngược lại lúc cười, đặc biệt trẻ con, sát khí không có, còn thừa lại đáng yêu.
Dùng từ đáng yêu để hình dung lão nam nhân ba mươi tuổi, tôi lại nhịn không được lo lắng vì ánh mắt của mình.
“Đêm qua anh đã nói với cha.” Cal tự tin tràn đầy nói, “Trong khoảng thời gian tìm hiểu này đã đạt được nhất trí, lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào tháng hai năm sau, khi đó dư ba RMS Titanic cũng sẽ kết thúc.”
Tôi ngẩn người nhìn anh, không hiểu anh đang nói cái gì.
Sau đó giống như ném bom, Cal vô cùng cao hứng ném mấy quả cho tôi, nổ tôi tỉnh lại, “Chúng ta sẽ kết hôn, Emily.”
Kỳ thực chúng tôi kết hôn không làm tôi động dung, làm tôi động dung là, cha anh lại đồng ý chuyện này?
Nhưng Cal không giống như phát tác bệnh vọng tưởng, tôi vội vã hỏi: “Điều kiện gì?”
Cal khóe miệng ý cười không ngừng, chỉ là không chút để ý đề cao âm điệu, “Điều kiện? Không có điều kiện gì, cha anh rất thích em, ông ấy đương nhiên sẽ đồng ý hôn lễ này, nó hoàn toàn không cần thêm bất cứ điều kiện gì.”
Anh cho rằng tôi là đứa bé ba tuổi sao? Ngày hôm đó lúc rời thuyền, lão cha anh ngồi trong xe, ánh mắt đều hận không thể biến thành lưỡi dao sắc bén thiên đao vạn quả tôi, có thể vài ngày đã thích tôi, chẳng lẽ thân thể này của tôi biến thành công chúa hoàng thất nước Anh?
Titanic chìm như một cơn ác mộng, bắt đầu từ tản sáng, đến tối không khí mới hết lắng đọng. Tôi còn nhớ rõ lúc chúng tôi xuống thuyền cứu nạn, bến cảng tối đen, mưa to bàng bạc, còn có những người đứng đợi người thân ngồi xổm bên bến cảng xếp thành hàng tạo không khí trầm lặng, cảm giác khẩn trương lạnh như băng.
Lúc Lovejoy che chở tôi và Cal xuống cầu thang, tôi nằm trong lòng Cal ngó đầu ra nhìn, nhìn thấy vô số khuôn mặt lo âu, hi vọng và tuyệt vọng luân chuyển trong mắt họ.
Không chỉ có người nhà hành khách, ngay cả phóng viên tòa soạn báo cũng bị nhiễm không khí khẩn trương ở đây, biểu cảm lúc cười cũng mang theo thương hại và sốt ruột.
Kì thực tôi vẫn luôn mơ hồ với đêm hôm đó, ấn tượng khắc sâu nhất là cha Cal đến bến cảng đón anh, ông ấy ngồi ở trong ô tô, có đôi mắt dị thường giống Cal, mang theo ánh mắt phức tạp nhìn chúng tôi.
Hình như đang may mắn con trai mình tìm được đường sống trong chỗ chết, lại càng như đang tức giận khi con trai mình dẫn theo về một nữ nhân không lên nổi mặt bàn, hơn nữa có thể dự đoán được chuyện này sẽ thành chê cười rất dài trong xã hội thượng lưu.
Tôi cũng không nói nhiều với ông trùm sắt thép kia, bởi vì Cal rất nhanh liền lên một con xe khác, vừa xoa tay tôi vừa nói cho lái xe đến bệnh viện.
Một thời gian ngắn sau tôi phải nằm trong bệnh viện làm trị liệu hồi phục chức năng, Cal gần như không rời khỏi tôi, bởi vì anh và công ty White Star Line có rất nhiều liên hệ, cho nên lúc ở bệnh viện cũng không thể không lưu ý mọi chuyện sau khi Titanic chìm.
Cách ngày RMS Titanic chìm, công ty White Star Line vô cùng nhanh chóng thuê một con thuyền trở lại hải cảng Halifax, nơi Titanic chìm để vứt thi thể.
Cùng lúc đó, đối mặt với chỉ trích đến từ các nơi, còn có thuyền viên bãi công, White Star Line bị bắt làm chậm lại ngày xuất phát của Olympic, thẳng đến khi công ty White Star Line khẳng định Olympic chuẩn bị đầy đủ số thuyền cứu nạn mới được xuất phát.
“Đại khái là chết hơn sáu trăm mười người.” Cal cầm thời báo New York, cau mày nói. “Nếu không phải công ty White Star Line cũng đủ lớn, loại tai nạn này đủ ép sập nó.”
Tôi ngồi ở trên giường bệnh, mặt nghiêm túc viết thư
“Vincent Aster ra một vạn đôla cuối cùng không có phí phạm, ông ấy rất nhanh có thể cử hành lễ tang.” Cal liếc mắt nhìn tôi một cái, báo chí run lẩy bẩy, đầu đề bên trên vô cùng dễ thấy. RMS Titanic nhà thiết kế trưởng không kịp chạy, chết ở trong Đại Tây Dương, gia tộc ông ấy ra giá một vạn đô la để thưởng cho thuyền viên vớt được thi thể, hi vọng có thể tìm được thi thể nhà thiết kế kia, nhân viên vớt thuyền không phụ kì vọng, không chỉ có vớt được thi thể của nhà thiết kế, còn đặt ông ấy trong quan tài đẹp đẽ nhất trên thuyền.
So với một ít thi thể khách nhân khoang hạng ba, chỉ có thể nói tài phú và địa vị thể hiện rất rõ ràng.
Tôi hậu tri hậu giác mới phát hiện, không chỉ có đoàn đội bảo trì con thuyền, dàn nhạc cũng toàn bộ táng thân dưới đáy đại dương lạnh lẽo kia. Quán tính lịch sử đáng sợ làm tôi không rét mà run, cho dù cứu vớt được hơn ba trăm nhân viên công tác Southampton, nhưng dàn nhạc lại không cứu được bất kì một ai.
Lúc còn chưa vớt được thi thể của Wilde, tôi liền viết thư cho nhạc trưởng có quyền uy nhất trong công ty Liverpool Laka về dàn nhạc tám người, kèm theo đó là 5 đồng 4 xu tiền bồi thường, đây là số tiền bồi thường của dàn nhạc. Cho dù xảy ra chuyện bi thương như vậy, cũng không có ai có thể ngăn cản được công ty ma cà rồng này ngừng việc bòn rút tiền bồi thường. Tôi chỉ có thể lấy số tiền đó bồi thường cho cho người nhà nạn nhân, lấy đó làm cam đoan công ty sẽ bồi thường cho người nhà nạn nhân.
Đương nhiên mỗi phong thư đều là lấy danh nghĩa Cal Hockley ký mang ra ngoài, dù sao tiền cũng là của anh.
Công ty nhạc Laka là người phụ trách những người trong dàn nhạc, trong thư tôi còn muốn nhận được địa chỉ của người nhà tám nhạc viên này. Đứng trước cái chết, việc tôi làm cũng chỉ có hạn, lúc tôi rời thuyền, hai tay trống trơn, cái gì cũng không có mang.
Mà tôi có thể làm bây giờ cũng chỉ có hạn, chỉ có thể viết hết thảy những gì tôi nhìn thấy trên thuyền, cẩn thận viết hết thảy thư cho người nhà từng thành viên trong dàn nhạc, hi vọng có thể an ủi người nhà họ.
Chẳng sợ chút an ủi ấy, căn bản bé nhỏ không đáng kể.
Viết xong thư cho vị hôn thê của Wilde, tôi thở nhẹ ra một hơi, cuối cùng tôi viết lên trên bức thư tên của Cal Hockley.
Tôi nghĩ, trên RMS Titanic không có người là Emily, chẳng sợ Cal nói đã bổ sung vé tàu cho tôi, nhưng vé tàu kia chẳng qua là liều thuốc an thần, còn trong tư liệu của hành khách hoàn toàn không có chút gì về tôi.
Cal thấy tôi viết thư xong, đầu từ báo ngó sang đây, nhìn thấy tên mình lại bị tôi lợi dụng, rốt cục nhịn không được oán giận: “Đây không phải việc anh sẽ làm, anh không thể tưởng tượng được một ngày nào đó bị một người phụ nữ khóc sướt mướt kéo tay, cảm ơn anh đã miêu tả chồng cô ta chết anh hùng như thế nào.”
Tôi cất thư lại, nhét vào trong phong bì, kiểm tra lại địa chỉ không sai, mới ngẩng đầu cười ôn nhu với anh, “Nhưng em vô cùng hi vọng, người đàn ông em yêu có lòng đồng cảm, hơn nữa ở trong mắt người khác là một thân sĩ ôn hòa.”
Cal lúc RMS Titanic chìm, bởi vì “Tổ chức” nhân viên chèo thuyền quay trở lại hiện trường, cứu được vài người, chuyện này thậm chí còn lên báo, người người đều khen ngợi.
Kỳ thực khi tôi biết sự tích của Cal, nhịn không được vì anh mà chảy vô số mồ hôi lạnh, nếu lúc đó trong tay anh không có một khẩu súng, có lẽ cũng giống tôi, chết đuối trong đại dương.
“Lòng có đồng cảm, ôn hòa, thật sự là hình dung mới mẻ.” Cal không cần nở nụ cười, ánh mắt một lần nữa đặt lên trên tờ báo.
Tôi thấy anh cầm tờ báo, bên trên có rất nhiều tin tức đến từ công ty báo chí và truyền hình Marconi, trong tai nạn lần này, nhà báo và mấy nhà truyền hình buôn bán lời đầy bát.
Ngược lại ở trên đại lộ Broadway, ngoài cửa công ty White Star Line, mỗi ngày có vô số người mắng chửi.
Bởi vì cho tới hôm nay, công ty White Star Line cũng không vì thuyền chìm mà bồi thường.
Thật sự là một đám thương nhân máu lạnh.
Tôi liếc mắt nhìn Cal một cái, người này kỳ thực cũng không có chút tốt đẹp nào, bởi vì cổ phiếu White Star Line đã bán hết ra ngoài, vô luận công ty White Star Line lần này nhận bao lớn ảnh hưởng, đối với Cal mà nói, tổn thất của hàng này đã đến mức thấp nhất. Cho nên người này mỗi ngày đều cầm báo cười nhạo công ty White Star Line chật vật, về phần đã chết bao nhiêu người, đối với Cal mà nói không có cảm giác gì, chẳng sợ nhìn thấy người anh quen biết báo tang, cũng hoàn toàn không có một tia động dung.
Cal sâu sắc bắt giữ được ánh mắt của tôi, anh vô cùng nhanh chóng dứt ánh mắt ra khỏi tờ báo, nhìn về phía tôi, hình như không hiểu tại sao ánh mắt của tôi lại trở lên âm trầm.
Sau đó anh suy xét hai giây, lập tức sờ chân đang bị cố định của tôi, nhẹ giọng an ủi: “Bác sĩ nói em sẽ không có chuyện gì, Emily, đợi đến khi em xuất viện, tuyệt đối có thể hoạt bát giống như…” Cal hình như đang suy xét từ nào hình dung tao nhã một chút, nhưng với sức tưởng tượng nghèo nàn của mình, chỉ có thể thay đổi chủ ý nói: “Em hoạt bát quá cũng không tốt, quả thực làm cạn kiệt sức sống, bác sĩ nói lượng vận động của em trên thuyền lúc trước, chính là hành vi tự sát.”
Tôi cũng không hoạt bát, đều là bị cuộc sống bức ra chứ. Tôi xoa nhẹ huyệt Thái Dương, ở trên thuyền không rõ ràng, nhưng vừa trải qua tai nạn rơi xuống nước, đợi đến khi thuyền cập b. Nếu không tĩnh dưỡng mấy tháng, về sau đừng ờ mới biết cơ thể hư không trống rỗng bao nhiêu, đừng nói là đứng lên khiêu vũ, có thể cam đoan sức khỏe bình thường cũng là may mắn rồi.
Cal cầm lấy tay tôi, bàn tay anh thật ấm áp, tôi vốn đã mệt mỏi nhắm mắt lại, bởi vì động tác của anh mà mở mắt ra, lại nhìn thấy Cal cười đến thật vui vẻ.
Kỳ thực lúc anh không cười một chút cũng không đẹp, tuy rằng không phải khuôn mặt dữ tợn, nhưng là vẻ mặt “Toàn thế giới đều thiếu tôi mấy trăm vạn không trả” âm trầm đủ để gạt bỏ tất cả ưu điểm của anh. Ngược lại lúc cười, đặc biệt trẻ con, sát khí không có, còn thừa lại đáng yêu.
Dùng từ đáng yêu để hình dung lão nam nhân ba mươi tuổi, tôi lại nhịn không được lo lắng vì ánh mắt của mình.
“Đêm qua anh đã nói với cha.” Cal tự tin tràn đầy nói, “Trong khoảng thời gian tìm hiểu này đã đạt được nhất trí, lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào tháng hai năm sau, khi đó dư ba RMS Titanic cũng sẽ kết thúc.”
Tôi ngẩn người nhìn anh, không hiểu anh đang nói cái gì.
Sau đó giống như ném bom, Cal vô cùng cao hứng ném mấy quả cho tôi, nổ tôi tỉnh lại, “Chúng ta sẽ kết hôn, Emily.”
Kỳ thực chúng tôi kết hôn không làm tôi động dung, làm tôi động dung là, cha anh lại đồng ý chuyện này?
Nhưng Cal không giống như phát tác bệnh vọng tưởng, tôi vội vã hỏi: “Điều kiện gì?”
Cal khóe miệng ý cười không ngừng, chỉ là không chút để ý đề cao âm điệu, “Điều kiện? Không có điều kiện gì, cha anh rất thích em, ông ấy đương nhiên sẽ đồng ý hôn lễ này, nó hoàn toàn không cần thêm bất cứ điều kiện gì.”
Anh cho rằng tôi là đứa bé ba tuổi sao? Ngày hôm đó lúc rời thuyền, lão cha anh ngồi trong xe, ánh mắt đều hận không thể biến thành lưỡi dao sắc bén thiên đao vạn quả tôi, có thể vài ngày đã thích tôi, chẳng lẽ thân thể này của tôi biến thành công chúa hoàng thất nước Anh?
Danh sách chương