Editor: Thủy Nhược Lam
Tôi vứt ý tưởng không thực tế đó ra khỏi đầu, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục hỏi, “Hai người đến cùng là nói chuyện gì? Không muốn nói cho em, cha anh mà thích em chẳng khác nào chuyện kinh dị, một người đàn ông thượng lưu sẽ không bao giờ đồng ý cho con trai mình lấy một người như em.”
Bởi vì thân thế tôi không rõ, lại còn đến từ tầng dưới chót, cho là gia đình bình thường, cũng tuyệt đối không muốn cưới tôi.
Ý cười bên miệng Cal vừa thu lại, nhíu mày trầm giọng nói: “Em là tốt nhất, về phần thân phận căn bản không phải vấn đề, anh có thể giúp em giải quyết, vấn đề bên cha anh, anh cũng có thể giải quyết. Anh là đàn ông, em phải cho anh cơ hội đảm đương trách nhiệm của mình, nếu anh ngay cả một hôn lễ cũng không thể cho em, anh căn bản không xứng theo đuổi em.”
Cal gắt gao nắm chặt tay của tôi, tôi lại không cảm nhận được đau đớn, tôi nghĩ vụ tai nạn kia làm anh trưởng thành lên không ít, ít nhất so với lúc trước khi lên thuyền càng có khí khái đàn ông.
“Cha anh đồng ý, khẳng định anh phải trả giá gì đó, chẳng lẽ anh đứng trước mặt ông ấy lấy dao dọa tự tử?” Tôi hoài nghi quét nhìn toàn thân cao thấp anh, lại lo lắng anh bị cha anh đánh gãy vài cái xương sườn nhưng cố chống đỡ không cho tôi biết.
Cal ngón tay run lẩy bẩy, nhưng biểu cảm lại vô cùng lạnh nhạt, “Bọn anh nói chuyện rất bình tĩnh vài giờ, anh nói cho ông ấy anh có tình cảm với em, còn có chúng ta cùng trải qua hoạn nạn, tuy trong lúc nói chuyện có xảy ra vài chuyện cãi vã nho nhỏ, chỉ một ít thôi, sau .”đó đã đạt thành ý kiến thống nhất
Cha anh khẳng khái rộng lượng như vậy sao?
Tôi thật sự không thể tin.
Có thể là ánh mắt hoài nghi của tôi quá rõ ràng, Cal nhịn không được nói lỡ miệng, “Em mang thai, ông ấy sẽ thu liễm hơn.”
“Mang thai?” Tôi kì thực rất xa lạ với chuyện này, lặp lại vài lần, sau đó mới trừng mắt hô to, “Mang thai!”
Cal xấu hổ liếc nhìn bụng tôi vài cái, mới mặt dày nói: “Cho nên hôn lễ định vào sang năm, là muốn sinh xong đứa nhỏ, để em mặc áo cưới xinh đẹp hơn. Vốn định cử hành hôn lễ lúc bụng em còn chưa kịp lớn, nhưng anh bận giải trừ hôn ước, cho nên quá nhanh với chúng ta sẽ làm thanh danh không được tốt lắm.”
“Chúng ta…” Tôi tức phát run tiến sát gần Cal, ghé vào tai anh thấp giọng nói, “Chúng ta ngay cả giường cũng chưa lên lấy đâu ra đứa nhỏ.”
Ngay cả chuyện này cũng có thể nói dối không trợn mắt, tôi thật sự xem anh như vậy là đủ rồi.
“Luôn sẽ có.” Cal thấp giọng nói, nói xong mới biết mình nói quá trắng trợn, nhưng trong mắt khát vọng đều sắp hóa thành thực chất rồi, không biết có phải vô tình hay cố ý không mà anh bắt đầu cọ xát bàn tay tôi, biểu cảm trên mặt lại vô cùng quân tử.
“Thân sĩ một chút, Hockley tiên sinh.” Tôi tú tay mình về, bị anh làm vậy nổi hết cả da gà, thật sự là buồn nôn.
Cal không sợ chết lắm miệng một câu, “Đứa nhỏ luôn sẽ có.”
Đúng vậy, tốt nhất xong việc ngay lúc này, vậy thì sang năm sẽ có một đứa nhỏ. Hơn nữa lời nói dối còn chiếm lý, thì sao lại đỏ mặt chứ?
Hơn nữa tôi vẫn cảm thấy cha anh không phải là loại người cứ thấy có em bé là sẽ thỏa hiệp. Khẳng định là Cal và cha anh đạt thành hiệp nghị gì đó rồi, hắn phụ thân mới bằng lòng nhả ra.
Tôi thật sự là bị khuôn mặt vô tội của Cal đánh bại, vô lực nằm trở lại giường bệnh, chăn vén lên trùm kín đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, tiếp theo còn phải viết thư cho vợ của Andrew.
Vụ tai nạn này vẫn sẽ lưu lại dư ba trong lòng người thân của những nạn nhân kia, kỳ thật tôi đã rất may mắn, tôi còn sống, Cal cũng còn sống. Còn sống so với tất cả những thứ khác đều quan trọng hơn, tất cả đều không đáng để so đo.
Vào tháng năm, Cal đi tham gia lễ tang Aster ở New York do người nhà Baker cử hành long trọng. Cùng lúc đó, nghĩa trang Halifax cũng hạ táng những thi thể không có người đến nhận, có một vài bia mộ không có tên chỉ đánh số.
Lúc tôi chống nạng xuất hiện, nhìn bầu trời đầy sương mù ở New York, đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian này thật dài.
Lúc Jack xuống thuyền, liền cầu hôn Rose, tôi không rõ cảnh tượng lúc đó, nhưng nhất định rất lãng mạn.
RMS Titanic kết thúc, nam nữ nhân vật chính ở cùng nhau, giống như viên mãn một mộng tưởng của tôi.
Tuy nhiên Cal vẫn làm chuyện tôi không thể cản được, anh cố ý đem chuyện giải trừ hôn ước hắt thẳng chậu nước bẩn lên người Rose, chuyện này còn làm Cal vô cùng vui vẻ, tìm mọi cách đạp lên Jack và Rose. Chờ lúc tôi ý thức được chuyện này, lời đồn đãi bên ngoài đã không thu lại được nữa.
Tuy nhiên anh cũng không hư tới mức lòng bàn chân toàn mùi, trong lúc bôi đen Rose còn giúp cô ấy trả hết nợ nần, lúc trước anh và Rose đính hôn đã trả một phần, sau khi xuống thuyền thì trả hết.
Nhưng sau này Rose không thể xuất hiện trong vòng xã hội thượng lưu được nữa, tôi nghĩ đả kích này làm mẹ cô ấy sẽ không chịu được.
Hôn lễ của Rose được định vào tháng bảy, tôi còn tự mình đến hiệu chụp ảnh ở New York nhìn Jack và Rose chụp ảnh cưới. Chính mắt nhìn Hai người họ đứng chung trong một bức ảnh, hơn nữa còn là ảnh cưới.
Trước lúc chuẩn bị cho hôn lễ, tôi đã viết cho Duncan, người sáng lập ra múa hiện đại, bức thư này tôi đã sửa chữa trong một tháng, bên trên là tổng kết những gì tôi biết về múa hiện đại.
Tôi tin tưởng, vũ đạo là một môn nghệ thuật vĩ đại. Cần một vũ đạo gia chuyên tâm theo đuổi cả đời.
Cal ở trung tâm thành phố tìm một gian nhà trọ, giao thông tiện lợi, gần Broadway, nhưng tiếng ồn khá lớn. Tôi xuất viện được anh trực tiếp đưa đến đó.
“Anh sẽ không để mọi người trực tiếp gặp mặt.” Cal vô cùng khẩn trương nói, thật giống như anh muốn đi chiến đấu với mãnh thú hồng hoang, “Chờ hết thảy đều trần ai lạc định, anh mới cho em gặp họ.”
Anh nói về cha mình và người thân trong gia đình. Tôi thử hỏi tình huống trong nhà anh, Cal không cho là đúng nói: “Đừng lo lắng, tiền tài luôn có thể giải quyết bất cứ chuyện gì, anh sẽ không để bất cứ ai đến cản chuyện của chúng ta.”
Tôi biết người lớn trong nhà anh cho anh áp lực rất lớn, ít nhất là với cuộc sống thuận buồm xuôi gió của anh, trừ bỏ gặp nạn trên thuyền đối với cuộc sống từ trước tới nay của Cal mà nói, muốn bỏ qua mọi lời nói trong gia đình là chuyện rất khó.
Khó cũng thế, anh từ trước tới nay chưa từng để áp lực đó chuyển lên đầu tôi. Tôi thường xuyên thấy ánh mắt anh thâm trầm, cảm giác mạnh mẽ trên mặt anh bị ma sát biến thành thâm thúy hơn, ngược lại có cảm giác thành thục cơ trí.
Hôn lễ của Rose và Jack, được cử hành tại một giáo đường nhỏ ở New York, vừa khéo là ngày có ánh mặt trời tốt nhất tháng bảy, khó được không có cảm giác oi bức ẩm ướt. Rose mặc áo cưới trắng đơn giản, như một vị thục nữ đến từ thời đại Victoria, khăn voan màu xa trắng chảy xuôi theo bờ vai che đi mái tóc xoăn, che khuất khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, dài đến đầu gối, mang lại cảm giác mộng ảo.
Trong tay cô ấy mang bó hoa mã đề màu trắng, mang vòng cổ trân châu màu trắng, bước chân kiên định đi tới bên Jack.
Hôn lễ này không trang trọng, cũng không xa hoa, nhưng lại mang đến sự rung động trong trái tim.
Khi hai người họ hôn môi, trao cho nhau lời hứa hẹn cả đời, tôi dẫn đầu vỗ tay, mặc kệ về sau cuộc sống sẽ mang đến bao nhiêu đau khổ, ít nhất giờ này khắc này bọn họ vô cùng vui vẻ.
Tôi vứt ý tưởng không thực tế đó ra khỏi đầu, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục hỏi, “Hai người đến cùng là nói chuyện gì? Không muốn nói cho em, cha anh mà thích em chẳng khác nào chuyện kinh dị, một người đàn ông thượng lưu sẽ không bao giờ đồng ý cho con trai mình lấy một người như em.”
Bởi vì thân thế tôi không rõ, lại còn đến từ tầng dưới chót, cho là gia đình bình thường, cũng tuyệt đối không muốn cưới tôi.
Ý cười bên miệng Cal vừa thu lại, nhíu mày trầm giọng nói: “Em là tốt nhất, về phần thân phận căn bản không phải vấn đề, anh có thể giúp em giải quyết, vấn đề bên cha anh, anh cũng có thể giải quyết. Anh là đàn ông, em phải cho anh cơ hội đảm đương trách nhiệm của mình, nếu anh ngay cả một hôn lễ cũng không thể cho em, anh căn bản không xứng theo đuổi em.”
Cal gắt gao nắm chặt tay của tôi, tôi lại không cảm nhận được đau đớn, tôi nghĩ vụ tai nạn kia làm anh trưởng thành lên không ít, ít nhất so với lúc trước khi lên thuyền càng có khí khái đàn ông.
“Cha anh đồng ý, khẳng định anh phải trả giá gì đó, chẳng lẽ anh đứng trước mặt ông ấy lấy dao dọa tự tử?” Tôi hoài nghi quét nhìn toàn thân cao thấp anh, lại lo lắng anh bị cha anh đánh gãy vài cái xương sườn nhưng cố chống đỡ không cho tôi biết.
Cal ngón tay run lẩy bẩy, nhưng biểu cảm lại vô cùng lạnh nhạt, “Bọn anh nói chuyện rất bình tĩnh vài giờ, anh nói cho ông ấy anh có tình cảm với em, còn có chúng ta cùng trải qua hoạn nạn, tuy trong lúc nói chuyện có xảy ra vài chuyện cãi vã nho nhỏ, chỉ một ít thôi, sau .”đó đã đạt thành ý kiến thống nhất
Cha anh khẳng khái rộng lượng như vậy sao?
Tôi thật sự không thể tin.
Có thể là ánh mắt hoài nghi của tôi quá rõ ràng, Cal nhịn không được nói lỡ miệng, “Em mang thai, ông ấy sẽ thu liễm hơn.”
“Mang thai?” Tôi kì thực rất xa lạ với chuyện này, lặp lại vài lần, sau đó mới trừng mắt hô to, “Mang thai!”
Cal xấu hổ liếc nhìn bụng tôi vài cái, mới mặt dày nói: “Cho nên hôn lễ định vào sang năm, là muốn sinh xong đứa nhỏ, để em mặc áo cưới xinh đẹp hơn. Vốn định cử hành hôn lễ lúc bụng em còn chưa kịp lớn, nhưng anh bận giải trừ hôn ước, cho nên quá nhanh với chúng ta sẽ làm thanh danh không được tốt lắm.”
“Chúng ta…” Tôi tức phát run tiến sát gần Cal, ghé vào tai anh thấp giọng nói, “Chúng ta ngay cả giường cũng chưa lên lấy đâu ra đứa nhỏ.”
Ngay cả chuyện này cũng có thể nói dối không trợn mắt, tôi thật sự xem anh như vậy là đủ rồi.
“Luôn sẽ có.” Cal thấp giọng nói, nói xong mới biết mình nói quá trắng trợn, nhưng trong mắt khát vọng đều sắp hóa thành thực chất rồi, không biết có phải vô tình hay cố ý không mà anh bắt đầu cọ xát bàn tay tôi, biểu cảm trên mặt lại vô cùng quân tử.
“Thân sĩ một chút, Hockley tiên sinh.” Tôi tú tay mình về, bị anh làm vậy nổi hết cả da gà, thật sự là buồn nôn.
Cal không sợ chết lắm miệng một câu, “Đứa nhỏ luôn sẽ có.”
Đúng vậy, tốt nhất xong việc ngay lúc này, vậy thì sang năm sẽ có một đứa nhỏ. Hơn nữa lời nói dối còn chiếm lý, thì sao lại đỏ mặt chứ?
Hơn nữa tôi vẫn cảm thấy cha anh không phải là loại người cứ thấy có em bé là sẽ thỏa hiệp. Khẳng định là Cal và cha anh đạt thành hiệp nghị gì đó rồi, hắn phụ thân mới bằng lòng nhả ra.
Tôi thật sự là bị khuôn mặt vô tội của Cal đánh bại, vô lực nằm trở lại giường bệnh, chăn vén lên trùm kín đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, tiếp theo còn phải viết thư cho vợ của Andrew.
Vụ tai nạn này vẫn sẽ lưu lại dư ba trong lòng người thân của những nạn nhân kia, kỳ thật tôi đã rất may mắn, tôi còn sống, Cal cũng còn sống. Còn sống so với tất cả những thứ khác đều quan trọng hơn, tất cả đều không đáng để so đo.
Vào tháng năm, Cal đi tham gia lễ tang Aster ở New York do người nhà Baker cử hành long trọng. Cùng lúc đó, nghĩa trang Halifax cũng hạ táng những thi thể không có người đến nhận, có một vài bia mộ không có tên chỉ đánh số.
Lúc tôi chống nạng xuất hiện, nhìn bầu trời đầy sương mù ở New York, đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian này thật dài.
Lúc Jack xuống thuyền, liền cầu hôn Rose, tôi không rõ cảnh tượng lúc đó, nhưng nhất định rất lãng mạn.
RMS Titanic kết thúc, nam nữ nhân vật chính ở cùng nhau, giống như viên mãn một mộng tưởng của tôi.
Tuy nhiên Cal vẫn làm chuyện tôi không thể cản được, anh cố ý đem chuyện giải trừ hôn ước hắt thẳng chậu nước bẩn lên người Rose, chuyện này còn làm Cal vô cùng vui vẻ, tìm mọi cách đạp lên Jack và Rose. Chờ lúc tôi ý thức được chuyện này, lời đồn đãi bên ngoài đã không thu lại được nữa.
Tuy nhiên anh cũng không hư tới mức lòng bàn chân toàn mùi, trong lúc bôi đen Rose còn giúp cô ấy trả hết nợ nần, lúc trước anh và Rose đính hôn đã trả một phần, sau khi xuống thuyền thì trả hết.
Nhưng sau này Rose không thể xuất hiện trong vòng xã hội thượng lưu được nữa, tôi nghĩ đả kích này làm mẹ cô ấy sẽ không chịu được.
Hôn lễ của Rose được định vào tháng bảy, tôi còn tự mình đến hiệu chụp ảnh ở New York nhìn Jack và Rose chụp ảnh cưới. Chính mắt nhìn Hai người họ đứng chung trong một bức ảnh, hơn nữa còn là ảnh cưới.
Trước lúc chuẩn bị cho hôn lễ, tôi đã viết cho Duncan, người sáng lập ra múa hiện đại, bức thư này tôi đã sửa chữa trong một tháng, bên trên là tổng kết những gì tôi biết về múa hiện đại.
Tôi tin tưởng, vũ đạo là một môn nghệ thuật vĩ đại. Cần một vũ đạo gia chuyên tâm theo đuổi cả đời.
Cal ở trung tâm thành phố tìm một gian nhà trọ, giao thông tiện lợi, gần Broadway, nhưng tiếng ồn khá lớn. Tôi xuất viện được anh trực tiếp đưa đến đó.
“Anh sẽ không để mọi người trực tiếp gặp mặt.” Cal vô cùng khẩn trương nói, thật giống như anh muốn đi chiến đấu với mãnh thú hồng hoang, “Chờ hết thảy đều trần ai lạc định, anh mới cho em gặp họ.”
Anh nói về cha mình và người thân trong gia đình. Tôi thử hỏi tình huống trong nhà anh, Cal không cho là đúng nói: “Đừng lo lắng, tiền tài luôn có thể giải quyết bất cứ chuyện gì, anh sẽ không để bất cứ ai đến cản chuyện của chúng ta.”
Tôi biết người lớn trong nhà anh cho anh áp lực rất lớn, ít nhất là với cuộc sống thuận buồm xuôi gió của anh, trừ bỏ gặp nạn trên thuyền đối với cuộc sống từ trước tới nay của Cal mà nói, muốn bỏ qua mọi lời nói trong gia đình là chuyện rất khó.
Khó cũng thế, anh từ trước tới nay chưa từng để áp lực đó chuyển lên đầu tôi. Tôi thường xuyên thấy ánh mắt anh thâm trầm, cảm giác mạnh mẽ trên mặt anh bị ma sát biến thành thâm thúy hơn, ngược lại có cảm giác thành thục cơ trí.
Hôn lễ của Rose và Jack, được cử hành tại một giáo đường nhỏ ở New York, vừa khéo là ngày có ánh mặt trời tốt nhất tháng bảy, khó được không có cảm giác oi bức ẩm ướt. Rose mặc áo cưới trắng đơn giản, như một vị thục nữ đến từ thời đại Victoria, khăn voan màu xa trắng chảy xuôi theo bờ vai che đi mái tóc xoăn, che khuất khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, dài đến đầu gối, mang lại cảm giác mộng ảo.
Trong tay cô ấy mang bó hoa mã đề màu trắng, mang vòng cổ trân châu màu trắng, bước chân kiên định đi tới bên Jack.
Hôn lễ này không trang trọng, cũng không xa hoa, nhưng lại mang đến sự rung động trong trái tim.
Khi hai người họ hôn môi, trao cho nhau lời hứa hẹn cả đời, tôi dẫn đầu vỗ tay, mặc kệ về sau cuộc sống sẽ mang đến bao nhiêu đau khổ, ít nhất giờ này khắc này bọn họ vô cùng vui vẻ.
Danh sách chương