Editor: Thủy Nhược Lam
Lúc tôi chống nạng đi ra khỏi giáo đường, ánh mặt trời thật chói mắt, tôi kéo thấp mũ đội đầu màu xanh xuống, mấy chú bồ câu bay lượn quanh người tôi, tôi quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy Cal đứng bên cạnh xe, không kiên nhẫn nhìn đồng hồ.
Giáo đường, bồ câu, ánh mặt trời đầy đất, sắc thái này phảng phất như xuyên qua ngàn năm không phai màu, vô cùng sáng rõ mà đem hình ảnh của anh in hằn trong đầu tôi qua bao năm tháng.
Mà lúc anh ngẩng đầu, chau mày nôn nóng biến mất, khóe miệng buộc chặt thả lỏng, giống như tôi là phong cảnh đẹp nhất trong mắt anh.
Tôi chống nạng, từng bước một đi đến gần anh, thanh âm xương đùi va chạm rất đau, nhưng tôi chưa từng ỉ lại vào nạng, tôi hi vọng mình nhanh hơn một chút, nhanh hơn để đến bên anh.
Vài bước cuối cùng tôi buông nạng bước đến, bước chân lảo đảo nhào vào lòng Cal, anh ôm lấy tôi, kinh hồn táng đảm hô một tiếng “Emily”, giây tiếp theo, tôi ngửa đầu hôn anh, đây là sự trao đổi càng thêm sâu sắc giữa hai người khác giới, nụ hôn triền miên hơn lời thề ước.
Tôi nghĩ cho dù người đàn ông này có bao nhiêu khuyết điểm, cùng với cuộc đời ít nhiều, thời khắc trái tim tôi lỗi nhịp kia, tình yêu của tôi sẽ vô cùng lâu dài, thẳng đến khi trái tim tôi không còn nhảy nữa.
Thời gian qua không nhanh không chậm, một tháng sau, tôi thu được Duncan hồi âm. Ông là người đầu tiên cởi chiếc giày mà múa hiện đại trong lịch sử. Hơn nữa ở trong thư có viết về những suy nghĩ của ông về vũ đạo, đây là lần đầu tiên va chạm đầy lửa giữa tôi và người ở thời đại này. Mà ngọn lửa kia cháy lan ra đồng cỏ, mãi mãi không tắt.
Cal nhìn thấy thư của tôi, anh tuy không có hứng thú với mấy việc múa máy kia, nhưng vẫn cẩn thận kiểm tra nội dung trong bức thư của tôi, thật giống như lo lắng tôi sẽ bị người ta lừa đi vậy. Biểu hiện không an toàn của anh không rõ ràng, nhưng có một đêm, khi tôi nằm mơ giật mình tỉnh lại, lại phát hiện Cal ngồi trên ghế dựa cạnh giường, chỉ ngây ngốc nhìn tôi.
Lúc tôi bừng tỉnh, Cal cũng cả kinh nhảy dựng lên, tôi vội vã thấp giọng hỏi: “Cal?”
Cal giống như người bệnh mộng du, cảm giác không khéo bình thường biến mất, chỉ còn lại cảm giác trì độn.
“Anh làm sao vậy?” Tôi chậm rãi nắm lấy bàn tay anh, ngón tay lạnh đến sợ.
“Anh lo lắng em biến mất.” Cal im lặng một lúc, mới không cam không nguyện thừa nhận mình lo lắng ngây thơ.
Chúng tôi luôn luôn phân phòng ngủ, tuy anh luôn thích chiếm tiện nghi bằng miệng, nhưng phương diện này lại không giống hoa hoa công tử, ngược lại đặc biệt truyền thống tôn trọng tôi.
“Em sẽ không biến mất.” Ở trong bóng đêm u ám, tôi nhìn ánh mắt mang theo cảm giác tôi tắm kia, nghiêm cẩn nói, cũng không biết anh đã ngồi bên giường tôi bao đêm.
Cal không hề động, tùy ý tôi nắm chặt tay anh, như một pho tượng trong bóng đêm, chỉ còn lại ánh mắt có sức sống, ánh mắt như muốn nhìn thấu hết thảy tôi, thẳng đến khi kéo tôi vào trong dòng sông sinh mệnh của anh không thể rời khỏi. Sau đó tôi nghe thấy giọng anh chậm rãi vang lên, mang theo một chút không xác định: “Nếu anh mất đi hết thảy, em có còn bên anh không?”
Tôi không thể khẳng định được khi hỏi ra câu này anh đã cần bao nhiêu dũng khí. Người đàn ông như anh, từ lúc sinh ra đã mang theo ánh sáng rực rỡ, anh quen thuộc với quy tắc trong xã hội thượng lưu, anh thành thạo trong mua bán. Anh không biết cũng không cần biết đến sự vất vả của người tầng dưới chót, chưa từng vì ba bữa ăn mà bôn ba. Gia đình anh mang đến cho anh cuộc sống hơn chín mươi phần trăm người trên thế giới này, anh đã hòa hợp một thể với cuộc sống đó.
Thoát ra khỏi nó chẳng khác nào tróc xương lột da anh.
Âm lượng của những lời này, là toàn bộ anh lúc này.
“Chỉ cần không phải mất đi tình yêu với em, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh.” Tôi cảm nhận được ngón tay Cal rốt cục ấm lên, thân thể cứng ngắc của anh rốt cuộc mềm xuống, giống như phạm nhân lĩnh án tử hình, cuối cùng lại được đặc xá, không sung sướng to lớn mà là cảm giác run khi thoát chết.
Trừ bỏ tâm lí lệch lạc, nội tâm đa nghi của anh cũng yếu ớt đáng sợ.
Tôi đột nhiên khát vọng cho anh càng nhiều cảm giác an toàn, không muốn anh kinh sợ trước những chuyện linh tinh đó.
Tôi đưa tay luồn vào áo anh, vuốt ve lồng ngực anh, nghe được tiếng tim đập như gầm rú của anh, hơi thở của anh bắt đầu nặng nề, tôi ngồi dậy hôn lên mặt anh, môi anh, những chỗ mẫn cảm.
“Trên người anh có mùi rượu.” Tôi thì thào oán giận, hô hấp lướt qua hầu kết của anh.
Có thể nó là sự kích thích rất lớn với anh, rất nhanh anh liền đảo khách thành chủ, áp tôi xuống giường.
Tôi nhìn đôi mắt của anh vì tình dục mà bừng cháy, trêu đùa nói với anh: “Muốn một đứa trẻ sao, Hockley tiên sinh?”
Cal mặt thống khổ khó nhịn, “Em thật sự… Thật sự coi anh thành thân sĩ.”
Tôi không chút để ý vươn ngón tay ra, ôm lấy cổ áo anh, từng chút từng chút mở cổ áo anh, tôi cảm thấy mình biến thành nữ nhân hư hỏng đáng sợ, đang dụ dỗ thiếu niên phạm tôi
Cal gắt gao nhìn chằm chằm động tác của tôi, mí mắt cũng không nháy một cái. Lúc ngón tay tôi rút về thì anh ngậm chặt lấy.
Tôi nghĩ tôi đã chọc ra một đống lửa lớn, rất nhanh tôi đã biết một người đàn ông cấm dục lâu có bao nhiêu đáng sợ. Khi chúng tôi mười ngón giao triền, gần như không rõ thời gian trôi qua bao lâu.
Có lẽ mới một phút, cũng có lẽ là cả thế kỉ.
Hỏa diễm bừng bừng thiêu đốt âm u ban đêm, chúng tôi cho nhau ấm áp, thấp giọng kể cho nhau tình cảm của mình, đây là đêm không có khoảng cách giữa chúng tôi, vô luận là tâm lý hay là thân thể.
Ánh sáng bình minh lấp ló ngoài cửa sổ, tôi nhìn bầu trời bên ngoài, Cal còn đang ngủ, ngủ giống như một đứa trẻ.
Tôi mặc váy ngủ vào, chậm rãi ngồi dậy. Chân đột nhiên không còn đau, động tác của tôi vô cùng chậm chạp, không lấy nạng, mà mở hai tay ra, giống như muốn bay, bước chân mềm mại đi về phía trước.
Bước chân hơi bay bổng, lúc tôi đi đến bên cửa sổ, gió thổi bay tóc tôi. Tôi nhẹ nhàng, kiễng mũi chân, xương chân nháy mắt thừa nhận sức nặng của cả người tôi. Mà ngay sau đó, động tác của tôi lưu loát hơn, lúc tôi vững vàng đứng trên mặt đất, tôi mới dám tin chân mình đã khỏi hẳn.
Phía sau truyền đến thanh âm Cal rời giường, tôi quay đầu phát hiện anh khoác ga trải giường, ngồi nhìn tôi.
Sau đó tôi nhìn thấy mái tóc lộn xộn trên đầu anh, khoác drap, từ trên giường đi đến cạnh tôi, anh nắm tay tôi hôn. “Thân ái, em muốn ăn bữa sáng gì.”
Thân ái…
“Đây là xưng hô thân mật của anh với người sẽ kết hôn với mình.” Cal mặt rất đứng đắn nói.
Thật sự đủ ngọt ngào.
“Vậy anh còn thiếu em một hôn lễ.” Tôi cười nói với anh.
“Hôm nay chúng ta phải đi kết hôn.” Lúc anh nói những lời này, nụ cười trên môi còn ôn nhu hơn nắng sớm.
Lúc tôi chống nạng đi ra khỏi giáo đường, ánh mặt trời thật chói mắt, tôi kéo thấp mũ đội đầu màu xanh xuống, mấy chú bồ câu bay lượn quanh người tôi, tôi quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy Cal đứng bên cạnh xe, không kiên nhẫn nhìn đồng hồ.
Giáo đường, bồ câu, ánh mặt trời đầy đất, sắc thái này phảng phất như xuyên qua ngàn năm không phai màu, vô cùng sáng rõ mà đem hình ảnh của anh in hằn trong đầu tôi qua bao năm tháng.
Mà lúc anh ngẩng đầu, chau mày nôn nóng biến mất, khóe miệng buộc chặt thả lỏng, giống như tôi là phong cảnh đẹp nhất trong mắt anh.
Tôi chống nạng, từng bước một đi đến gần anh, thanh âm xương đùi va chạm rất đau, nhưng tôi chưa từng ỉ lại vào nạng, tôi hi vọng mình nhanh hơn một chút, nhanh hơn để đến bên anh.
Vài bước cuối cùng tôi buông nạng bước đến, bước chân lảo đảo nhào vào lòng Cal, anh ôm lấy tôi, kinh hồn táng đảm hô một tiếng “Emily”, giây tiếp theo, tôi ngửa đầu hôn anh, đây là sự trao đổi càng thêm sâu sắc giữa hai người khác giới, nụ hôn triền miên hơn lời thề ước.
Tôi nghĩ cho dù người đàn ông này có bao nhiêu khuyết điểm, cùng với cuộc đời ít nhiều, thời khắc trái tim tôi lỗi nhịp kia, tình yêu của tôi sẽ vô cùng lâu dài, thẳng đến khi trái tim tôi không còn nhảy nữa.
Thời gian qua không nhanh không chậm, một tháng sau, tôi thu được Duncan hồi âm. Ông là người đầu tiên cởi chiếc giày mà múa hiện đại trong lịch sử. Hơn nữa ở trong thư có viết về những suy nghĩ của ông về vũ đạo, đây là lần đầu tiên va chạm đầy lửa giữa tôi và người ở thời đại này. Mà ngọn lửa kia cháy lan ra đồng cỏ, mãi mãi không tắt.
Cal nhìn thấy thư của tôi, anh tuy không có hứng thú với mấy việc múa máy kia, nhưng vẫn cẩn thận kiểm tra nội dung trong bức thư của tôi, thật giống như lo lắng tôi sẽ bị người ta lừa đi vậy. Biểu hiện không an toàn của anh không rõ ràng, nhưng có một đêm, khi tôi nằm mơ giật mình tỉnh lại, lại phát hiện Cal ngồi trên ghế dựa cạnh giường, chỉ ngây ngốc nhìn tôi.
Lúc tôi bừng tỉnh, Cal cũng cả kinh nhảy dựng lên, tôi vội vã thấp giọng hỏi: “Cal?”
Cal giống như người bệnh mộng du, cảm giác không khéo bình thường biến mất, chỉ còn lại cảm giác trì độn.
“Anh làm sao vậy?” Tôi chậm rãi nắm lấy bàn tay anh, ngón tay lạnh đến sợ.
“Anh lo lắng em biến mất.” Cal im lặng một lúc, mới không cam không nguyện thừa nhận mình lo lắng ngây thơ.
Chúng tôi luôn luôn phân phòng ngủ, tuy anh luôn thích chiếm tiện nghi bằng miệng, nhưng phương diện này lại không giống hoa hoa công tử, ngược lại đặc biệt truyền thống tôn trọng tôi.
“Em sẽ không biến mất.” Ở trong bóng đêm u ám, tôi nhìn ánh mắt mang theo cảm giác tôi tắm kia, nghiêm cẩn nói, cũng không biết anh đã ngồi bên giường tôi bao đêm.
Cal không hề động, tùy ý tôi nắm chặt tay anh, như một pho tượng trong bóng đêm, chỉ còn lại ánh mắt có sức sống, ánh mắt như muốn nhìn thấu hết thảy tôi, thẳng đến khi kéo tôi vào trong dòng sông sinh mệnh của anh không thể rời khỏi. Sau đó tôi nghe thấy giọng anh chậm rãi vang lên, mang theo một chút không xác định: “Nếu anh mất đi hết thảy, em có còn bên anh không?”
Tôi không thể khẳng định được khi hỏi ra câu này anh đã cần bao nhiêu dũng khí. Người đàn ông như anh, từ lúc sinh ra đã mang theo ánh sáng rực rỡ, anh quen thuộc với quy tắc trong xã hội thượng lưu, anh thành thạo trong mua bán. Anh không biết cũng không cần biết đến sự vất vả của người tầng dưới chót, chưa từng vì ba bữa ăn mà bôn ba. Gia đình anh mang đến cho anh cuộc sống hơn chín mươi phần trăm người trên thế giới này, anh đã hòa hợp một thể với cuộc sống đó.
Thoát ra khỏi nó chẳng khác nào tróc xương lột da anh.
Âm lượng của những lời này, là toàn bộ anh lúc này.
“Chỉ cần không phải mất đi tình yêu với em, em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh.” Tôi cảm nhận được ngón tay Cal rốt cục ấm lên, thân thể cứng ngắc của anh rốt cuộc mềm xuống, giống như phạm nhân lĩnh án tử hình, cuối cùng lại được đặc xá, không sung sướng to lớn mà là cảm giác run khi thoát chết.
Trừ bỏ tâm lí lệch lạc, nội tâm đa nghi của anh cũng yếu ớt đáng sợ.
Tôi đột nhiên khát vọng cho anh càng nhiều cảm giác an toàn, không muốn anh kinh sợ trước những chuyện linh tinh đó.
Tôi đưa tay luồn vào áo anh, vuốt ve lồng ngực anh, nghe được tiếng tim đập như gầm rú của anh, hơi thở của anh bắt đầu nặng nề, tôi ngồi dậy hôn lên mặt anh, môi anh, những chỗ mẫn cảm.
“Trên người anh có mùi rượu.” Tôi thì thào oán giận, hô hấp lướt qua hầu kết của anh.
Có thể nó là sự kích thích rất lớn với anh, rất nhanh anh liền đảo khách thành chủ, áp tôi xuống giường.
Tôi nhìn đôi mắt của anh vì tình dục mà bừng cháy, trêu đùa nói với anh: “Muốn một đứa trẻ sao, Hockley tiên sinh?”
Cal mặt thống khổ khó nhịn, “Em thật sự… Thật sự coi anh thành thân sĩ.”
Tôi không chút để ý vươn ngón tay ra, ôm lấy cổ áo anh, từng chút từng chút mở cổ áo anh, tôi cảm thấy mình biến thành nữ nhân hư hỏng đáng sợ, đang dụ dỗ thiếu niên phạm tôi
Cal gắt gao nhìn chằm chằm động tác của tôi, mí mắt cũng không nháy một cái. Lúc ngón tay tôi rút về thì anh ngậm chặt lấy.
Tôi nghĩ tôi đã chọc ra một đống lửa lớn, rất nhanh tôi đã biết một người đàn ông cấm dục lâu có bao nhiêu đáng sợ. Khi chúng tôi mười ngón giao triền, gần như không rõ thời gian trôi qua bao lâu.
Có lẽ mới một phút, cũng có lẽ là cả thế kỉ.
Hỏa diễm bừng bừng thiêu đốt âm u ban đêm, chúng tôi cho nhau ấm áp, thấp giọng kể cho nhau tình cảm của mình, đây là đêm không có khoảng cách giữa chúng tôi, vô luận là tâm lý hay là thân thể.
Ánh sáng bình minh lấp ló ngoài cửa sổ, tôi nhìn bầu trời bên ngoài, Cal còn đang ngủ, ngủ giống như một đứa trẻ.
Tôi mặc váy ngủ vào, chậm rãi ngồi dậy. Chân đột nhiên không còn đau, động tác của tôi vô cùng chậm chạp, không lấy nạng, mà mở hai tay ra, giống như muốn bay, bước chân mềm mại đi về phía trước.
Bước chân hơi bay bổng, lúc tôi đi đến bên cửa sổ, gió thổi bay tóc tôi. Tôi nhẹ nhàng, kiễng mũi chân, xương chân nháy mắt thừa nhận sức nặng của cả người tôi. Mà ngay sau đó, động tác của tôi lưu loát hơn, lúc tôi vững vàng đứng trên mặt đất, tôi mới dám tin chân mình đã khỏi hẳn.
Phía sau truyền đến thanh âm Cal rời giường, tôi quay đầu phát hiện anh khoác ga trải giường, ngồi nhìn tôi.
Sau đó tôi nhìn thấy mái tóc lộn xộn trên đầu anh, khoác drap, từ trên giường đi đến cạnh tôi, anh nắm tay tôi hôn. “Thân ái, em muốn ăn bữa sáng gì.”
Thân ái…
“Đây là xưng hô thân mật của anh với người sẽ kết hôn với mình.” Cal mặt rất đứng đắn nói.
Thật sự đủ ngọt ngào.
“Vậy anh còn thiếu em một hôn lễ.” Tôi cười nói với anh.
“Hôm nay chúng ta phải đi kết hôn.” Lúc anh nói những lời này, nụ cười trên môi còn ôn nhu hơn nắng sớm.
Danh sách chương