“Điện hạ! Hàn tướng quân tới rồi ạ.”

“Mời hắn vào đi!”



“Nhị công chúa hôm nay muốn gặp lão thần là có chuyện gì chỉ bảo sao?”

Hàn Nguyên mở lời, Đan Dương không vội bảo thị nữ mang điểm tâm lên:

“Hàn Vũ không tới cùng sao?”

“Nó hôm nay còn bận nhiều việc ở quân doanh. Dạo này tam công chúa truyền lệnh phải tăng cường tập luyện nên chúng thần không thể lơ là trái lệnh quân sư được.”

“Tam công chúa à?”

“Vâng!”

Đan Dương không mấy ngạc nhiên, có vẻ như tất cả đã ở trong dự tính của cô rồi, y lấy hai phong thư từ trong túi áo đặt lên bàn:


“Ngươi có từng nghĩ tại sao tam công chúa lại làm như vậy không?”

Hàn Nguyên nghe vậy từ tốn phản bác:

“Ta biết người có thành kiến với tam công chúa, nhưng xin người không nên để danh vọng lấn át lí trí. Ta tin người làm việc gì cũng đều có kế hoạch của nó. Huống gì luyện binh cũng là việc có ích cho quân lính, nếu công chúa không truyền lệnh thì thần cũng sẽ không để quân mình lười nhác.”

Đan Dương nghe vậy cũng bật cười:

“Ta biết tướng quân là người có lí trí, ta rất tin tưởng ông về việc nắm giữ quân binh. Có điều ông có từng nghĩ đến tam công chúa sẽ dụng binh như thế nào không?” Đúng là cô ta làm việc rất có kế hoạch.

Y từ từ đẩy hai lá thư kia về phía hắn:

“Đọc đi.”

“Đây là?”

“Mong ngươi đọc xong thì sớm nhận ra ai mới là người ngươi phải tuân theo.”

Hắn cầm lấy bức thư kia dò xét từng biểu cảm trên khuôn mặt cô rồi mới cẩn thận mở ra đọc kĩ.

“Dụng binh Thiên Sơn xâm lược!”

Hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt:

“Điện hạ, thần mạo phạm xin hỏi lá thư này từ đâu đến ạ!”

“__Tất nhiên là từ quân sư vĩ đại của các ngươi rồi!” Ta xem xem vị tướng tài ba này sẽ xử lý thế nào đây.

Hắn lập tức quỳ xuống cúi đầu:

“Lão thần có mắt như mù, vậy mà lại không nhận ra ý định nguy hại này của tam công chúa. Thần xin nghe theo sự sắp xếp của người, đánh bại kẻ ác, giữ hòa bình cho nhân dân. Lấy công chuộc tội.”

“Đứng lên, mau đứng lên đi! Không trách ngươi được. Ai cũng khó mà nhận ra được điểm bất thường này thôi.”

Đan Dương đỡ hắn đứng dậy:


“Ta biết ngươi là người đáng tin cậy nhất. Nếu nói lấy công chuộc tội thì thật không thỏa đáng. Bây giờ tạm thời chưa nên để bất kì ai khác biết về cuộc chiến này, đặc biệt là Hoàng thượng.”

“Thần đã rõ.”

“Chúng ta vẫn sẽ tiếp chỉ của quân sư nhưng hãy tách ra một phần lực lưỡng tốt nhất ở Đông cung, ta sẽ xem xét thời cơ thích hợp cho quân doanh tới Kim An quốc. Lúc đấy sẽ có nhiều sự đổi thay, đến lúc đó chỉ chờ tóm địch gọn trong lưới thôi.” Cuộc chiến của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi, tam công chúa kính mến.

“Lão thần tuân lệnh!”

____

Qua một đêm tầm tã như nước trút, bầu trời cuối cùng cũng trở lại trong xanh. Trong căn phòng cũ, Phong Vân tựa mình bên bức tường lim dim dụi mắt, cả hai ngày đều không được nghỉ ngơi trọn vẹn, hết kiểm tra hắn lại kiểm tra bếp lửa, hết ăn lại đốt củi để hắn không bị lạnh.

Ròng rã hai ngày, trong đống chăn cũ bốn năm lớp trên giường, Minh Thần cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn cố gắng nhích người ra khỏi đống chăn rồi cố gắng ngồi dậy một cách khó khăn. Có lẽ đã uống chút canh Phong Vân nấu cùng với việc ở bên lò than ấm áp mà hắn cũng đã gần khỏi hẳn.

Sắc mặt hắn vẫn còn hơi trắng bệch, y vẫn cố đảo mắt tìm quanh, thấy Phong Vân ngồi một xó kia mới nhẹ nhõm hơn một chút. Y thả chân xuống giường gọi cô với giọng điệu hơi khàn khàn:

“Phong Vân!”

Cô một thoáng mơ màng rồi mới cảm nhận được có người gọi tên cô, đôi mắt đã quầng thâm đậm ngơ nhác nhìn hắn.

Thấy sắc mặt tiều tụy của cô, hắn lại đau lòng:

“Là muội đã chăm sóc ta sao? Mau lại đây nghỉ ngơi đi, dưới sàn lạnh lắm.”


Phong Vân cố mở mắt lẩm bẩm:

“Ngươi tỉnh rồi thì chuẩn bị tinh thần đón mũi dao của ta đi.”

Giọng nói líu ríu nhỏ dần, cả hắn cũng chẳng nghe rõ nữa. Lúc này Phong Vân lại ngả lưng lên sàn ngủ một cách ngon lành, hắn thấy vậy thì vội tới bên cạnh ôm cô lên giường.

“Mệt tới mức này sao?” Vậy là muội ấy thật sự quan tâm tới ta, lo cho ta tới nỗi như vậy.

Hắn cận thận đắp chăn cho cô rồi ngồi lại bên cạnh giường, y nắm lấy tay cô tha thiết:

“Cảm ơn muội, Bạch tiểu thư.”

Kể ra thì tại sao ta lại thành ra như vậy chứ. Không phải Kỳ Liên đã áp chế được độc rồi sao. Chẳng nhẽ một cơn phong hàn lại làm ta tiều tụy thế này.

Hắn xoa xoa thái dương:

“Lâm Nhất!” Không lẽ là hắn, nếu để ta phát hiện ngươi có ý đồ gì nhất định sẽ không để ngươi yên ổn.

Hắn đứng dậy nấu chút gì đó lót dạ rồi lại nấu thêm một phần nữa cho cô. Ăn xong hắn lại nhìn cô ngủ thêm một lúc rồi vô tình nhìn thấy một con dao lạ dưới gầm giường. Y tò mò đến lấy ra xem thử, một con dao sắc bén dính đầy máu, hắn vẫn không kịp hình dung ra là chuyện gì rồi đột nhiên hắn lại thấy bất an, không rõ tại sao hắn lại để nó về chỗ cũ, cũng không tò mò gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện