Thiên Thiên nhanh chóng tách ra khỏi ngươi hắn, cô vẫn chưa bình tĩnh nổi mà nhìn hắn với ánh mắt khó tin.

“Chúng ta làm hòa được không?”

“…”

“Hay muội vẫn còn muốn đánh ta?”

“Đợi một chút!”

Y lấy một tay che lấy miệng, một tay từ chối hắn:

“Ta hình như còn có việc quan trọng…”

Thiên Thiên vội đứng dậy chạy đi:

“Đi trước đây!”

Minh Thần nhìn theo bóng dáng cô mỉm cười một cách ngây ngốc. Hắn đứng dậy định rời đi thì phát giác ra ma khí, ngay lúc đó thanh kiếm dưới chân hắn đã bị bủa vây bởi một làn khí đen kì lạ, hắn ngay lập tức dùng linh thuật khắc chế tiêu hủy loại vũ khí kia:

“Sao vũ khí của Ma tộc lại xuất hiện ở đây?” Không lẽ lúc nãy Thiên nhi như vậy là đã chịu ảnh hưởng của nó ư? Rốt cuộc thanh kiếm này từ đâu ra…phải mau nói cho muội ấy, tránh để xảy ra hậu họa không hay…

____


Tối hôm đó, hai người tới một thanh lâu nọ nghỉ chân, Minh Thần giành phần trả tiền rồi chọn cho cô một phòng tốt nhất.

Sau khi ăn uống xong hắn mới kể cho cô nghe về chuyện vũ khí độc kia. Y nghe xong thì liền ngạc nhiên:

“Vậy ta có làm gì quá đáng không?”

Có vẻ như thái độ của cô đã tích cực hơn, sau khi hắn mua cho cô thêm một mớ đồ ăn ngon,cô với hắn cũng xem như là làm lành thật rồi.

Hắn mỉm cười:

“Ta lợi hại như vậy, sao có thể để chút vũ khí bé tí này làm bị thương chứ?”

Thiên Thiên đột nhiên nhớ ra gì đó, cô chạy tới ngồi bên cạnh hắn cầm lấy bàn tay kia lên.

Lúc hắn bị thương chắc chắn mất rất nhiều máu, nhưng hắn lại băng bó qua loa thế này…

Cô lại chạy tới bên tủ đồ kiếm mấy mảnh vải mềm còn sạch rồi tới ngồi lại chỗ cũ cẩn thận mở chiếc băng kia ra.

“Không cần đâu. Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Hắn nói.

Y thì vẫn cứ chăm chú mở nó ra cẩn thận, một vết kiếm sâu hoắm ngang bàn tay ứa máu ra, cô lo lắng lau đi cẩn thận từng chút một:

“Ta làm ngươi bị thương tới mức này…Đau không?”

Hắn nín thở lắc đầu không dám động đậy.

“Sao ta cứ thấy…ta sợ ta sẽ làm ngươi khóc đến nơi mất.”

Hắn nghe vậy thì nhịn cười tới run người.

“??”

“Ta đã lớn chừng này rồi, sao muội lại xem ta là đứa trẻ thế?” Lúc trước bôi thuốc cho muội, ta cũng có cảm giác như thế, liệu có phải muội cũng có tình ý gì với ta không? Thấy mình lo lắng thừa thãi cho hắn rồi, Thiên Thiên đột nhiên chuyển chủ đề:

“Thanh kiếm kia vốn không phải của ta.”


"Ta cũng đoán được thế. Đúng rồi, nếu Thiên nhi đã ở đây, vậy chẳng phải cô gái trong cung đó là kẻ giả mạo muội sao?"Vậy là ta đoán đúng.

“Lúc ta biết chuyện này ta đã muốn vào trong giết chết thứ đồ giả kia rồi. Nhưng mà mọi chuyện không đơn giản như vậy.”

Cô thắt hình nơ bướm trên tay hắn một cách cẩn thận, y gật đầu hài lòng với thành quả của mình, hắn cũng thuận tay ôm lấy cô vào trong lòng:

“Ta vẫn đang thắc mắc. Tại sao quan hệ của muội với Hoàng tộc lại phức tạp thế này? Tiểu hắc thần ạ.”

Hắc thần?

“Hắc thần là ý gì?”

“Có lẽ là Liễu Thanh Y cũng chưa từng nói cho muội biết. Nhưng có thể dựa vào mối quan hệ này của chúng ta, ta sẽ nói cho muội một bí mật.”

“Bí mật gì?”

“Vào cái ngày mà hơn mười năm trước, lúc kiểm tra linh lực cho muội, ta đã bị linh lực của muội đả thương đấy.”

“Ta rõ ràng là không có linh lực mà.”

Hắn luồn tay qua mái tóc cô vuốt ve:

“Thiên nhi, linh lực của muội vốn là hắc khí thuần túy, chỉ là vì một điều gì đấy mà bị áp chế không thể sử dụng.”

Y nghe vậy cũng không mấy ngạc nhiên, ánh mắt cô lại đượm buồn nhìn bàn tay hắn:

“Vậy ra ta chính là kẻ mà vạn người sẽ nguyền rủa ư?” Ta từng nghe có người nói Hắc thần với ma tộc đều giống nhau, đều xấu xa…nhưng mà, ta đâu phải người như vậy…


“Không. Dù cho ai có nói thế nào, ta vẫn tin muội sẽ không giống như lời đồn kia. Hắc thần với ma tộc thật sự không giống nhau.”

“Vậy sao ta lúc đó. Không, là linh lực của ta, sao lại làm ngươi bị thương.”

“Lúc đó ta chỉ dùng một chút linh thuật, không ngờ lại bị hắc khí của muội nuốt chửng, giống như muội đói thì cần phải ăn ấy. Hắc thể ăn bóng tối như thế. Vậy nên nếu như muội thành công thức tỉnh được năng lượng này, nhất định sẽ rất mạnh, có khi còn hơn cả ta.”

“Nhưng ta không muốn thế. Ta sợ sẽ làm người khác bị thương.”

Hắn làm lơ câu nói vừa rồi của y rồi cố tình chuyển lời:

“Có lẽ do một phần thù hận trong muội nên mới thức tỉnh ma khí trong thanh kiếm kia. Vậy nên, Thiên Thiên cũng giống như người bình thường, cũng sẽ dễ dàng bị ma khí lợi dụng thôi.” Là ta tự nhận lấy, muội ấy vốn rất tốt, chẳng có điểm nào để chê cả…

“…”

“Được rồi đừng nghĩ nhiều nữa. Muội nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta sẽ vào cung xem kịch. Nếu muội muốn, ta có thể lấy lại thân phận cho muội.” Trải qua nhiều chuyện như thế, không biết muội ấy trở về có muốn làm tam công chúa Thiên Sơn nữa không đây.



Đợi hắn rời đi, cô mới lên giường nghỉ ngơi:

“Công chúa? Người sẽ được yêu thương chứ?” Ta sẽ được về với Hoàng huynh chưa một lần gặp mặt kia nhỉ? Huynh ấy trông tiều tụy quá. Cả mẫu hậu nữa, là vì sự bất lợi này của ta mà người mới để ta ở với Liễu Thanh Y. Nhưng người có thật sự yêu thương ta không, tại sao ngày hôm ấy, chính tay người lại bắn mũi tên độc về phía nhũ mẫu. Nếu ta tha thứ cho người, vậy nhũ mẫu ở dưới hoàng tuyền…người có tha thứ cho ta không? Ta phải làm sao đây… Hắc thần, ta là hắc thần thật sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện