“Hôm nay ta lại thấy dị tượng lạ, hình như là phía Tây thành.”
Đan Dương vừa dùng bữa vừa suy tư:
“Nơi đấy lâu nay không có nhiều người qua lại. Không biết chỗ đó giờ như thế nào.”
Có một khoảng thời gian Hoàng Đan Dương từng học tập lễ nghi đến văn hóa ở đó, được vài năm thì bị quý phi phong tỏa vì không hợp phong thủy, ảnh hưởng tới linh lực bọn trẻ. Y đã từng gặp một người ở đó, hắn cũng trạc tuổi cô, cũng nằm trong số những học sinh ưu tú của Hạ lão. Có lẽ ấn tượng với Tây thành của y cũng từ hắn mà ra, từ lần hắn từ chối rời khỏi nơi này.
Thị nữ ở bên cạnh góp ý:
“Theo nô tì nghĩ, người cảm thấy cần thiết cũng có thể tới đó một chuyến, giác quan của nữ nhi thường rất nhạy bén nhiều khi đấy ạ.”
Đan Dương nghe vậy cũng cân nhắc:
“Ta cũng phải đến xem thử chứ. Đúng rồi, bên phía A Ly có tin tức gì mới không?”
“Tiểu nữ cũng nghe nói ở tây thành thật sự có gì đấy không bình thường. Hình như hoàng thượng đã đồng ý cho tam công chúa sử dụng làm an cung riêng. Người nghĩ sao ạ.”
“Vậy thì tới đó một chuyến đi. Xem xem kẻ giả trang này muốn làm gì.”
___
Nói là làm, tối đó Đan Dương đã bí mật tới đó điều tra để tránh gây sự chú ý.
Lúc tới đó, cô cũng vô cùng choáng ngợp với cảnh vật ở đây, y liền nghĩ tới Tần quý phi năm đó đã nhắc nhở. Quả nhiên cũng có những nơi không hợp phong thủy thế này, âm khí nồng nặc bao phủ cả một phía thành…
Bỗng nhiên cô bị một người bỏ thuốc bắt đi, hai người tới một nơi cách xa Tây thành.
…
Lúc tỉnh lại cô mới dần lấy lại được ý thức, y mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên trạc hai mươi tuổi ngồi bên cạnh đang băng vết thương, khuôn mặt hắn khuất sáng nên cũng khó nhận biết là ai, cô cũng không dám cử động mạnh, chỉ nằm im thin thít một chỗ.
Hắn đột nhiên đứng dậy đi lại phía bàn, ngọt đèn sáng lên, y cũng mới nhìn được xung quanh một chút.
Căn phòng này khá cũ kĩ, mạng nhện bám đầy các góc tường, mấy thanh tre dài bắc ngang qua mái nhà treo mấy chục loại dược liệu kì lạ. Trên cửa sổ cũng có đủ loại linh dược và một chiếc tủ lớn trong góc cũng sắp xếp đủ thứ chai lọ, linh dược…
Cô nhìn hắn cặm cụi làm gì đó đầu bàn thì tim đập thình thịch. Đột nhiên hắn lại lên tiếng:
“Đói không?”
Đan Dương ngó nghiêng một chút vẫn không thấy ai khác.
Hắn hỏi mình à? Hắn phát hiện mình rồi sao? Cô đấu tranh mãi vẫn quyết định là không trả lời cho an toàn. Hắn một lúc lại lên tiếng:
“Ta đang nói cô đấy. Tỉnh rồi thì xuống khỏi giường ta đi!”
Hắn hơi lớn giọng, cô lúc này mới bật dậy bước xuống giường:
“Ngươi là ai? Bắt ta đi có mục đích gì?”
Hắn vẫn liền tay không ngừng:
“Lấy cái lọ xanh trên góc tủ cho ta.”
“Hả?”
“Cái lọ nhỏ nhất đấy.”
“À…ừ.”
Hắn nói, cô cũng làm theo. Đan Dương tới bên chiếc tủ cũ thuận lợi tìm được đồ đưa cho hắn:
“Ngươi làm gì thế?”
“Thuốc giải!”
“?” Hắn trúng độc gì sao?
Một lúc sau hắn cũng luyện ra một viên đan dược, Đan Dương thấy vậy cũng thán phục:
“Thiên Sơn quốc hiếm người luyện đan lắm. Vậy mà ngươi lại còn xuất sắc thế này…”
Hắn ném viên linh đan vừa luyện xong về phía cô:
“Uống đi!”
“Ta!”
Y bắt lấy nó trong ngạc nhiên:
“Ngươi luyện đan cho ta à?”
Lúc này hắn mới chịu giải thích, tiện thể trả lời nốt câu hỏi lúc nãy:
“Tây thành đã bị khí độc trấn giữ bấy lâu, tuy không làm cô chết ngay nhưng nó sẽ ăn mòn cơ thể cô dần dần. Nếu lúc đó ta không bắt cô đi thì không chừng cô đã hít cả tấn khí độc rồi.”
Đan Dương nghe xong cũng không biết nên tin hắn hay không, thế rồi cô vẫn uống thuốc như thường.
Quả nhiên uống xong cơ thể đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Sao ngươi lại giúp ta?”
“Tại thấy ngươi ngốc!”
“…”
Đan Dương lại hỏi:
“Thế ngươi tên gì?”
“Kỳ Nhất Mộc.”
“Ngươi làm dược sư à.”
“Ta chỉ nghiên cứu một chút thôi, không có gì tài giỏi cả.”
Không có gì tài giỏi cả? Hắn đùa à, cả hai cường quốc lớn như Kim An đến Thiên Sơn, dược sư luyện đan giường như đã thất truyền từ lâu. Mười năm trước còn có Liễu Thanh Y luyện độc dược… giờ thì đến độc sư cũng hiếm nốt.
Lúc này cô liền nảy ra ý lôi kéo hắn:
“Ngươi có biết ta là ai không?”
"Hoàng Đan Dương? "
“…” Đến tên hắn cũng biết à.
“Cô hỏi làm gì?”
“__Nếu ngươi đã biết rồi. Vậy ngươi có muốn đi theo ta không. Ta đang có việc cần ngươi giúp, đương nhiên ngươi cũng sẽ có lợi rất nhiều.”
“Không đi.”
Đan Dương thấy hắn khó đàm phán như thế thì phải chuyển chủ đề:
“Thế ngươi không có họ hàng gì à?”
Nói đến đây đột nhiên hắn dừng lại một chút rồi thái thuốc chậm hơn:
“Ta có một muội muội.”
Y nghe vậy thì mừng thầm, không lôi kéo hắn thì lôi kéo gia đình hắn:
“Vậy cô ấy đi đâu rồi.”
“…Sao cô hỏi nhiều thế?”
Đột nhiên hắn tức giận quay đầu lại mắng cô:
“Nếu khỏi rồi thì đi đi.”
“Vậy ta không hỏi nữa.”
Hắn thấy vẻ mặt cô hơi sợ thì lại quay về cắt thuốc:
“__Muội ấy là độc sư nên quan hệ của ta với muội ấy không tốt lắm.”