Khi vợ chồng Tiễn Thắng Công hối tiếc không thôi thì Diệp Phi lại đang dùng toàn lực để đi tới nhà hàng Aegean Sea.

Anh đã muộn năm phút, nếu còn không xuất hiện khẳng định Đường Nhược Tuyết sẽ nổi điên lên mắt.

Diệp Phi phải lấy cớ là tắc đường, thế nhưng khi cầm điện thoại lên thì lại phát hiện chiếc iphone 4 của mình đã tự động tắt mắt rồi, bật kiểu gì cũng không lên.

Hắn đang suy nghĩ mình nên mua một cái điện thoại mới, đồng thời đạp chân ga vài cái rồi tăng tốc.

Mười phút sau, Diệp Phi xông vào bãi đỗ xe của nhà hàng.

Anh tìm bừa một chỗ đỗ xe, sau đó mở cửa xe chạy vào cửa vào.

Thế nhưng chưa vào phòng khách, anh liền nghe được từng đợt hoan hô vang lên.

Diệp Phi ngắng đầu nhìn qua, thấy nhà hàng Aegean Sea đã biến thành một biển hoa tươi và khinh khí cầu.

Có ba mươi sáu người cả nam và nữ ăn mặc rực rỡ đứng thành một hình trái tim, trên tay mỗi người đều cầm một bó hoa hồng, Ánh mặt trời chợt chiều vào, những bông hoa tươi đẹp đó càng trở nên rực rỡ.


Diệp Phi còn thấy được thân ảnh thon gầy của Triệu Hiểu Nguyệt.

Trong đội ngũ đó là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, cái trán cao rộng có chút uy nghiêm.

Trên người mặc phong cách anh quốc, hiện lên sự thời thượng.

Triệu Đông Dương, bác sĩ Hải Quy, là một phú nhị đại, cũng chính là anh trai của Triệu Hiểu Nguyệt, tương lai sẽ là người thừa kế của tập đoàn Đông Dương.

Anh ta đã theo đuổi Đường Nhược Tuyết nhiều năm rồi, thế nhưng khi nghe nói Đường Nhược Tuyết bệnh nặng phải xung hỉ liền chạy ngay ra nước ngoài.

Nếu như cô đã không sao thì sự tà ác trong anh ta lại trỗi dậy.

Trước mặt Triệu Đông Dương chính là nét mặt vô cùng khó coi của Đường Nhược Tuyết.

Đây rõ ràng là một màn tỏ tình.

“Bộp bộp…” Triệu Đông Dương ra hiệu một cái, tay trái của ba mươi sáu người chọt lóe lên, xuất hiện một cái hộp nhỏ.

Mở ra, một chiếc nhẫn kim cương hiện ra.

Ba mươi sáu viên, vô cùng bắt mắt.

Những người phụ nữ có mặt ở hiện trời đồng thời hét ầm lên, cái này cũng quá lãng mạn, quá xa xỉ đi.

“Chiếc nhẫn kim cương ba mươi sáu viên này chính là được chạm khắc mà ra, giá cả cũng không hề nhỏ, thật là hào phóng mà.


“Cậu thiếu gia này thật là lãng mạn, lại giàu có như vậy.


“Đây chính là con trai chủ tịch tập đoàn Đông Dương tên Triệu Đông Dương, có thể không có tiền sao?”
Có người nhận ra Triệu Đông Dương lập tức kêu lên một phen.


Tập đoàn Đông Dương ở Trung Hải cũng không tính là tập đoàn đứng đầu, thế nhưng gia sản cũng lên tới vài nghìn tỷ, cũng được coi như là gia đình giàu có.

Cô gái mà được anh ta coi trọng thì đó chính là một vinh dự to lớn.

Tiếng hét chói tai và khâm phục truyền đến từ mọi phía xung quanh khiến cho nụ cười của Triệu Đông Dương càng thêm tự tin hơn, anh ta tin rằng sẽ không có bắt kỳ cô gái nào có thể từ chối được sự lãng mạn như vậy.

Dù có là Đường Nhược Tuyết người được xưng là băng sơn nữ thần đi chăng nữa thì khẳng định cũng sẽ tránh không thoát.

“Nhược Tuyết, anh về rồi, anh đã về Trung Hải rồi.


Triệu Đông Dương cầm một cành hồng, nét mặt tràn đầy niềm vui đưa tới trước mặt Đường Nhược Tuyết: “Anh lại nhìn thấy em rồi.


Trên gương mặt anh tuân phi phàm đó, ngoại trừ sự nôn nóng ra còn bộc lộ sự mong đợi trông vô cùng sống động.

Điều này khiến cho mọi người ở hiện trường cảm thán không thôi: Xem đi, xem đi, anh chàng này thích Đường Nhược Tuyết đến nhường nào chứ! Đợi thêm lát nữa nụ cười chắc sẽ tươi như hoa cho mà xem, đúng là một đôi trai tài gái sắc mà.

Vài người phụ nữ ôm tư tưởng với Triệu Đông Dương thì lại u oán nhìn rồi cắn chặt đôi môi anh đào của mình.

“Nhược Tuyết, cô thật là hạnh phúc!”
Triệu Hiểu Nguyệt cũng phóng đại sự hạnh phúc này lên, vắt chéo dôi chân thon dài đang mang vớ kia lại với nhau: “Anh, anh thật là thiên vị nha, mỗi lần về nước đều thấy tặng hoa cho Nhược Tuyết.



Có điều lần này cũng ít quá đi, trước đây lần nào cũng là chín mươi chín bông, hôm nay sao lại chỉ có ba mươi sáu bông vậy, phạt anh ngày mai phải bổ sung số còn lại.


Diệp Phi không khỏi ớn lạnh một trận… anh không lập tức vào phòng khách mà anh muốn quan sát thái độ của Đường Nhược Tuyết.

Tất cả mọi thứ đều không quan trọng, quan trọng là trái tim của Đường Nhược Tuyết.

Lúc này, Triệu Đông Dương đang cầm một bông hồng quỳ một gối xuống trước mặt Đường Nhược Tuyết: “Năm ngoái, vì sự phát triển của gia tộc nên bắt đắc dĩ mới phải ra nước ngoài.


*Thế nhưng đó chỉ là người anh đi, còn con tim thì lại vẫn luôn nhớ về em.


“Hôm nay quay về, ngay bố mẹ anh còn chưa gặp, chuyện đầu tiên anh làm chính là gặp em.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện