“Em phải bù đắp cho những hiểu lầm của anh, cho sự nhớ nhung của anh, cho tình yêu mà anh dành cho em.
”
“Anh sẽ không để em bị tổn thương thêm lần nào nữa, cũng sẽ không khiến em phải thát vọng nữa.
”
Triệu Đông Dương đã chuẩn bị thật lâu, nghẹn ngào nói: “Nhược Tuyết, giả cho anh, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em.
”
Triệu Hiểu Nguyệt các cô lại thét chói tai, Đường Nhược Tuyết thật hạnh phúc.
Sau đó hơn mười người cả nam lẫn nữ đều hô lên: “Gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi.
”
“Cảm ơn anh!”
Lúc này trên gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết lại rất lạnh lùng, cô vô cùng chán ghét Triệu Đông Dương liền nói: “Hoa này… anh Triệu, anh nên tặng cho cô gái thật lòng yêu anh.
”
Lời của cô rất chừng mực và đúng hạn, không để cho Triệu Đông Dương tiếp tục chủ đề của mình: “Tôi đã có chồng rồi!”
Mặc dù điều kiện của Triệu Đông Dương tốt hơn Diệp Phi gấp mười lần, thế nhưng Đường Nhược Tuyết lại không có một chút cảm giác nào với anh ta.
Sắc mặt của Triệu Hiểu Nguyệt liền thay đổi: “Nhược Tuyết, đừng tùy hứng, nắm chắc cơ hội này đi.
”
“Anh biết, em đã có chồng rồi, thế nhưng anh lại biết, đó chỉ là công cụ để em xung hi…”
Trên mặt Triệu Đông Dương không có tia gợn sóng, đặt tay trái lên ngực nói: “Trong lòng em, chỉ có người đàn ông như anh mới xứng với em.
”
Ánh mắt của Đường Nhược Tuyết lộ ra sự bực bội: “Triệu Đông Dương, tôi nói lại một lần nữa, tôi đã có chồng rồi.
”
Trên gương mặt Triệu Đông Dương vẫn tươi cười như cũ: “Em có chồng, anh không ngại, vì anh yêu em từ tận đáy lòng mình.
”
Mọi người nghe vậy liền kinh ngạc một trận, người đàn ông này cũng quá yêu Đường Nhược Tuyết đi, người ta đã có chồng rồi mà vẫn hết mực theo đuổi như vậy?
Đám Triệu Hiểu Nguyệt cảm động nước mắt lưng tròng: “Nhược Tuyết, cô quá hạnh phúc rồi! Kiếp trước khẳng định là đã cứu cả ngân hà.
”
“Phải đó, có thể có được tình yêu của Triệu Đông Dương vậy mà cô lại không thích.
”
“Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi!”
Những người khác đồng thời cũng vỗ tay: “Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi!”
Đường Nhược Tuyết nắm chặt tay quát lên: “Triệu Đông Dương, anh không hiểu tiếng người sao? Tôi có chồng rồi, tôi không yêu anh.
”
Diệp Phi hiểu tiếng lòng của Đường Nhược Tuyết, trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó liền muốn đi vào giải vây cho Đường Nhược Tuyết.
Thế nhưng vừa mới tới cửa lại bị ba tên cao lớn vạn vỡ ngăn lại.
Một người vệ sĩ đều cao mét tám khuôn mặt chữ điền không chút tình cảm nào nói: “Anh Triệu đang cầu hôn, những người không phận sự miễn vào.
”
Anh ta còn duỗi tay đẩy Diệp Phi về phía sau.
“Tôi là Diệp Phi, đây là nhà hàng chung của mọi người, Đường Nhược Tuyết là vợ tôi.
”
Diệp Phi lạnh lùng nói: “Các người có tư cách gì mà không cho tôi vào?”
“Vợ anh thì thế nào? Cho dù có là mẹ anh thì cũng vô dụng thôi.
”
Người vệ sĩ có khuôn mặt chứ điền cười lạnh một tiếng: “Màn tỏ tình này, ai cũng không được phá đám, muốn vào trong, phải đợi anh Triệu ôm được mỹ nữ về rồi hãy nói…”
Diệp Phi híp mắt: “Tránh ra.
”
Những người khác đồng thời cũng vỗ tay: “Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi!”
Đường Nhược Tuyết nắm chặt tay quát lên: “Triệu Đông Dương, anh không hiểu tiếng người sao? Tôi có chồng rồi, tôi không yêu anh.
”
Diệp Phi hiểu tiếng lòng của Đường Nhược Tuyết, trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó liền muốn đi vào giải vây cho Đường Nhược Tuyết.
Thế nhưng vừa mới tới cửa lại bị ba tên cao lớn vạn vỡ ngăn lại.
Một người vệ sĩ đều cao mét tám khuôn mặt chữ điền không chút tình cảm nào nói: “Anh Triệu đang cầu hôn, những người không phận sự miễn vào.
”
Anh ta còn duỗi tay đẩy Diệp Phi về phía sau.
“Tôi là Diệp Phi, đây là nhà hàng chung của mọi người, Đường Nhược Tuyết là vợ tôi.
”
Diệp Phi lạnh lùng nói: “Các người có tư cách gì mà không cho tôi vào?”
“Vợ anh thì thế nào? Cho dù có là mẹ anh thì cũng vô dụng thôi.
”
Người vệ sĩ có khuôn mặt chứ điền cười lạnh một tiếng: “Màn tỏ tình này, ai cũng không được phá đám, muốn vào trong, phải đợi anh Triệu ôm được mỹ nữ về rồi hãy nói…”
Diệp Phi híp mắt: “Tránh ra.
”
đánh ngã tên vệ sĩ khuôn mặt chữ điền.
”
“Anh sẽ không để em bị tổn thương thêm lần nào nữa, cũng sẽ không khiến em phải thát vọng nữa.
”
Triệu Đông Dương đã chuẩn bị thật lâu, nghẹn ngào nói: “Nhược Tuyết, giả cho anh, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em.
”
Triệu Hiểu Nguyệt các cô lại thét chói tai, Đường Nhược Tuyết thật hạnh phúc.
Sau đó hơn mười người cả nam lẫn nữ đều hô lên: “Gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi.
”
“Cảm ơn anh!”
Lúc này trên gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết lại rất lạnh lùng, cô vô cùng chán ghét Triệu Đông Dương liền nói: “Hoa này… anh Triệu, anh nên tặng cho cô gái thật lòng yêu anh.
”
Lời của cô rất chừng mực và đúng hạn, không để cho Triệu Đông Dương tiếp tục chủ đề của mình: “Tôi đã có chồng rồi!”
Mặc dù điều kiện của Triệu Đông Dương tốt hơn Diệp Phi gấp mười lần, thế nhưng Đường Nhược Tuyết lại không có một chút cảm giác nào với anh ta.
Sắc mặt của Triệu Hiểu Nguyệt liền thay đổi: “Nhược Tuyết, đừng tùy hứng, nắm chắc cơ hội này đi.
”
“Anh biết, em đã có chồng rồi, thế nhưng anh lại biết, đó chỉ là công cụ để em xung hi…”
Trên mặt Triệu Đông Dương không có tia gợn sóng, đặt tay trái lên ngực nói: “Trong lòng em, chỉ có người đàn ông như anh mới xứng với em.
”
Ánh mắt của Đường Nhược Tuyết lộ ra sự bực bội: “Triệu Đông Dương, tôi nói lại một lần nữa, tôi đã có chồng rồi.
”
Trên gương mặt Triệu Đông Dương vẫn tươi cười như cũ: “Em có chồng, anh không ngại, vì anh yêu em từ tận đáy lòng mình.
”
Mọi người nghe vậy liền kinh ngạc một trận, người đàn ông này cũng quá yêu Đường Nhược Tuyết đi, người ta đã có chồng rồi mà vẫn hết mực theo đuổi như vậy?
Đám Triệu Hiểu Nguyệt cảm động nước mắt lưng tròng: “Nhược Tuyết, cô quá hạnh phúc rồi! Kiếp trước khẳng định là đã cứu cả ngân hà.
”
“Phải đó, có thể có được tình yêu của Triệu Đông Dương vậy mà cô lại không thích.
”
“Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi!”
Những người khác đồng thời cũng vỗ tay: “Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi!”
Đường Nhược Tuyết nắm chặt tay quát lên: “Triệu Đông Dương, anh không hiểu tiếng người sao? Tôi có chồng rồi, tôi không yêu anh.
”
Diệp Phi hiểu tiếng lòng của Đường Nhược Tuyết, trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó liền muốn đi vào giải vây cho Đường Nhược Tuyết.
Thế nhưng vừa mới tới cửa lại bị ba tên cao lớn vạn vỡ ngăn lại.
Một người vệ sĩ đều cao mét tám khuôn mặt chữ điền không chút tình cảm nào nói: “Anh Triệu đang cầu hôn, những người không phận sự miễn vào.
”
Anh ta còn duỗi tay đẩy Diệp Phi về phía sau.
“Tôi là Diệp Phi, đây là nhà hàng chung của mọi người, Đường Nhược Tuyết là vợ tôi.
”
Diệp Phi lạnh lùng nói: “Các người có tư cách gì mà không cho tôi vào?”
“Vợ anh thì thế nào? Cho dù có là mẹ anh thì cũng vô dụng thôi.
”
Người vệ sĩ có khuôn mặt chứ điền cười lạnh một tiếng: “Màn tỏ tình này, ai cũng không được phá đám, muốn vào trong, phải đợi anh Triệu ôm được mỹ nữ về rồi hãy nói…”
Diệp Phi híp mắt: “Tránh ra.
”
Những người khác đồng thời cũng vỗ tay: “Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi!”
Đường Nhược Tuyết nắm chặt tay quát lên: “Triệu Đông Dương, anh không hiểu tiếng người sao? Tôi có chồng rồi, tôi không yêu anh.
”
Diệp Phi hiểu tiếng lòng của Đường Nhược Tuyết, trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó liền muốn đi vào giải vây cho Đường Nhược Tuyết.
Thế nhưng vừa mới tới cửa lại bị ba tên cao lớn vạn vỡ ngăn lại.
Một người vệ sĩ đều cao mét tám khuôn mặt chữ điền không chút tình cảm nào nói: “Anh Triệu đang cầu hôn, những người không phận sự miễn vào.
”
Anh ta còn duỗi tay đẩy Diệp Phi về phía sau.
“Tôi là Diệp Phi, đây là nhà hàng chung của mọi người, Đường Nhược Tuyết là vợ tôi.
”
Diệp Phi lạnh lùng nói: “Các người có tư cách gì mà không cho tôi vào?”
“Vợ anh thì thế nào? Cho dù có là mẹ anh thì cũng vô dụng thôi.
”
Người vệ sĩ có khuôn mặt chứ điền cười lạnh một tiếng: “Màn tỏ tình này, ai cũng không được phá đám, muốn vào trong, phải đợi anh Triệu ôm được mỹ nữ về rồi hãy nói…”
Diệp Phi híp mắt: “Tránh ra.
”
đánh ngã tên vệ sĩ khuôn mặt chữ điền.
Danh sách chương