Hoàng Chấn Đông nói tiếp: “Hùng Trí và Hùng Dũng cũng đến đây, mang theo rất nhiều tay chân đắc lực.”
“Bọn nó cũng xem như tội phạm rồi, làm việc gì cũng không có giới hạn, còn thích chơi trò “ngược sát”, anh em trong giang hồ luôn phỉ nhổ họ.”
“Nhưng mà cậu không cần quá lo, bọn nó sẽ không biết chuyện cậu giết Hùng Nghĩa đâu.”
“Chuyện Hùng Nghĩa và Hùng Kiều bốc hơi trên thế gian này, bọn chúng chỉ ghi tạc lên đầu Chương Đại Cường thôi.”
Ông ta trấn an cười một tiếng: “Lúc này Chương Đại Cường đang có hơn trăm người bảo hộ rồi, có thám tử theo sát, rất an toàn.”
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Có thể tìm được tung tích bọn Hùng Dũng không?”
Hoàng Chấn Đông đầu tiên là cười một tiếng sau đó giật mình: “Lão đệ, cậu muốn xử lý bọn chúng sao?”
Diệp Phi không có đáp.
Anh em Hùng Nghĩa đến tìm bản thân báo thù mà chết, dù anh ta có phải là kẻ giết người hay không thì sớm muộn gì Hùng Dũng và những người khác cũng sẽ tìm anh để hiểu rõ sự tình.
Diệp Phi muốn đuổi cùng giết tận, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Vả lại đối phương còn có ý đồ đối phó với Tống Hồng Nhan, vậy càng đáng chết.
Dù gì thì Tống Hồng Nhan cũng là tri kỷ của anh.
“Mặc dù Hùng Dũng và Hùng Trí bị hai giới hắc bạch phỉ nhổ nhưng không thể không nói bọn họ vẫn có nền tảng.”
“Đặc biệt là Hùng Trí, được gọi là Trương Phi thời hiện đại, cực kỳ đáng sợ sức lực khủng bố, một cú đắm có thể giết chết một con trâu.”
Hoàng Chấn Đông bận rộn cảnh báo cho Diệp Phi: “Cậu chủ động tìm bọn nó, rất dễ có chuyện đáy.”
“Không phải anh không tin thực lực của cậu, nhưng mà bọn chúng toàn là kẻ liều mạng, không đáng đâu.”
“Chú em cứ an tâm đứng bên lề xem kịch, bọn Hùng Trí đối phó với Tống Hồng Nhan không khác gì tìm vào chỗ chết đâu.”
“Tống Hồng Nhan tuy chỉ là giới nữ lưu, nhìn tập đoàn Ngũ Hồ cũng rất chính quy nhưng thực chất là đám ăn thịt người không nôn xương.”
“Cô ấy đã ở Trung Hải gần mười năm.
Từ vô danh tiểu tốt trở thành ông chủ lớn.
Chưa từng có ai có thể làm được điều này?”
“Anh đây biết vô số người, nhưng vẫn không nhìn thấu Tống Hồng Nhan.”
“Người con gái này, quá thâm sâu.”
Ông ta đưa ra một phán đoán: “Anh em Hùng thị muốn mạng của Tống Hồng Nhan, khó à nha.”
Diệp Phi có chút ngoài ý muốn về chuyện của Tống Hồng Nhan, nhưng vẫn lộ ra vẻ lo lắng.
Hoàng Chắn Đông biết thực lực của Tống Hồng Nhan, anh em Hùng thị chắc chắn cũng rõ ràng chuyện này, họ dám nhận nhiệm vụ thì nhất định phải có cơ hội chiến thắng.
Nếu không ai lại làm thiêu thân đâm đầu vào lửa chứ.
Sau khi cúp máy, Diệp Phi gọi taxi và yêu cầu tài xế đến thẳng tập đoàn Ngũ Hồ.
Đồng thời, Diệp Phi gọi cho Tống Hồng Nhan, điện thoại rất nhanh được kết nối, vẫn như mọi khi, nụ cười của Tống Hồng Nhan truyền đến: “Em Phi, sao rảnh mà gọi cho chị thế?”
Cô ta trêu Diệp Phi: “Có phải là một ngày không gặp như cách ba thu không?”
Nghe cô ta nói không sao, Diệp Phi thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ chị đang ở đâu?”
“Tôi à?”
“Đi ngang qua đám mây trên đỉnh Sơn Đông.”
Tống Hồng Nhan yếu ớt cười một tiếng: “Chị đây vừa mới đi dạo phố cổ, chuẩn bị thay cậu tìm mặt bằng mở phòng khám nè.”
“Phải nói là chị đây rất may mắn.
Chị đây đã tìm được một nơi rất thích hợp.
Ngày mai qua rước cậu đến xem một chút.”
“Nếu cậu thấy không có vấn đề gì thì cũng tôi sẽ sang nó luôn.”
“Sữa chưa nhiều nhất mắt hai tháng là có thể khai trương được rồi.”
Có một chút vui mừng trong giọng điệu của cô ta, như thể cô ta sắp mở một bệnh viện.
“Bọn nó cũng xem như tội phạm rồi, làm việc gì cũng không có giới hạn, còn thích chơi trò “ngược sát”, anh em trong giang hồ luôn phỉ nhổ họ.”
“Nhưng mà cậu không cần quá lo, bọn nó sẽ không biết chuyện cậu giết Hùng Nghĩa đâu.”
“Chuyện Hùng Nghĩa và Hùng Kiều bốc hơi trên thế gian này, bọn chúng chỉ ghi tạc lên đầu Chương Đại Cường thôi.”
Ông ta trấn an cười một tiếng: “Lúc này Chương Đại Cường đang có hơn trăm người bảo hộ rồi, có thám tử theo sát, rất an toàn.”
Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Có thể tìm được tung tích bọn Hùng Dũng không?”
Hoàng Chấn Đông đầu tiên là cười một tiếng sau đó giật mình: “Lão đệ, cậu muốn xử lý bọn chúng sao?”
Diệp Phi không có đáp.
Anh em Hùng Nghĩa đến tìm bản thân báo thù mà chết, dù anh ta có phải là kẻ giết người hay không thì sớm muộn gì Hùng Dũng và những người khác cũng sẽ tìm anh để hiểu rõ sự tình.
Diệp Phi muốn đuổi cùng giết tận, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Vả lại đối phương còn có ý đồ đối phó với Tống Hồng Nhan, vậy càng đáng chết.
Dù gì thì Tống Hồng Nhan cũng là tri kỷ của anh.
“Mặc dù Hùng Dũng và Hùng Trí bị hai giới hắc bạch phỉ nhổ nhưng không thể không nói bọn họ vẫn có nền tảng.”
“Đặc biệt là Hùng Trí, được gọi là Trương Phi thời hiện đại, cực kỳ đáng sợ sức lực khủng bố, một cú đắm có thể giết chết một con trâu.”
Hoàng Chấn Đông bận rộn cảnh báo cho Diệp Phi: “Cậu chủ động tìm bọn nó, rất dễ có chuyện đáy.”
“Không phải anh không tin thực lực của cậu, nhưng mà bọn chúng toàn là kẻ liều mạng, không đáng đâu.”
“Chú em cứ an tâm đứng bên lề xem kịch, bọn Hùng Trí đối phó với Tống Hồng Nhan không khác gì tìm vào chỗ chết đâu.”
“Tống Hồng Nhan tuy chỉ là giới nữ lưu, nhìn tập đoàn Ngũ Hồ cũng rất chính quy nhưng thực chất là đám ăn thịt người không nôn xương.”
“Cô ấy đã ở Trung Hải gần mười năm.
Từ vô danh tiểu tốt trở thành ông chủ lớn.
Chưa từng có ai có thể làm được điều này?”
“Anh đây biết vô số người, nhưng vẫn không nhìn thấu Tống Hồng Nhan.”
“Người con gái này, quá thâm sâu.”
Ông ta đưa ra một phán đoán: “Anh em Hùng thị muốn mạng của Tống Hồng Nhan, khó à nha.”
Diệp Phi có chút ngoài ý muốn về chuyện của Tống Hồng Nhan, nhưng vẫn lộ ra vẻ lo lắng.
Hoàng Chắn Đông biết thực lực của Tống Hồng Nhan, anh em Hùng thị chắc chắn cũng rõ ràng chuyện này, họ dám nhận nhiệm vụ thì nhất định phải có cơ hội chiến thắng.
Nếu không ai lại làm thiêu thân đâm đầu vào lửa chứ.
Sau khi cúp máy, Diệp Phi gọi taxi và yêu cầu tài xế đến thẳng tập đoàn Ngũ Hồ.
Đồng thời, Diệp Phi gọi cho Tống Hồng Nhan, điện thoại rất nhanh được kết nối, vẫn như mọi khi, nụ cười của Tống Hồng Nhan truyền đến: “Em Phi, sao rảnh mà gọi cho chị thế?”
Cô ta trêu Diệp Phi: “Có phải là một ngày không gặp như cách ba thu không?”
Nghe cô ta nói không sao, Diệp Phi thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ chị đang ở đâu?”
“Tôi à?”
“Đi ngang qua đám mây trên đỉnh Sơn Đông.”
Tống Hồng Nhan yếu ớt cười một tiếng: “Chị đây vừa mới đi dạo phố cổ, chuẩn bị thay cậu tìm mặt bằng mở phòng khám nè.”
“Phải nói là chị đây rất may mắn.
Chị đây đã tìm được một nơi rất thích hợp.
Ngày mai qua rước cậu đến xem một chút.”
“Nếu cậu thấy không có vấn đề gì thì cũng tôi sẽ sang nó luôn.”
“Sữa chưa nhiều nhất mắt hai tháng là có thể khai trương được rồi.”
Có một chút vui mừng trong giọng điệu của cô ta, như thể cô ta sắp mở một bệnh viện.
Danh sách chương