Diệp Phi hơi cảm động, không ngờ trong một ngày nắng nóng như vậy, Tống Hồng Nhan vẫn nhớ đến phòng khám của anh.
Sau đó anh nhớ đến chuyện chính: “Chuyện phòng khám hôm khác bàn, tôi gọi cho chị vì tôi nhận được một tin tình báo.
”
“Có người muốn đối phó với chị, còn thuê cả anh em Hùng thị đối phó với chị, chị nhất thiết phải cẩn thận.
”
Anh không hy vọng cô ta xảy ra chuyện gì.
“Đối phó tôi?”
“Anh em Hùng thị?”
“Tứ đại ác ma Hùng thị?”
Tống Hồng Nhan hơi ngạc nhiên.
“Bọn họ không phải nhăm vào Chương Đại Cường và cậu sao?”
Diệp Phi không ngạc nhiên khi cô ta biết anh đã giết Hùng Nghĩa.
Chuyện Hùng Nghĩa và Hùng Kiều đối phó với tôi chỉ là nhạc đệm thôi.
”
“Mục đích chính của bọn họ là đối phó với chị.
”
Tống Hồng Nhan trầm mặc sau đó là thở dài: “Xem ra là tôi chủ quan, nhưng mà không sao đâu, máy tên tiểu tốt đó mà.
”
Diệp Phi căn dặn một câu: “Chị vẫn phải nên cần thận.
”
*Yên tâm đi.
” Tống Hồng Nhan cười một tiếng: “Chị đây đã gọi cô Triệu Nhược Sương đến đây rồi, cô ấy là đại đội trưởng tập đoàn bảo an…”
“Kít…” Lời còn chưa dứt Diệp Phi đã nghe thấy bên tai có tiếng động lớn, như có chuyện gì đó.
Một tiếng nổ vang lên bên tai anh.
Sau đó là tiếng súng dồn dập và vũ khí sắc bén.
Vài tiếng la hét vang lên.
“Chị Nhan, sao vậy?”
Diệp Phi run lên: “Chuyện gì xảy ra?”
Tống Hồng Nhan không trả lời, chỉ có tiếng sột soạt trên điện thoại, như thể tín hiệu đã bị chặn.
Diệp Phi gọi thêm vài lần, từ đầu đến cuối không thể kết nối được.
Mồ hôi đầm đìa, anh vứt đống đồ vừa mua cho ba ngày cho tài xế.
“Bác tài, núi Vân Đỉnh, Đông Phong, nhanh dùm.
”
Một ngàn tệ, nhiều đấy, nhưng tài xế nghe đến núi Vân Đỉnh thì lập tức phanh xe lại.
Chiếc xe dừng đột ngột bên lề đường.
Tài xế lắc đầu: “Không đi!”
Diệp Phi giật mình, sau đó lấy ra một ngàn khác ném qua: “Nhanh lên.
”
“Núi Vân Đỉnh, có cho tôi mười ngàn tôi cũng không đi.
”
Tài xế taxi ném tiền cho Diệp Phi và sau đó mở cửa để anh ra ngoài.
Diệp Phi đành phải xuống xe.
Sau đó, Diệp Phi tức giận ngăn mấy chiếc xe taxi khác.
Tài xế nghe một ngàn tệ thì sáng mắt, nhưng nghe đến núi Vân Đỉnh thì lại chạy mắt dép.
Năm chiếc taxi liên tiếp như thế, Diệp Phi chỉ còn biết chửi con mẹ nó.
“Anh Phi, anh Phi, anh đang đón xe sao?”
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes Benz cũ kỹ đậu bên cạnh Diệp Phi, cửa kính xe kéo xuống, lộ ra khuôn mặt bầu bĩnh tươi cười của Lưu Phú Quý.
Diệp Phi sửng sót, sau đó mở cửa: “Tới núi Vân Đỉnh.
”
*Núi Vân Đỉnh?”
Thân thể Lưu Phú Quý chấn động sau đó đạp mạnh chân ga: “Ok anh.
”
Nói xong, Lưu Phú Quý đạp chân ga, mới mười phút đã lao đến núi Vân Đỉnh.
Sau đó anh nhớ đến chuyện chính: “Chuyện phòng khám hôm khác bàn, tôi gọi cho chị vì tôi nhận được một tin tình báo.
”
“Có người muốn đối phó với chị, còn thuê cả anh em Hùng thị đối phó với chị, chị nhất thiết phải cẩn thận.
”
Anh không hy vọng cô ta xảy ra chuyện gì.
“Đối phó tôi?”
“Anh em Hùng thị?”
“Tứ đại ác ma Hùng thị?”
Tống Hồng Nhan hơi ngạc nhiên.
“Bọn họ không phải nhăm vào Chương Đại Cường và cậu sao?”
Diệp Phi không ngạc nhiên khi cô ta biết anh đã giết Hùng Nghĩa.
Chuyện Hùng Nghĩa và Hùng Kiều đối phó với tôi chỉ là nhạc đệm thôi.
”
“Mục đích chính của bọn họ là đối phó với chị.
”
Tống Hồng Nhan trầm mặc sau đó là thở dài: “Xem ra là tôi chủ quan, nhưng mà không sao đâu, máy tên tiểu tốt đó mà.
”
Diệp Phi căn dặn một câu: “Chị vẫn phải nên cần thận.
”
*Yên tâm đi.
” Tống Hồng Nhan cười một tiếng: “Chị đây đã gọi cô Triệu Nhược Sương đến đây rồi, cô ấy là đại đội trưởng tập đoàn bảo an…”
“Kít…” Lời còn chưa dứt Diệp Phi đã nghe thấy bên tai có tiếng động lớn, như có chuyện gì đó.
Một tiếng nổ vang lên bên tai anh.
Sau đó là tiếng súng dồn dập và vũ khí sắc bén.
Vài tiếng la hét vang lên.
“Chị Nhan, sao vậy?”
Diệp Phi run lên: “Chuyện gì xảy ra?”
Tống Hồng Nhan không trả lời, chỉ có tiếng sột soạt trên điện thoại, như thể tín hiệu đã bị chặn.
Diệp Phi gọi thêm vài lần, từ đầu đến cuối không thể kết nối được.
Mồ hôi đầm đìa, anh vứt đống đồ vừa mua cho ba ngày cho tài xế.
“Bác tài, núi Vân Đỉnh, Đông Phong, nhanh dùm.
”
Một ngàn tệ, nhiều đấy, nhưng tài xế nghe đến núi Vân Đỉnh thì lập tức phanh xe lại.
Chiếc xe dừng đột ngột bên lề đường.
Tài xế lắc đầu: “Không đi!”
Diệp Phi giật mình, sau đó lấy ra một ngàn khác ném qua: “Nhanh lên.
”
“Núi Vân Đỉnh, có cho tôi mười ngàn tôi cũng không đi.
”
Tài xế taxi ném tiền cho Diệp Phi và sau đó mở cửa để anh ra ngoài.
Diệp Phi đành phải xuống xe.
Sau đó, Diệp Phi tức giận ngăn mấy chiếc xe taxi khác.
Tài xế nghe một ngàn tệ thì sáng mắt, nhưng nghe đến núi Vân Đỉnh thì lại chạy mắt dép.
Năm chiếc taxi liên tiếp như thế, Diệp Phi chỉ còn biết chửi con mẹ nó.
“Anh Phi, anh Phi, anh đang đón xe sao?”
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes Benz cũ kỹ đậu bên cạnh Diệp Phi, cửa kính xe kéo xuống, lộ ra khuôn mặt bầu bĩnh tươi cười của Lưu Phú Quý.
Diệp Phi sửng sót, sau đó mở cửa: “Tới núi Vân Đỉnh.
”
*Núi Vân Đỉnh?”
Thân thể Lưu Phú Quý chấn động sau đó đạp mạnh chân ga: “Ok anh.
”
Nói xong, Lưu Phú Quý đạp chân ga, mới mười phút đã lao đến núi Vân Đỉnh.
Danh sách chương