Lúc này tại nhà ông hai.

Dưới sự hỗ trợ của Dương Tử Hi, mười mấy món ăn đều đã được dọn lên bàn, cả nhà sum vầy ngồi xuống bàn ăn.

“Mẹ, Tử Hi, Tử Kỳ, mọi người ăn trước đi, con đi đút bố ăn cơm trước.” Trần Hoa bưng tô canh chua cay lớn lên rồi cởi tạp dề ra nói.

Lý Tố Lan và Dương Tử Kỳ đã bắt đầu ăn, còn lâu mới để ý anh nhưng Dương Tử Hi đứng lên, có hơi đau lòng nói: “Hay để em đi với anh.”

Cẩn thận ngẫm nghĩ lại từ khi bố xuất viện về nhà đã hơn một năm, cái đứa con gái ruột như cô còn chưa từng đút ông ăn bữa cơm nào nhưng thật ra cái thằng ở rể Trần Hoa cả ngày bị phun máu chó đầy đầu lại không màng cơm nước, muốn đút bố vợ ăn cơm trước.

Giờ phút này cô mới cảm nhận được, tuy Trần Hoa không thể kiếm tiền phụ giúp gia đình nhưng trên thực tế anh là người vất vả nhất.

“Không cần đâu.” Trần Hoa xua tay cười: “Để một mình anh là được, mấy ngày nay em chịu áp lực lớn, chưa ăn uống được gì, mỗi bữa chỉ ăn ít, trông gầy yếu quá rồi. Hôm nay vui vẻ thì ăn nhiều chút.”

Nói xong anh lập tức tiến vào phòng bếp sau đó bưng bát trứng hầm đi lên lầu.

Trứng hầm này không chỉ có trứng mà còn có thêm cá, thịt, tôm, rau củ, được băm nhuyễn rồi cho hầm chung với nhau, rất giàu dinh dưỡng.

“Sao, đau lòng cho nó à?” Lý Tố Lan thấy Dương Tử Hi nhìn cảnh Trần Hoa đi lên lầu, không nhịn được hỏi.



“Mẹ, Trần Hoa rất vất vả, con đau lòng vì anh ấy chút cũng không được sao?” Dương Tử Hi bĩu môi ngồi xuống.

“Cái thứ không tiền đồ!” Lý Tố Lan trừng mắt liếc cô một cái, vừa bóc vỏ tôm vừa nói: “Mẹ nói cho con hay, tuy nó đáng khen ngợi vì giúp con vay một trăm triệu nhưng tiền này cũng phải trả lại, cho nên mẹ sẽ không bởi thế mà nhận thằng con rể như nó đâu.”

“Ở trong mắt mẹ, cái loại công tử nhà giàu như Vương Hằng mới là con rể tốt nhất được chọn. Chứ nào có loại đàn ông như phế vật, cả ngày làm công việc của bảo mẫu, nói ra con không sợ mất mặt thì mẹ cũng xấu hổ thay.”

Dương Tử Hi lựa chọn im lặng, không muốn vì cãi cọ với mẹ mà phá hỏng hoàn cảnh gia đình tốt đẹp trong tối nay.

Đúng lúc này cửa biệt thự đột nhiên bị gõ vang.

“Mở cửa mở cửa, ông cụ tới đây!”

Lý Tố Lan nghe vậy lập tức vui vẻ: “Chắc chắn là ông cụ biết Tử Hi mượn được một trăm triệu nên tự mình tới khen ngợi Tử Hi, nói không chừng còn sẽ thưởng cho một trăm tám mươi nghìn luôn!”

Nói xong bà ta vui vẻ phấn chấn đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra chỉ thấy ông cụ, vợ chồng anh cả, vợ chồng chú ba và Dương Chí Viễn, tất cả đều đứng bên ngoài cửa. Lý Tố Lan mặt mày đầy tươi cười nói: “Con nói bố này, chẳng phải Tử Hi vừa vay được trăm triệu thôi sao, bố còn tự mình lại đây khen, gọi cú điện thoại khen miệng vài câu là được rồi.”

Lại không ngờ ông cụ gõ quải trượng một cái, hừ nói: “Khen cái đầu cô, tôi tới là để mắng người!” Nói xong ông cụ bước vào đại sảnh.



Lý Tố Lan sững sờ nơi kia, qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Dương Tử Hi nhíu mày, buông đũa đứng dậy đi lên hỏi: “Ông nội, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Xảy ra chuyện gì?” Dương Chí Viễn cười lạnh nói: “Tôi nói này Dương Tử Hi, cô ngu thật hay là giả ngu? Chẳng lẽ đến bây giờ mà cô vẫn còn tin tưởng cái thẻ vàng thằng phế vật Trần Hoa đưa cho cô là thật?”

“Cái gì? Thẻ vàng là giả?”

Lý Tố Lan hoảng hốt hô lên trước.

“Không thể là giả!”

Vẻ mặt Dương Tử Hi kiên định: “Tôi cầm đi mượn vô cùng thuận lợi, đưa lại cho tôi tờ phiếu thông qua màu xanh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trước mười giờ sáng mai số tiền vay một trăm triệu sẽ chuyển khoản đến.”

“Ha hả!”

Dương Chí Viễn cười lớn: “Đó là bởi vì chủ tịch Lư không có mặt, vừa đúng lúc người cho cô vay tiền nhìn nhầm. Đợi tư liệu cần phê duyệt chuyển đến tay chủ tịch Lư, ông ta sẽ phát hiện thẻ vàng là giả ngay. Đến lúc đó ông ta gọi cuộc điện thoại, cô chờ cảnh sát bắt đi, ha ha!”

“Mặc kệ anh nói thế nào thì thẻ vàng cũng là thật, trưởng phòng bộ phận tín dụng không thể nào nhận nhầm được!” Dương Tử Hi hết sức kiên định, không tin thẻ vàng là giả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện