“Là người thì đều có lúc nhìn nhầm.” Dương Chí Viễn cười lạnh: “Cô có biết thẻ vàng thật sự trông ra sao không? Vương thiếu nói, thẻ vàng thật sự mặt sau có chữ ký của được cấp thẻ, tấm thằng phế vật kia đưa cho cô có không?”
Dương Tử Hi cẩn thận nhớ lại, lắc đầu, cô không nhìn thấy mặt sau tấm thẻ có chữ ký của chủ thẻ.
“Ha ha!”
Dương Chí Viễn cười càng thêm vui vẻ: “Mỗi tấm thẻ vàng cho khách hàng lớn đều có chữ ký của chủ thẻ, tấm thẻ kia của cô không có, tuyệt đối là hàng giả!”
“Không thể nào! Nếu anh không tin thì đợi ngày mai tiền vay mượn chuyển tới, anh lập tức biết là thật!” Dương Tử Hi kiên định như lúc ban đầu.
“Đợi ngày mai thì cảnh sát đã tới bắt cô rồi!” Dương Chí Viễn lạnh lùng nói: “Thật không biết cái thằng phế vật kia cho cô uống canh mê hồn gì mà tận bây giờ cô vẫn còn niềm tin vững chắc cái thẻ vàng kia là thật, tôi thấy cô chính là đồ phụ nự ngực to ngu dốt!”
“Anh…”
“Anh gì mà anh, chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, tôi gọi điện cho cô nghe rõ một chút, xem cô có chết tâm hay không?” Dương Chí Viễn ngắt lời Dương Tử Hi, bấm gọi số phục vụ khách hàng của ngân hàng Hoa Kỳ, cũng mở loa ngoài.
Dương Tử Hi tức đến bộ ngực run run nhưng cô vẫn muốn nhìn thử một chút xem Dương Chí Viễn chứng minh thẻ vàng là giả bằng cách nào.
Rất nhanh điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dễ nghe của một cô gái: “Chào ngài, xin hỏi ngài có yêu cầu gì cần hỗ trợ?”
“Người đẹp, là thế này.” Dương Chí Viễn nói: “Tôi muốn hỏi thử thẻ vàng dành cho khách hàng lớn của các cô có phải mặt sau có chữ ký của chủ thẻ hay không, có đúng vậy chăng?”
“Chào tiên sinh, thẻ vàng dành cho khách hàng lớn được ngân hàng chúng tôi phát riêng cho các khách hàng gửi tiết kiệm với số tiền lớn, mỗi một tấm thẻ mặt sau đều có chữ ký của chủ thẻ, nếu không có chữ ký thì đó chắc chắn là giả.” Nhân viên phục vụ khách hàng nói.
Nghe vậy sắc mặt Dương Tử Hi đột nhiên thay đổi.
Dương Chí Viễn đắc ý liếc cô một cái, vì để cô hết hy vọng lại hỏi tiếp: “Nếu thẻ không có chữ ký, mặt sau còn có thêm con rồng thì sao?”
“Tiên sinh, thẻ vàng phát cho khách hàng lớn của ngân hàng chúng tôi không có rồng, xin ngài đừng sử dụng thẻ vàng giả mạo thành khách hàng lớn, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.”
Lời nhân viên phục vụ khách hàng vừa nói ra làm sắc mặt Dương Tử Hi trong nháy mắt trắng bệch.
“Được, tôi đã rõ, cảm ơn.”
Dương Chí Viễn cúp điện thoại, hiển nhiên càng đắc ý nhìn Dương Tử Hi, vui sướng khi người gặp họa nói: “Chắc hẳn cô đã nghe hết rồi, bây giờ chết tâm chưa? Tôi nên báo cảnh sát hay không nhỉ?”
“Đừng! Trăm nghìn lần đừng!” Lý Tố Lan nhanh chóng ngăn cản, Dương Tử Hi là trụ cột của cả nhà bà ta, nếu con bé bị bắt, nguyên nhà bà xong đời.
“Tại sao lại như vậy?” Dương Tử Hi đặc biệt rối loạn, bản thân rõ ràng xử lý thành công thủ tục cho vay, hơn nữa trưởng phòng bộ phận tín dụng cũng xem qua tấm thẻ, sao có thể là giả được? “Ha ha!”
Dương Chí Viễn đắc ý cười nói: “Đó là do thằng phế vật Trần Hoa biết ngày mai cô phải tái hôn với Vương thiếu, cậu ta không cam lòng nên muốn hủy diệt cô, lập tức tạo thẻ vàng giả dành cho khách hàng lớn để cô đi vay mượn, âm mưu làm lưng cô đeo tội danh lừa đảo, sau đó bị cảnh sát bắt. Anh ta cảm thấy như vậy thì Vương thiếu sẽ không cần cô nữa.”
“Mưu kế này thật đủ độc ác, vì chiếm được cô cũng thật làm khó cậu ta có thể nghĩ ra cách ác độc như thế, Dương Chí Viễn tôi phục anh ta rồi.”
Dương Tử Hi nghe vậy, trong nháy mắt thân thể dường như bị rút cạn sức lực, cả người vô lực ngồi liệt trên sô pha, trong đầu toàn một mảnh khủng bố.
Lúc lấy được thẻ vàng có bao nhiêu vui vẻ thì hiện tại cô có bấy nhiêu thất vọng.
Cô thế nào cũng không ngờ Trần Hoa sẽ là cái hạng người như vậy.
Thật sự làm cô quá thất vọng rồi!
“Tôi tuyên bố.”
Ông cụ bỗng đứng lên từ sô pha, nghiêm mặt nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay Dương Tử Hi không còn là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Dương thị mà để Dương Chí Viễn nhận chức. Cả nhà Dương Thiên Minh không có bất kỳ quan hệ bào với nhà họ Dương, về sau cũng không được phép hưởng đãi ngộ chia hoa hồng của tập đoàn Dương thị, tuyên bố lập tức có hiệu lực, ngày mai đăng báo công bố với xã hội!
“Đừng mà bố!”
Lý Tố Lan khóc: “Thiên Minh chính là con trai ruột của bố, không cho chia hoa hồng vậy sau này tiền mua thuốc men chúng con đào đâu ra, cả nhà chúng con ăn cái gì!”
“Ông nội, ông quá đáng!” Dương Tử Kỳ tức đến mức bộ ngực phập phồng, không hài lòng nói: “Giả tạo thẻ vàng chính là thằng phế vật kia, chị của cháu cũng là người bị hại, dựa vào cái gì mà đá cả nhà bọn cháu ra khỏi nhà họ Dương?”
“Tôi đây thay ông nội nói cho cô, vì sao muốn cách chức tổng giám của chị cô, vì sao muốn đá cả nhà các cô ra khỏi nhà họ Dương.” Dương Chí Viễn nói: “Bởi vì chị cô dùng tấm thẻ vàng giả thằng phế vật kia đưa đi vay mượn, tư liệu đã trình báo lên, sau khi Lư Hành Trường xem xong sẽ báo cảnh sát bắt cô ta, nếu không cách chức tổng giám đốc của cô ta thì đối với tập đoàn Dương thị chính là cái chết.”
“Sỡ dĩ đá mấy người ra khỏi nhà họ Dương cũng là vì danh dự của nhà họ Dương, một cục phân chuột hủy hoại nguyên nồi cháo, nhà họ Dương không có cho phép có tội phạm lừa gạt vay tiền tồn tại.”
“Tư liệu hôm nay mới trình lên, ngày mai đi rút tư liệu về không phải không sao à, cần gì chuyện bé xé ra to?” Dương Tử Kỳ vẫn không phục.
“Rút về?” Dương Chí Viễn cảm thấy buồn cười: “Cô cho rằng ngân hàng là nhà cô mở chắc, muốn đăng báo đăng ngay, muốn rút thì rút về ngay. Nếu tùy tiện như vậy, ngân hàng không loạn hết sao.”
Dương Tử Kỳ tức thì hết lời để nói.
Lúc này ông cụ nói: “Tiền mua thuốc cho Thiên Minh tôi sẽ chi trả cho mấy người, nếu cả nhà mấy người không muốn chết đói thì để Tử Hi ly hôn với thằng phế vật kia rồi gả cho Vương Bằng, tiền biếu năm mươi triệu đủ để các người tiêu sài cả đời.”
Nói xong ông cụ chống quải trượng nhanh chân rời đi.
Vợ chồng anh cả và vợ chồng chú ba vẻ mặt tươi cười đắc ý theo sát phía sau ông cụ.
Dương Chí Viễn còn ngạo nghễ ưỡn ngực, trang bức với Dương Tử Hi nói: “Nếu cô mãn hạn tù được thả mà không tìm thấy công việc thì có thể tới tập đoàn Dương thị, tôi đuổi việc lao công cho cô làm, lương tháng ba nghìn đủ cô tiêu sài nhỉ?”
“Cút! Anh cút ngay cho tôi!”
Dương Tử Hi phát điên rống lên.
“Muốn tôi cút cũng được, lấy chìa khóa BMW tới đây. Cô không còn là tổng giám đốc nữa, phương tiện di chuyển của tổng giám đốc nên thuộc về tôi.” Dương Chí Viễn duỗi tay.
Dương Tử Hi cầm chìa khóa ném về phía anh ta.
“Ha ha ha!”
Dương Chí Viễn không tức giận với cô, lấy được chìa khóa lập tức nghênh ngang cười như điên rời đi.
“Hu hu…”
Dương Tử Hi cuối cùng cũng không chịu đựng nổi đả kích như vậy, tan vỡ che mặt khóc rống lên.
Lý Tố Lan càng tức điên, vọt vào phòng bếp cầm con dao phay, khàn giọng quát lầu trên: “Phế vật! Mày xuống dưới đây cho tao! Nếu hôm nay tao không chém chết mày! Tao không tên là Lý Tố Lan nữa!”
Dương Tử Hi cẩn thận nhớ lại, lắc đầu, cô không nhìn thấy mặt sau tấm thẻ có chữ ký của chủ thẻ.
“Ha ha!”
Dương Chí Viễn cười càng thêm vui vẻ: “Mỗi tấm thẻ vàng cho khách hàng lớn đều có chữ ký của chủ thẻ, tấm thẻ kia của cô không có, tuyệt đối là hàng giả!”
“Không thể nào! Nếu anh không tin thì đợi ngày mai tiền vay mượn chuyển tới, anh lập tức biết là thật!” Dương Tử Hi kiên định như lúc ban đầu.
“Đợi ngày mai thì cảnh sát đã tới bắt cô rồi!” Dương Chí Viễn lạnh lùng nói: “Thật không biết cái thằng phế vật kia cho cô uống canh mê hồn gì mà tận bây giờ cô vẫn còn niềm tin vững chắc cái thẻ vàng kia là thật, tôi thấy cô chính là đồ phụ nự ngực to ngu dốt!”
“Anh…”
“Anh gì mà anh, chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, tôi gọi điện cho cô nghe rõ một chút, xem cô có chết tâm hay không?” Dương Chí Viễn ngắt lời Dương Tử Hi, bấm gọi số phục vụ khách hàng của ngân hàng Hoa Kỳ, cũng mở loa ngoài.
Dương Tử Hi tức đến bộ ngực run run nhưng cô vẫn muốn nhìn thử một chút xem Dương Chí Viễn chứng minh thẻ vàng là giả bằng cách nào.
Rất nhanh điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dễ nghe của một cô gái: “Chào ngài, xin hỏi ngài có yêu cầu gì cần hỗ trợ?”
“Người đẹp, là thế này.” Dương Chí Viễn nói: “Tôi muốn hỏi thử thẻ vàng dành cho khách hàng lớn của các cô có phải mặt sau có chữ ký của chủ thẻ hay không, có đúng vậy chăng?”
“Chào tiên sinh, thẻ vàng dành cho khách hàng lớn được ngân hàng chúng tôi phát riêng cho các khách hàng gửi tiết kiệm với số tiền lớn, mỗi một tấm thẻ mặt sau đều có chữ ký của chủ thẻ, nếu không có chữ ký thì đó chắc chắn là giả.” Nhân viên phục vụ khách hàng nói.
Nghe vậy sắc mặt Dương Tử Hi đột nhiên thay đổi.
Dương Chí Viễn đắc ý liếc cô một cái, vì để cô hết hy vọng lại hỏi tiếp: “Nếu thẻ không có chữ ký, mặt sau còn có thêm con rồng thì sao?”
“Tiên sinh, thẻ vàng phát cho khách hàng lớn của ngân hàng chúng tôi không có rồng, xin ngài đừng sử dụng thẻ vàng giả mạo thành khách hàng lớn, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.”
Lời nhân viên phục vụ khách hàng vừa nói ra làm sắc mặt Dương Tử Hi trong nháy mắt trắng bệch.
“Được, tôi đã rõ, cảm ơn.”
Dương Chí Viễn cúp điện thoại, hiển nhiên càng đắc ý nhìn Dương Tử Hi, vui sướng khi người gặp họa nói: “Chắc hẳn cô đã nghe hết rồi, bây giờ chết tâm chưa? Tôi nên báo cảnh sát hay không nhỉ?”
“Đừng! Trăm nghìn lần đừng!” Lý Tố Lan nhanh chóng ngăn cản, Dương Tử Hi là trụ cột của cả nhà bà ta, nếu con bé bị bắt, nguyên nhà bà xong đời.
“Tại sao lại như vậy?” Dương Tử Hi đặc biệt rối loạn, bản thân rõ ràng xử lý thành công thủ tục cho vay, hơn nữa trưởng phòng bộ phận tín dụng cũng xem qua tấm thẻ, sao có thể là giả được? “Ha ha!”
Dương Chí Viễn đắc ý cười nói: “Đó là do thằng phế vật Trần Hoa biết ngày mai cô phải tái hôn với Vương thiếu, cậu ta không cam lòng nên muốn hủy diệt cô, lập tức tạo thẻ vàng giả dành cho khách hàng lớn để cô đi vay mượn, âm mưu làm lưng cô đeo tội danh lừa đảo, sau đó bị cảnh sát bắt. Anh ta cảm thấy như vậy thì Vương thiếu sẽ không cần cô nữa.”
“Mưu kế này thật đủ độc ác, vì chiếm được cô cũng thật làm khó cậu ta có thể nghĩ ra cách ác độc như thế, Dương Chí Viễn tôi phục anh ta rồi.”
Dương Tử Hi nghe vậy, trong nháy mắt thân thể dường như bị rút cạn sức lực, cả người vô lực ngồi liệt trên sô pha, trong đầu toàn một mảnh khủng bố.
Lúc lấy được thẻ vàng có bao nhiêu vui vẻ thì hiện tại cô có bấy nhiêu thất vọng.
Cô thế nào cũng không ngờ Trần Hoa sẽ là cái hạng người như vậy.
Thật sự làm cô quá thất vọng rồi!
“Tôi tuyên bố.”
Ông cụ bỗng đứng lên từ sô pha, nghiêm mặt nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay Dương Tử Hi không còn là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Dương thị mà để Dương Chí Viễn nhận chức. Cả nhà Dương Thiên Minh không có bất kỳ quan hệ bào với nhà họ Dương, về sau cũng không được phép hưởng đãi ngộ chia hoa hồng của tập đoàn Dương thị, tuyên bố lập tức có hiệu lực, ngày mai đăng báo công bố với xã hội!
“Đừng mà bố!”
Lý Tố Lan khóc: “Thiên Minh chính là con trai ruột của bố, không cho chia hoa hồng vậy sau này tiền mua thuốc men chúng con đào đâu ra, cả nhà chúng con ăn cái gì!”
“Ông nội, ông quá đáng!” Dương Tử Kỳ tức đến mức bộ ngực phập phồng, không hài lòng nói: “Giả tạo thẻ vàng chính là thằng phế vật kia, chị của cháu cũng là người bị hại, dựa vào cái gì mà đá cả nhà bọn cháu ra khỏi nhà họ Dương?”
“Tôi đây thay ông nội nói cho cô, vì sao muốn cách chức tổng giám của chị cô, vì sao muốn đá cả nhà các cô ra khỏi nhà họ Dương.” Dương Chí Viễn nói: “Bởi vì chị cô dùng tấm thẻ vàng giả thằng phế vật kia đưa đi vay mượn, tư liệu đã trình báo lên, sau khi Lư Hành Trường xem xong sẽ báo cảnh sát bắt cô ta, nếu không cách chức tổng giám đốc của cô ta thì đối với tập đoàn Dương thị chính là cái chết.”
“Sỡ dĩ đá mấy người ra khỏi nhà họ Dương cũng là vì danh dự của nhà họ Dương, một cục phân chuột hủy hoại nguyên nồi cháo, nhà họ Dương không có cho phép có tội phạm lừa gạt vay tiền tồn tại.”
“Tư liệu hôm nay mới trình lên, ngày mai đi rút tư liệu về không phải không sao à, cần gì chuyện bé xé ra to?” Dương Tử Kỳ vẫn không phục.
“Rút về?” Dương Chí Viễn cảm thấy buồn cười: “Cô cho rằng ngân hàng là nhà cô mở chắc, muốn đăng báo đăng ngay, muốn rút thì rút về ngay. Nếu tùy tiện như vậy, ngân hàng không loạn hết sao.”
Dương Tử Kỳ tức thì hết lời để nói.
Lúc này ông cụ nói: “Tiền mua thuốc cho Thiên Minh tôi sẽ chi trả cho mấy người, nếu cả nhà mấy người không muốn chết đói thì để Tử Hi ly hôn với thằng phế vật kia rồi gả cho Vương Bằng, tiền biếu năm mươi triệu đủ để các người tiêu sài cả đời.”
Nói xong ông cụ chống quải trượng nhanh chân rời đi.
Vợ chồng anh cả và vợ chồng chú ba vẻ mặt tươi cười đắc ý theo sát phía sau ông cụ.
Dương Chí Viễn còn ngạo nghễ ưỡn ngực, trang bức với Dương Tử Hi nói: “Nếu cô mãn hạn tù được thả mà không tìm thấy công việc thì có thể tới tập đoàn Dương thị, tôi đuổi việc lao công cho cô làm, lương tháng ba nghìn đủ cô tiêu sài nhỉ?”
“Cút! Anh cút ngay cho tôi!”
Dương Tử Hi phát điên rống lên.
“Muốn tôi cút cũng được, lấy chìa khóa BMW tới đây. Cô không còn là tổng giám đốc nữa, phương tiện di chuyển của tổng giám đốc nên thuộc về tôi.” Dương Chí Viễn duỗi tay.
Dương Tử Hi cầm chìa khóa ném về phía anh ta.
“Ha ha ha!”
Dương Chí Viễn không tức giận với cô, lấy được chìa khóa lập tức nghênh ngang cười như điên rời đi.
“Hu hu…”
Dương Tử Hi cuối cùng cũng không chịu đựng nổi đả kích như vậy, tan vỡ che mặt khóc rống lên.
Lý Tố Lan càng tức điên, vọt vào phòng bếp cầm con dao phay, khàn giọng quát lầu trên: “Phế vật! Mày xuống dưới đây cho tao! Nếu hôm nay tao không chém chết mày! Tao không tên là Lý Tố Lan nữa!”
Danh sách chương