"Sao lại bỏ qua?" Chu Minh không buông tay nói: "Anh thay Tử Hí bất bình, coi thường loại đàn ông này nên không muốn dùng tiền mình mua rượu cho cậu ta uống, đây chẳng phải là chuyện thiên kia địa nghĩa sao, bỏ qua gì mà bỏ qua?"

"Vậy tôi mua cho anh ấy uống cũng được phải không?" Dương Tử Hi bỏ buổi tiệc giữa chừng làm bạn thân xấu hổ nhưng lại biết Trần Hoa không mua nổi hai chai Whiskey nên muốn tự bỏ tiền túi ra mua.

"Ha ha!"

Chu Minh ngửa đầu cười to: "Một thằng đàn ông ngay cả sáu nghìn đồng cũng không có, thật là... mắng phế vật đã đề cao mày lắm rồi!"

"Ha ha ha!"

Nam nữ ngồi ở đây đều không nhịn được cất tiếng cười to.

Dương Tử Hí sắp bị Trần Hoa làm túc khóc, hung dữ trừng mắt với anh: "Anh đừng đứng ở đây được không, để tôi mất mặt cùng anh hay sao? Trần Hoa, anh còn chê tôi mất mặt vì anh chưa đủ nhiều hả?"

"Tôi xin anh, đừng làm tôi mất mặt nữa được không?"

Phụ nữ cũng có lòng tự trọng, người đàn ông của mình bị mọi người cười nhạo bằng mọi cách, phàm ai là phụ nữ đều không thể chịu đựng nổi, Dương Tử Hi cũng không ngoại lệ.

"Được."

Trần Hoa gật đầu.

"Ha ha!"

Lại một trận cười to.

"Thằng nghèo cuối cùng không còn mặt mũi nào để ở lại." Chu Vĩ cười đến đau bụng.

Lại không ngờ gã ta vừa dứt lời thì đã Trần Hoa gọi: "Phục vụ, lấy hai chai rượu đắt nhất của quán bar lại đây."



"Cái gì?"

Tiếng cười bỗng dưng im bặt.

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Trần Hoa như gặp quỷ.

Thằng nhãi này không phải không còn mặt mũi gặp người rời đi, mà là muốn hai chai rượu đắt nhất? "Anh điên rồi! Anh biết mình đang làm gì sao?" Dương Tử Hi lo lắng giậm chân. Tuy cô ít tới quán bar nhưng cũng biết rượu đắt nhất quán, ít nhất cũng phải từ năm chục nghìn trở lên.

"Biết." Vẻ mặt Trần Hoa nghiêm túc nói: "Anh không làm em mất

mặt."

"Ha ha!"

Đám người Chu Minh người nào người nấy cười ngã ngửa.

"Lấy hai chai rượu đắt nhất lại đây thì không mất mặt? Không trả tiền nổi càng thêm mất mặt!" Đường Hinh Dao hung tợn liếc mắt nhìn Trần Hoa một cái.

"Tôi trả nổi." Trần Hoa rất chắc chắn trả lời cô ấy.

"Mày trả nổi cái rắm!" Chu Minh khinh bỉ nói: "Không phải tao coi thường mày, dựa vào cái loại phế vật như mày có bản máu, bản thân, bán tinh để mày tích cóp một năm, mày cũng chẳng uống nổi một chai rượu đắt nhất của quán bar."

"Biết một chai bao nhiêu tiền không? Hai trăm tám mươi nghìn, hai chai là năm trăm sáu mươi nghìn. Mày lấy tiền đâu ra trả, bản vợ mày hả?"

Chu Vĩ lập tức chen vào nói: "Nếu mày muốn bán vợ thì tao đồng ý mua, thế mày có thể uống nổi rồi."



"Ha ha ha!"

Lại một trận cười vang.

Dương Tử Hi cảm thấy phổi sắp nổ tung!

Cái con heo mập đáng chết, thật quá ghê tởm!

Nhưng cô lại không dám mắng cậu ta, chỉ có thể thở phì phì nhìn Trần Hoa, bản thân ngay cả đối tượng trút giận cũng mất, mơ hồ còn hơi bất đắc dĩ.

Dù sao mỗi tháng phụ nữ luôn có mấy ngày tâm trạng không tốt, cần người trút giận.

"Tiên sinh, rượu của ngài."

Lúc này phục vụ mang hai chai rượu đến.

Thấy hai chai đấy là Lafite năm 1982, đám Chu Minh và Chu Vĩ nhịn không được nuốt nước bọt.

Ức Mc!

Ở bên ngoài thì năm sáu chục nghìn một chai, còn mấy loại như tại quán bar, giá cả tăng gấp mấy lần là rất bình thường.

Tuy họ là phú nhị đại, trong nhà cũng có tài sản trên hàng chục, hàng triệu tỷ nhưng tiền mặt trong nhà thật ra không có bao nhiêu tiền trong card họ cũng không nhiều.

Uống Lafite năm 1982 ở quán bar với họ mà nói là quá xa xỉ, vốn dĩ uống không nổi.

Trần Hoa đối lập với họ, anh bình tĩnh hơn nhiều, trực tiếp hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Tiên sinh, một chai hai trăm tám mươi nghìn, hai chai là năm trăm sáu mươi nghìn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện