Toàn trường lập tức trở nên yên tĩnh!
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Trần Hoa, có ngờ vực, có khó hiểu, có ngạc nhiên và có cả khiếp sợ.
Đặc biệt là Chu Minh, Chu Vĩ, Dương Tử Hi, Đường Hinh Dao, những người biết rõ con người của Trần Hoa, giờ phút này trong mắt tất cả đều là vẻ không dám tin.
Ngô thiếu không ai bì nổi nhìn thấy Trần Hoa vậy mà lại như đàn em gặp đại ca, còn quan tâm gọi Trần Hoa là Trần tiên sinh? Trời! Thật hay giả vậy?
Họ cũng chẳng dám tin vào hai mắt và lỗ tai của mình. Nhưng cảnh tượng kế tiếp càng làm họ kinh ngạc tới rớt tròng mắt. Chỉ thấy sắc mặt Trần Hoa âm trầm, giơ tay tát một cái lên mặt Ngô Vĩ Kiệt.
Chát! Âm thanh như tiếng sấm rầm âm vang vọng.
Đầu Ngô Vĩ Kiệt lệch sang một bên, anh ta bụm mặt, đầu ong ong. Người ở đây thấy một màn như vậy càng thêm chết lặng.
Anh lại dám tát Ngô thiếu?
Dương Tử Hí và Đường Hinh Dao càng kinh ngạc che miệng, ánh mắt nhìn Trần Hoa đầy khiếp sợ và chấn động.
Thằng nhãi này điên rồi!
Người ta đã khách sáo gọi anh một tiếng Trần tiên sinh, anh thế mà còn đánh người ta?
"Anh có biết ban nãy anh dọa vợ tôi sợ không?" Trần Hoa lạnh giọng quát lớn với Ngô Vĩ Kiệt.
Chu Minh vừa nghe như vậy đứng bật dậy quát mắng Trần Hoa: "Mẹ nó mày điên rồi! Ngô thiếu nhận làm người rồi còn quan tâm gọi mày một tiếng Trần tiên sinh, mày nghĩ mày trâu bò đến mức lên trời hay gì mà ngay cả Ngô thiếu cũng dám đánh, tao hỏi mày chán sống có đúng không?"
Lời nói vừa dứt, tim của Dương Tử Hi lập tức vọt tới cổ họng.
Cô cũng cảm thấy Ngô Vĩ Kiệt hẳn là nhận nhầm người, một thằng ở rể người người đòi đánh như Trần Hoa sao có thể được một vị cao cấp phủ thiếu gọi là tiên sinh chứ?
Lại không ngờ rằng Ngô Vĩ Kiệt lấy lại tinh thần, đá Chu Minh ngã xuống đất rồi dữ tợn quát mắng gã ta: "Mày mới chán sống, dám ăn nói với Trần tiên sinh của tao như vậy, tạo mẹ nó đá chết mày!"
Anh ta hằn học đá Chu Minh mấy cái sau đó cười ha hả khom lưng cúi đầu với Trần Hoa và Dương Tử Hi nói: "Thật xin lỗi Trần tiên sinh! Thật xin lỗi chị dâu! Là em bồng bột, mong Trần tiên sinh và chị dâu thứ lỗi!"
Dứt lời anh ta còng lưng thật sâu, đầu cũng chẳng dám ngẩng lên. Dương Tử Hi há miệng sửng sốt đúng chỗ kia, cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Về phần đám người Đường Hinh Dao, Chu Minh, Chu Vĩ, tất cả đều ngây ra như phỗng, kinh hãi muốn chết!
Đây là thằng ở rể phế vật trong lời đồn hả?
Đây mẹ nó chính xác là đại lão!
"Đứng dậy đi." Trần Hoa nhàn nhạt nói: "Không có lần sau."
"Sau này em nhất định phải nhìn mọi hướng, nơi có Trần tiên sinh em đảm bảo cụp đuôi làm người." Ngô Vĩ Kiệt lớn tiếng hứa hẹn rồi mới dám đứng dậy
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Trần Hoa, có ngờ vực, có khó hiểu, có ngạc nhiên và có cả khiếp sợ.
Đặc biệt là Chu Minh, Chu Vĩ, Dương Tử Hi, Đường Hinh Dao, những người biết rõ con người của Trần Hoa, giờ phút này trong mắt tất cả đều là vẻ không dám tin.
Ngô thiếu không ai bì nổi nhìn thấy Trần Hoa vậy mà lại như đàn em gặp đại ca, còn quan tâm gọi Trần Hoa là Trần tiên sinh? Trời! Thật hay giả vậy?
Họ cũng chẳng dám tin vào hai mắt và lỗ tai của mình. Nhưng cảnh tượng kế tiếp càng làm họ kinh ngạc tới rớt tròng mắt. Chỉ thấy sắc mặt Trần Hoa âm trầm, giơ tay tát một cái lên mặt Ngô Vĩ Kiệt.
Chát! Âm thanh như tiếng sấm rầm âm vang vọng.
Đầu Ngô Vĩ Kiệt lệch sang một bên, anh ta bụm mặt, đầu ong ong. Người ở đây thấy một màn như vậy càng thêm chết lặng.
Anh lại dám tát Ngô thiếu?
Dương Tử Hí và Đường Hinh Dao càng kinh ngạc che miệng, ánh mắt nhìn Trần Hoa đầy khiếp sợ và chấn động.
Thằng nhãi này điên rồi!
Người ta đã khách sáo gọi anh một tiếng Trần tiên sinh, anh thế mà còn đánh người ta?
"Anh có biết ban nãy anh dọa vợ tôi sợ không?" Trần Hoa lạnh giọng quát lớn với Ngô Vĩ Kiệt.
Chu Minh vừa nghe như vậy đứng bật dậy quát mắng Trần Hoa: "Mẹ nó mày điên rồi! Ngô thiếu nhận làm người rồi còn quan tâm gọi mày một tiếng Trần tiên sinh, mày nghĩ mày trâu bò đến mức lên trời hay gì mà ngay cả Ngô thiếu cũng dám đánh, tao hỏi mày chán sống có đúng không?"
Lời nói vừa dứt, tim của Dương Tử Hi lập tức vọt tới cổ họng.
Cô cũng cảm thấy Ngô Vĩ Kiệt hẳn là nhận nhầm người, một thằng ở rể người người đòi đánh như Trần Hoa sao có thể được một vị cao cấp phủ thiếu gọi là tiên sinh chứ?
Lại không ngờ rằng Ngô Vĩ Kiệt lấy lại tinh thần, đá Chu Minh ngã xuống đất rồi dữ tợn quát mắng gã ta: "Mày mới chán sống, dám ăn nói với Trần tiên sinh của tao như vậy, tạo mẹ nó đá chết mày!"
Anh ta hằn học đá Chu Minh mấy cái sau đó cười ha hả khom lưng cúi đầu với Trần Hoa và Dương Tử Hi nói: "Thật xin lỗi Trần tiên sinh! Thật xin lỗi chị dâu! Là em bồng bột, mong Trần tiên sinh và chị dâu thứ lỗi!"
Dứt lời anh ta còng lưng thật sâu, đầu cũng chẳng dám ngẩng lên. Dương Tử Hi há miệng sửng sốt đúng chỗ kia, cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Về phần đám người Đường Hinh Dao, Chu Minh, Chu Vĩ, tất cả đều ngây ra như phỗng, kinh hãi muốn chết!
Đây là thằng ở rể phế vật trong lời đồn hả?
Đây mẹ nó chính xác là đại lão!
"Đứng dậy đi." Trần Hoa nhàn nhạt nói: "Không có lần sau."
"Sau này em nhất định phải nhìn mọi hướng, nơi có Trần tiên sinh em đảm bảo cụp đuôi làm người." Ngô Vĩ Kiệt lớn tiếng hứa hẹn rồi mới dám đứng dậy
Danh sách chương