Tiếp theo hắn ta xoay người quát: "Còn ngớ người ra làm gì, mau chào hỏi Trần tiên sinh đi!"
"A àà."
Kiệt thiếu và cả đám nam nữ thanh niên đều hoàn hồn, như tiểu thư tiếp khách nhìn thấy khách quý, tất cả cung kính khom lưng, đồng nhịp hô một tiếng:
"Trần tiên sinh!"
"Trời ơi! Tử Hi, chồng cậu có mặt mũi quá rồi!" Đường Hinh Dao cuối cùng không nhịn được kinh hộ.
Dương Tử Hi khiếp sợ không kém cô ấy nhưng trong lòng càng thêm nghi hoặc.
"Chẳng lẽ trước khi Trần Hoa tới nhà mình ở rể từng lăn lộn trên phố?" Cô lần nữa nhìn kỹ Trần Hoa, thầm nghĩ trong lòng.
Cảm thấy khả năng này rất cao, vì cô từng nghe bố nói qua ông ấy cứu được Trần Hoa trên đường, lúc ấy anh bị đánh gãy gân tay và gân chân.
Bởi vậy cô càng thêm kiên định Trần Hoa từng lăn lộn trên phố, sau đó bị kẻ thù trả thù.
Tưởng tượng như thế trong lòng cô buồn bực.
Anh chàng này có tiền án phạm tội không vậy? "Xem ra mình phải bớt chút thời gian đến cục cảnh sát tra xét anh ấy, xem anh ấy có tiền án phạm tội hay không. Nếu có tội cưỡng hiếp hút chích gì đó, hừ, nhất định phải ly hôn!" Trong lòng cô kiên định vô cùng.
Lúc này Ngô Vĩ Kiệt đứng dậy gọi: "Phục vụ, lấy mười chai rượu tốt nhất lên cho tôi, bổn thiết phải chiêu đãi Trần tiên sinh và chị dâu của mình!"
Rất nhanh nữ quản lý của quán Bar tự mình dẫn theo mấy người phục vụ
dâng rượu lên.
"Quản lý Lâm, bàn này thanh toán bao nhiêu trả lại hết đi, tất cả tính cho thiếu gia đây." Ngô Vĩ Kiệt rất hào phóng ra lệnh.
"Vâng Ngô thiếu, tôi lập tức đi sắp xếp tài vụ hoàn tiền lại." Quản lý Lâm mỉm cười gật đầu.
Dương Tử Hi vừa nghe như vậy lập tức có tinh thần.
Năm trăm sáu mươi nghìn Trần Hoa tiêu xài sẽ được hoàn
trả?
"Đợi chút đã, hoàn tiền vào thẻ của vợ tôi đi." Trần Hoa gọi quản lý Lâm lại và nói với Dương Tử Hi: "Vợ, đưa số thẻ cho cô ấy đi."
"Hả? Hoàn vào thẻ em không tốt lắm đâu? Anh vẫn nên giữ lại để dùng đi." Dương Tử Hí rất muốn nhưng lại ngại nhận lấy.
Trần Hoa cười cười: "Em là vợ của anh, có gì mà không tốt? Không phải em luôn muốn có một chiếc Panamera thuộc về mình sao? Hai ngày tới chúng ta đi mua ngay."
"Vẫn là giữ lại để duy trì cuộc sống hằng ngày đi, em không khách sáo với anh nữa." Dương Tử Hí lập tức bảo số thẻ và tên cho quản lý Lâm.
Cô thật sự rất muốn có một chiếc Panamera thuộc về mình, năm trăm sáu mươi nghìn đủ để trả chiếc xe nhưng bây giờ cô mất việc, mua cũng chẳng nuôi nổi nên không mua thì hơn.
Nhưng Ngô Vĩ Kiệt lại nhớ kỹ.
"Ha ha!"
Ngô Vĩ Kiệt cười nói: "Tới tới tới, mời Trần tiên sinh chị dâu ngồi. Tiểu Ngô em lấy ba ly bồi tội, không, trước tiên uống hết một chai để bồi tội!"
Dứt lời anh ta bảo phục vụ khui tất cả số rượu, sau đó cầm một chai Lafite năm 1982 lên uống.
Hết cách, VÌ chiều lòng Trần Hoa vui vẻ và lần nữa thành lập quan hệ hợp
tác với tập đoàn Cửu Đỉnh, anh ta đành liều mạng.
Nếu không trở về nhà, bố có thể đánh anh ta đến tàn phế mất.
Ngô Vĩ Kiệt nhanh chóng uống hết một chai, ợ một cái, suýt nữa ói đầy đất. Anh ta lập tức bụm miệng nói với đám người Kiệt thiếu: "Tụi bây mau mau kính rượu Trần tiên sinh và chị dâu, tao đi vệ sinh cái đã."
Nói xong anh ta bụm miệng nhanh chóng rời đi, kết quả chưa tới buồng vệ sinh đã ói đầy đất.
"Tới tới tới, Trần tiên sinh chị dâu, em kính hai người, em cạn, hai anh chị tùy ý nhá."
Đám người Việt thiếu bắt đầu kính rượu, hai người bị một đám phú thiếu vây quanh trở thành ngôi sao sáng nhất toàn trường, rất nhiều người nhìn hâm mộ muốn chết.
Rất nhanh Dương Tử Hí đã nhận được tin nhắn năm trăm sáu mươi vạn vào thẻ, làm cô vui vẻ đến tửu lượng cũng tốt hơn.
Uống mãi đến mười hai giờ rạng sáng, Dương Tử Hi cuối cùng say khướt ngã xuống sô pha.
Trần Hoa dịu dàng bế cô lên rồi nói với Ngô Vĩ Kiệt: "Tổng giám đốc Phương ở trên lầu."
Ngô Vĩ Kiệt nghe vậy kích động tới rớt nước mắt, anh ta lập tức quăng chìa khóa xe Bentley và thẻ ngân hàng cho A Cơ: "Đi gara lái chiếc Bentley đưa Trần tiên sinh và chị dâu đến Sheraton, thuê phòng tổng thống cho anh chị ngủ."
"Vâng Ngô thiếu!"
A Co nhận lấy chìa khóa xe và thẻ ngân hàng, làm tư thế mời.
Trần Hoa gọi Đường Hinh Dao theo rồi ôm Dương Tử Hi rời đi.
Họ nhanh chóng đến khách sạn lớn Sheraton, cũng đã đặt xong một phòng tổng thống và một phòng hạng thương gia, sau đó bảo A Cơ về, ba người đi lên lầu.
"A àà."
Kiệt thiếu và cả đám nam nữ thanh niên đều hoàn hồn, như tiểu thư tiếp khách nhìn thấy khách quý, tất cả cung kính khom lưng, đồng nhịp hô một tiếng:
"Trần tiên sinh!"
"Trời ơi! Tử Hi, chồng cậu có mặt mũi quá rồi!" Đường Hinh Dao cuối cùng không nhịn được kinh hộ.
Dương Tử Hi khiếp sợ không kém cô ấy nhưng trong lòng càng thêm nghi hoặc.
"Chẳng lẽ trước khi Trần Hoa tới nhà mình ở rể từng lăn lộn trên phố?" Cô lần nữa nhìn kỹ Trần Hoa, thầm nghĩ trong lòng.
Cảm thấy khả năng này rất cao, vì cô từng nghe bố nói qua ông ấy cứu được Trần Hoa trên đường, lúc ấy anh bị đánh gãy gân tay và gân chân.
Bởi vậy cô càng thêm kiên định Trần Hoa từng lăn lộn trên phố, sau đó bị kẻ thù trả thù.
Tưởng tượng như thế trong lòng cô buồn bực.
Anh chàng này có tiền án phạm tội không vậy? "Xem ra mình phải bớt chút thời gian đến cục cảnh sát tra xét anh ấy, xem anh ấy có tiền án phạm tội hay không. Nếu có tội cưỡng hiếp hút chích gì đó, hừ, nhất định phải ly hôn!" Trong lòng cô kiên định vô cùng.
Lúc này Ngô Vĩ Kiệt đứng dậy gọi: "Phục vụ, lấy mười chai rượu tốt nhất lên cho tôi, bổn thiết phải chiêu đãi Trần tiên sinh và chị dâu của mình!"
Rất nhanh nữ quản lý của quán Bar tự mình dẫn theo mấy người phục vụ
dâng rượu lên.
"Quản lý Lâm, bàn này thanh toán bao nhiêu trả lại hết đi, tất cả tính cho thiếu gia đây." Ngô Vĩ Kiệt rất hào phóng ra lệnh.
"Vâng Ngô thiếu, tôi lập tức đi sắp xếp tài vụ hoàn tiền lại." Quản lý Lâm mỉm cười gật đầu.
Dương Tử Hi vừa nghe như vậy lập tức có tinh thần.
Năm trăm sáu mươi nghìn Trần Hoa tiêu xài sẽ được hoàn
trả?
"Đợi chút đã, hoàn tiền vào thẻ của vợ tôi đi." Trần Hoa gọi quản lý Lâm lại và nói với Dương Tử Hi: "Vợ, đưa số thẻ cho cô ấy đi."
"Hả? Hoàn vào thẻ em không tốt lắm đâu? Anh vẫn nên giữ lại để dùng đi." Dương Tử Hí rất muốn nhưng lại ngại nhận lấy.
Trần Hoa cười cười: "Em là vợ của anh, có gì mà không tốt? Không phải em luôn muốn có một chiếc Panamera thuộc về mình sao? Hai ngày tới chúng ta đi mua ngay."
"Vẫn là giữ lại để duy trì cuộc sống hằng ngày đi, em không khách sáo với anh nữa." Dương Tử Hí lập tức bảo số thẻ và tên cho quản lý Lâm.
Cô thật sự rất muốn có một chiếc Panamera thuộc về mình, năm trăm sáu mươi nghìn đủ để trả chiếc xe nhưng bây giờ cô mất việc, mua cũng chẳng nuôi nổi nên không mua thì hơn.
Nhưng Ngô Vĩ Kiệt lại nhớ kỹ.
"Ha ha!"
Ngô Vĩ Kiệt cười nói: "Tới tới tới, mời Trần tiên sinh chị dâu ngồi. Tiểu Ngô em lấy ba ly bồi tội, không, trước tiên uống hết một chai để bồi tội!"
Dứt lời anh ta bảo phục vụ khui tất cả số rượu, sau đó cầm một chai Lafite năm 1982 lên uống.
Hết cách, VÌ chiều lòng Trần Hoa vui vẻ và lần nữa thành lập quan hệ hợp
tác với tập đoàn Cửu Đỉnh, anh ta đành liều mạng.
Nếu không trở về nhà, bố có thể đánh anh ta đến tàn phế mất.
Ngô Vĩ Kiệt nhanh chóng uống hết một chai, ợ một cái, suýt nữa ói đầy đất. Anh ta lập tức bụm miệng nói với đám người Kiệt thiếu: "Tụi bây mau mau kính rượu Trần tiên sinh và chị dâu, tao đi vệ sinh cái đã."
Nói xong anh ta bụm miệng nhanh chóng rời đi, kết quả chưa tới buồng vệ sinh đã ói đầy đất.
"Tới tới tới, Trần tiên sinh chị dâu, em kính hai người, em cạn, hai anh chị tùy ý nhá."
Đám người Việt thiếu bắt đầu kính rượu, hai người bị một đám phú thiếu vây quanh trở thành ngôi sao sáng nhất toàn trường, rất nhiều người nhìn hâm mộ muốn chết.
Rất nhanh Dương Tử Hí đã nhận được tin nhắn năm trăm sáu mươi vạn vào thẻ, làm cô vui vẻ đến tửu lượng cũng tốt hơn.
Uống mãi đến mười hai giờ rạng sáng, Dương Tử Hi cuối cùng say khướt ngã xuống sô pha.
Trần Hoa dịu dàng bế cô lên rồi nói với Ngô Vĩ Kiệt: "Tổng giám đốc Phương ở trên lầu."
Ngô Vĩ Kiệt nghe vậy kích động tới rớt nước mắt, anh ta lập tức quăng chìa khóa xe Bentley và thẻ ngân hàng cho A Cơ: "Đi gara lái chiếc Bentley đưa Trần tiên sinh và chị dâu đến Sheraton, thuê phòng tổng thống cho anh chị ngủ."
"Vâng Ngô thiếu!"
A Co nhận lấy chìa khóa xe và thẻ ngân hàng, làm tư thế mời.
Trần Hoa gọi Đường Hinh Dao theo rồi ôm Dương Tử Hi rời đi.
Họ nhanh chóng đến khách sạn lớn Sheraton, cũng đã đặt xong một phòng tổng thống và một phòng hạng thương gia, sau đó bảo A Cơ về, ba người đi lên lầu.
Danh sách chương