Bế Dương Tử Hí vào phòng tổng thống, Trần Hoa nói với Đường Hinh Dao: "Cô và Tử Hi ngủ ở đây đi, chăm sóc cô ấy cho tốt, có chuyện gì cứ gọi cho tôi, tôi đến phòng thương gia đây."

Nói xong anh để lại số điện thoại di động.

Đường Hinh Dao lập tức che môi cười: "Cô ấy là vợ anh, tụ anh đi mà chăm sóc, tôi không rảnh chăm sóc."

Nói dứt lời cô ta cướp tấm thẻ phòng trong tay Trần Hoa, nhanh chân bước ra ngoài.

Trần Hoa gấp gáp gọi: "Cô đừng đi, ít ra cô cũng phải cởi quần áo giúp Từ Hi rồi đắp chăn cho cô ấy mới đi chứ."

"Cơ hội tốt như vậy mà anh không quý trọng, còn muốn gọi tôi thì quả là phế vật, tự làm đi." Nói xong cô ấy nhanh chóng đóng cửa lại.

"Mę kiếp!"

Trần Hoa nhịn không được chửi tục.

"Ngày mai Tử Hi thức dậy biết mình cởi, chẳng phải sẽ nổi nóng với mình à."

Anh thật không biết phải làm sao, nhìn dáng người duy mỹ của Dương Tử Hi, định xuống tay nhưng lại không dám, tận đến khi hút xong ba điếu thuốc anh mới lấy hết can đảm ngồi xuống mép giường, cởi cúc áo sơ mi của Dương Tử Hi.

Kết quả vừa cởi xong đầu anh nháy mắt sung huyết, chỉ cảm thấy nước mũi chảy ròng ròng, dùng tay lau chút thì nó có màu đỏ tươi.

"Khiếp, chảy máu mũi luôn!"

Anh chạy nhanh vào phòng tắm mất một lúc mới đi ra, dùng giấy bịt kín mũi, mắt nhắm mắt mở tiếp bận rộn.



Độ chừng mất mười phút mới treo áo sơ mi và quần jean của Dương Tử Hi lên giá áo, sau đó anh lại chạy vào phòng tắm, nửa tiếng sau cầm khăn lông Ướt đi ra lau mặt cho cô.

Kế đến anh kéo cái ghế dựa đến ngồi cạnh bên mép giường, dùng di động của Dương Tử Hí gửi tin nhắn Wechat cho mẹ cô, nói cô ở nhà Đường Hinh Dao, bảo bà không cần lo lắng.

Không biết bao lâu anh mới mơ mơ màng màng ghé vào giường rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau mặt trời lên cao, Dương Tử Hi tỉnh lại vì mắc vệ sinh, vô thức XỐc chăn lên để vào nhà vệ sinh.

Kết quả là trông thấy ngay Trần Hoa đang dựa vào mép giường ngủ, còn bản thân chỉ mặc quần áo lót. Đây hình như là khách sạn, nhớ lại tối qua uống say rồi bị Trần Hoa đưa đến khách sạn thuê phòng, sau đó anh...

Nghĩ vậy trong lòng cô lập tức căng thẳng.

Thế nhưng có rất nhanh quên ý nghĩ này đi, vì thân thể cô không có chỗ nào cảm thấy khác lạ, nên có thể xác định anh không có thấy cô gặp nạn mà lợi dụng cô.

Nhưng về phần anh có làm xằng làm bậy hay không thì cô không chắc chắn.

Vì thế cô mặc quần áo vào rồi đi ra khỏi phòng tắm mới đánh thức Trần Ноа.

"Tử Hi, em tỉnh rồi." Trần Hoa dụi dụi đôi mắt đỏ ngầu.

Dương Tử Hí nhàn nhạt hỏi: "Tối qua anh giúp em cởi quần áo đúng không?"

! "Ây... là Hinh Dao." Trần Hoa nói dối, anh sợ Dương Tử Hí nổi giận với mình.

Nhưng không ngờ Dương Tử Hí trừng mắt liếc anh một cái: "Anh thật vô dụng, có việc này thôi còn cần nhờ Hinh Dao giúp đỡ, truyền ra ngoài chắc em bị người ta cười chết."

Trần Hoa đột nhiên á khẩu, chỉ cảm thấy phụ nữ thật khó hiểu.



"Di động của em đâu?" Dương Tử Hí lật lật trên giường.

"Ở chỗ anh."

"Dua em."

"Không đưa."

Sắc mặt Dương Tử Hí lạnh lùng: "Anh muốn gì?"

"Hôm nay em không được khởi động máy." Trần Hoa rất nghiêm túc nói.

"Sợ em khởi động máy sẽ bị định vị rồi bị cảnh sát bắt à?" Dương Tử Hi giận quá hóa cười: "Lúc hại em sao anh không nghĩ đến hậu quả hả?"

"Tử Hi, tin tưởng anh, anh hại ai cũng sẽ không hại em." Vẻ mặt Trần Hoa chân thành: "Ba năm kết hôn anh chưa từng yêu cầu em bất cứ chuyện gì nên hy vọng hôm nay em có thể nghe anh một lần, ở đây và không đi nơi nào hết, để những người đổ oan cho em và anh trả chút giá đắt."

"Ý của anh thẻ vàng là thật, hôm nay chủ tịch Lữ sẽ gọi em qua để cho vay, đám người ông nội không liên hệ em được thì sẽ gấp gáp đi tìm em?" Dương Tử Hi hỏi.

"Đúng vậy." Trần Hoa gật đầu.

"Thế em càng không thể ở lại đây, dù thẻ vàng là thật hay giả em cũng phải trở về đối mặt với mọi thứ, trả điện thoại cho em!" Thái độ của Dương Tử Hi hết sức kiên định.

Trần Hoa không trả động cho cô mà lấy tờ biên lai thanh toán hai chai Lafite năm 1982 và biên lai nhận phòng tổng thống ra nói: "Hai tờ biên lai

này cộng lại hơn tám trăm nghìn, lát nữa anh lấy thêm chút biên lai, nếu em hy vọng Dương Chí Viễn sẽ trả hết số tiền này thì nghe anh không cần đi nơi nào cả, ngày mai em có thể lấy số tiền anh ta trả đi mua Panamera."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện