Lúc này, Dương Chí Viễn đã gọi điện cho Vương Hằng.

“Không phải tôi đã làm theo anh nói sao? Tôi không giúp anh vay một trăm triệu kia, tại sao còn gọi cho tôi nữa?" Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nói không kiên nhẫn của Vương Hằng.

“Không phải chuyện đó Vương thiếu, là như thế này." Dương Chí Viễn giải thích: “Ông nội của tôi nói, một trăm triệu kia không vay. Chỉ cần tập đoàn Vinh Hằng của cậu cho chúng tôi mượn một trăm triệu, đồng ý đưa sính lễ năm mươi triệu, dì hai sẽ bảo Tử Hí ly hôn. Chờ khi Vương thiếu đưa sính lễ Xong, có thể cưới Từ Hi về nhà."

“Thật sao?” Vương Hằng cảm thấy khá ngạc nhiên.

“Lừa cậu tôi là chó!”

“Tốt, vậy tôi lập tức tìm bố tôi, làm hợp đồng cho vay đưa đến công ty anh."

“Đừng, chúng tôi ở nhà của Tử Hi, Vương thiếu đưa hợp đồng cho vay đến nhà của Tử Hi là được. Tôi phải khiến cho tên phế vật kia biết, không có cậu ta, chúng tôi có thể mượn được một trăm triệu!” Dương Chí Viễn đắc ý liếc mắt nhìn Trần Hoa một cái.

“Ok, chờ tôi!”

Tút tút...

Vương Hằng cúp điện thoại.

“Vương thiếu nói gì?" Thấy Dương Chí Viễn cất điện thoại, Lý Tổ Lan gấp gáp hỏi.

Dương Chí Viễn đắc ý cười: “Vương thiếu nói, một lát nữa cậu ta sẽ mang hợp đồng cho vay đến đây. Sau khi ký xong hợp đồng sẽ chuyển khoản, tiền sính lễ không thiếu di đồng nào."

“Tốt quá rồi!"



Lý Tố Lan vui vẻ mãi không thôi, lập tức khuyên bảo Dương Tử Hi: “Lát nữa ký hợp đồng xong, con hãy nghe lời của mẹ, đi cùng mẹ làm thủ tục ly hôn. Gả vào nhà giàu rất tốt, có biệt thự cao cấp để ở, lái siêu xe, còn có nhiều tiền để tiêu, so với gả cho tên phế vật này thì không biết tốt hơn mấy trăm triệu lần đâu!”

Dương Tử Hi tức giận muốn nổ phổi, quát Trần Hoa: “Không phải anh nói sẽ không đánh thua bài này sao? Kết quả thì sao? Thua rối tinh rối mù, khiến em thua trận rồi!”

“Hay anh không muốn gia đình này nữa rồi, cố ý ném em ra ngoài?"

“Nếu là cố ý thì tốt thôi, chúng ta ly hôn. Em không muốn nhìn thấy anh nữa!"

Hốc mắt cô đỏ lên, gắt gao nắm chặt bàn tay, bộ dạng tức giận đến phát khóc, xúc động đến nỗi muốn đánh chết Trần Hoa.

“Vương Hằng không lấy ra được một trăm triệu cho nên anh sẽ không thua. Em không cần gấp, chờ đợi kết quả là được, tin tưởng anh." Trần Hoa ôn nhu nói.

"Ha ha ha!"

Dương Chí Viễn cười ngả nghiêng: “Thằng nghèo hèn này, mày cho rằng một trăm triệu rất nhiều phải không? Tao nói cho mày biết, một trăm triệu ở trong mắt mày là con số thiên văn nhưng trong mắt Vương thiếu thì không khác gì một trăm tệ trong mắt mày."

“Vương thiếu không thể lấy ra một trăm triệu? Mày cho rằng Vương thiếu là kẻ nghèo hèn như mày à?"

“Nếu anh ta không lấy ra được thì sao?" Trần Hoa lạnh giọng hỏi.

“Nếu Vương thiếu không lấy ra được, tao sẽ gọi mày là bố!" Dương Chí Viễn cười lạnh nói.

“Được thôi." Trần Hoa gật đầu: “Anh nhớ kỹ lời mình nói.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện