Nửa tiếng sau, Vương Hằng cầm hai bản hợp đồng đi vào nhà Dương Tử Hi.

“Vtrong thiếu, nhanh nhanh, mời ngồi!"

Nhìn thấy Vương Hằng, Lý Tố Lan so với thiếu nữ thích thần tượng còn kích động hơn. Bà ta vội vàng đón tiếp, mặt đầy tươi cười lôi kéo cánh tay Vương Hằng, lải nhải.

“Vương thiếu thật tuấn tú lịch sự, mới đúng là chàng rể lý tưởng nhất trong lòng tôi. Không giống như tên phế vật kia, nhìn đến cậu ta tôi đã thấy đau đầu."

Bà ta nói, không quên nhìn Trần Hoa một cái.

Trần Hoa cũng không tức giận bởi vì anh đã sớm nghe Lý Tố Lan thổi phồng Vương Hằng, có thể nói là lỗ tai anh nghe muốn chai rồi.

“Ha ha, dì Lan, đừng đau đầu, chờ Tử Hi ly hôn với anh ta, cháu sẽ đưa sính lễ đến. Tâm trạng di Lan mỗi ngày có thể mỹ mãn rồi." Vương Hằng Cười nói.

“Đúng thế, đúng thế, dì đã ngóng trông ngày này từ lâu!” Lý Tố Lan cười không khép miệng được. Bà ta kéo cánh tay Vương Hằng, đến khi Vương Hằng ngồi ở trên số pha mới bỏ tay ra.

“Vương thiếu, nhanh như thế đã mang hợp đồng đến, hiệu suất thật cao!” Dương Chí Viễn giơ ngón tay cái lên nói.

“Chuyện liên quan đến Tử Hi, sao tôi dám không để tâm chú.” Vương Hằng đặt hợp đồng trên mặt bàn, lúc này mới phát hiện mặt Dương Chí Viễn sung phủ như đầu heo. Gã lập tức nhăn mày, hỏi: “Mặt anh sao biến thành như thế?"

“Nhắc đến chuyện này tôi liền tức giận!” Dương Chí Viễn thở phì phì chỉ vào Trần Hoa: “Tên phế vật đáng chết này ỷ có thẻ vàng khách hàng lớn, đuôi bò hất lên tận trời, yêu cầu một đống điều kiện hà khắc với ông nội của tôi.

Tôi bất mãn với nó, nó đánh tôi thành như thế này. Đúng là tức chết tôi!"

“Như thế này thì quá đáng quá?Vương Hằng ra vẻ tức giận bất bình: “Trước khi anh ta và Tử Hi ly hôn, anh tốt xấu gì cũng là anh vợ. Anh vợ mà cũng đánh, anh ta còn là người sao?"

“Quá không phải người!” Dương Chí Viễn nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương thiếu, chờ cậu thành em rể tôi, cậu phải xả giận cho tôi đấy!”

“Yên tâm, một cuộc điện thoại có thể giúp anh tìm mấy chục người, không đùa.” Vương Hằng vỗ bộ ngực nói.

“Ha ha! Đến lúc đó tôi mang theo mấy chục người trực tiếp phế đi nó. Ai kêu nó đánh tôi!" Dương Chí Viễn nói, đắc ý nhìn về phía Trần Hoa, trang bức nói: “Nghe thấy không, Vương thiếu gọi một cuộc điện thoại có thể cho tao mấy chục người, mày có sợ không?"

“Nếu là mày sợ thì bây giờ hãy quỳ xuống dập đầu ba cái để tạo đánh mày, tao sẽ không so đo với mày. Nếu không đảm bảo lúc đó tao sẽ đánh mày tiến vào nhà xác”

“Đừng quá đáng quá!” Không đợi Trần Hoa mở miệng, Dương Tử Hi quát.



“Lúc nó đánh tôi, tại sao cô không nói nó quả đáng!" Dương Chí Viễn khó chịu đáp lại.

“Tử Hi sắp thành vợ của tôi, không được nói chuyện với cô ấy như thế." Vương Hằng trừng mắt liếc nhìn Dương Chí Viễn một cái.

“Tử Hi, con nhìn xem, vẫn là Vương thiếu thương con." Lý Tố Lan xen vào nói.

Dương Tử Hi trực tiếp vặn đầu qua một bên, hận sắt không thành thép nhìn chằm chằm Trần Hoa.

Cô hận Trần Hoa đánh thua trận bài tốt, khiến cô rơi vào một người đàn ông cô cực kỳ chán ghét.

“Chồng đau vợ thì là chuyện thường." Vương Hằng đắc ý liếc nhìn Trần Hoa một cái, sau đó nói với Dương Chấn Hoa: “Ông Dương, ông nhìn hợp đồng

này đi. Nếu không có vấn đề gì thì trực tiếp ký tên đóng dấu, sau đó cháu sẽ nói bố cháu thông báo cho tài vụ chuyển cho ông một trăm triệu."

Dương Chấn Hoa liên tục nói tốt, cầm lấy hợp đồng nhìn.

Trừ bỏ bốn phần lãi khiến ông ta cảm thấy thịt đau, cái khác thì không có vấn đề gì.

Nhưng mượn tiền giữa những người làm ăn với nhau, bốn phần lãi cũng không tính quá cao, năm sáu phần lãi cũng có. Chỉ là so với Trần Hoa một trăm triệu cho vay không lãi, mượn một trăm triệu này, mỗi tháng lãi bốn triệu tệ, một năm lãi bốn mươi tám triệu tệ.

“Cậu ta dùng tiền lãi để cưới Tử Hi!"

Trong lòng Dương Chấn Hoa nghĩ.

Đưa sính lễ năm chục triệu tệ, thu về bốn mươi tám triệu tiền lãi, tương đương với tốn hai triệu tiền cưới Dương Tử Hi.

Đến lúc đó của hồi môn gấp một ít, còn muốn cho không tiền.

“Nhà họ Vương quả nhiên không hổ là người làm ăn!”

Ông ta nghĩ thế nào cũng thấy mệt.

Nhưng so sánh với Trần Hoa thì ông ta vẫn thích cháu rể Vương Hằng này hơn. Cho nên có mệt thì mệt nhưng về sau trở thành thông gia nhà họ Vương, vẫn có thể kiếm trở về.

Kết quả là ông ta trực tiếp ký tên lên hợp đồng, vừa lúc con dấu cũng mang theo, trực tiếp ấn lên. Một bản tự giữ, một bản đưa Vương Hằng.

“Cháu lập tức nói bố cháu sắp xếp người chuyển khoản.”



Vương Hằng rất dứt khoát mộc di động ra.

Dương Chí Viễn nghe vậy lập tức vui vẻ, nhìn Trần Hoa đắc ý nói: “Tên phế vật đáng chết, không phải mày nói Vương thiếu không lấy ra được một trăm triệu sao, bây giờ trợn tròn mắt đi?"

“Cái gì, anh ta nói tôi không lấy ra được một trăm triệu?” Vương Hằng đang muốn gọi điện thoại cho bố gã nhưng nghe thấy lời này của Dương Chí Viễn, lập tức nhìn về phía Trần Hoa.

“Đúng vậy Vương thiếu.” Dương Chí Viễn cười nói: “Thằng ngốc này cho rằng một trăm triệu rất nhiều, nói thiếu gia không lấy ra được nhiều tiền như vậy cho nhà họ Dương chúng tôi mượn. Lúc ấy nó khiến tôi cười chết.”

"Ha ha!"

Vương Hằng ôm bụng cười to: “Anh cho rằng tôi là loại bò sát tầng chót xã hội giống anh sao. Một trăm triệu ở trong mắt anh có lẽ rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi anh không dám tưởng tượng nhưng trong mắt tôi không khác gì trăm đồng tiền trong mắt anh. Anh cảm thấy tôi sẽ không lấy ra được một trăm triệu cho nhà họ Dương mượn sao? Thật buồn cười!"

“Tôi nói anh không lấy ra được là không lấy ra được.” Trần Hoa đáp với giọng điệu chắc chắn.

"Ha ha!"

Lời này vừa nói ra, dẫn đến trận cười vang.

Ngay cả Dương Tử Hí nhịn không được mà đấm Trần Hoa một cái, phát điên nói: “Tập đoàn Vinh Hằng tài sản vài tỷ, tài chính hùng hậu, lấy ra một trăm triệu để kiếm lãi còn nhiều hơn so với một lô hàng. Sao có thể không lấy ra được một trăm triệu chứ?"

“Tin tưởng anh, anh ta tuyệt đối không lấy ra được." Trần Hoa chắc chắn nói.

Dương Tử Hi trợn mắt, không muốn nói chuyện với Trần Hoa, cảm thấy mệt khi nói lời nói thật với người chưa từng làm ăn như anh.

“Vậy anh chờ xem. Hôm nay tôi cho người nghèo hèn kiết hủ lậu như anh nhìn xem, một cuộc điện thoại của tôi sẽ khiến tập đoàn nhà họ Dương nhiều thêm một trăm triệu!"

Vương Hằng nói, trực tiếp gọi điện cho bố gã.

Rất nhanh điện thoại đã được bắt máy.

“Bố, hợp đồng đã ký xong, có thể sắp xếp tài vụ chuyển khoản." Vương Hằng bắt chéo chân, một bên đắc ý nhìn Trần Hoa, một bên rất trang bức nói.

Nhưng không ngờ, đáp lại gã là một đống chửi rủa ập xuống.

“Chuyển khoản cái rắm, vừa rồi ngân hàng Citibank, ngân hàng Xây dựng Trung Quốc, ngân hàng Truyền thông,... Toàn bộ gọi điện đến đây muốn chúng ta trả nợ trước, nếu không sẽ phải cầm đồ vật thế chấp bán đấu giá. Khoản vay tám chín trăm triệu, chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền ngay lập tức như thế?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện