Vương Hằng nghe thấy lời này, đầu ong một tiếng, nháy mắt cả người như ngồi trên bếp lò. Lỗ chân lông trên người thư giãn mở ra, mồ hôi lạnh toát ra.

“Bố, bố... không nói đùa với con chứ?"

Gã quả thực không thể tin được đây là sự thật!

Những ngân hàng cao cấp đó có quan hệ rất tốt với bố gã. Hơn nữa, việc làm ăn của tập đoàn Vinh Hằng không ngừng phát triển, vẫn chưa xuất hiện nguy cơ. Lúc trước không có tín dụng xấu như khoản vay quá hạn. Tại sao đột nhiên chưa đến hạn trả nợ đã đòi trả nợ trước hạn? “Con cảm thấy bố giống như nói đùa với con sao? Bây giờ bố muốn nhảy lầu, còn tâm trạng đùa giỡn với con sao?”

Tút tút...

Bố gã trực tiếp cúp điện thoại.

Tay Vương Hằng run lên, di động từ trên tay trượt xuống, rơi loảng xoảng trên mặt đất. Mồ hôi lạnh cũng theo đó mà lạch cạch lạch cạch rơi xuống. “Này...”

Nhìn thấy tinh thần Vương Hằng đột nhiên suy sụp, điện thoại còn cầm không nổi, mồ hôi lạnh trên mặt càng khó che kín. Đám người Dương Chấn Hoa và Dương Chí Viễn lập tức nhìn nhau.

Là kẻ ngốc cũng nhìn ra được nhà họ Vương hơn phân nửa đã xảy ra chuyện.



“Vương thiếu, xảy ra chuyện gì?" Dương Chí Viễn lo lắng việc mượn tiền ngâm nước nóng, chạy ngay đến trước mặt Vương Hằng, nhặt di động của gã lên, khom lưng yếu ớt hỏi.

“Không... không có việc gì."

Vương Hằng nặn ra một nụ cười sầu não, nhận lại di động từ tay Dương Chí Viễn. Cầm lấy bản hợp đồng trên bàn, lại đi đến trước mặt Dương Chấn Hoa đoạt lấy hợp đồng trên tay ông ta.

“Tài chính công ty xảy ra ít vấn đề, không thể cho mượn một trăm triệu được.”

Nói xong những lời này, gã nhanh chóng xoay người, vội vàng bỏ đi, để lại đám người nhà họ Dương nhìn nhau, ngây ngốc ở đây.

“Vương thiếu! Vương thiếu!”

Dương Chí Viễn không thể chấp nhận nổi sự thật này, vừa kêu vừa đuổi theo.

“Tôi nói, tài chính công ty nhà tôi xảy ra chuyện, không cho mượn được một trăm triệu là không cho mượn được. Đừng gọi nữa!" Đầu Vương Hằng không quay lại, rống lên một tiếng.

Đùa à, còn nợ tám chín trăm triệu phải trả, dòng tiền trên tài khoản của công ty còn chưa đủ hai trăm triệu. Bây giờ công ty thiếu nhất chính là tài chính, làm sao dám đưa tiền cho mượn nữa?

“Tại sao lại như vậy?" Đầu Dương Chí Viễn ong ong, đần cả ra.



“Vậy năm mươi triệu sính lễ kia đâu?" Lý Tố Lan cũng sốt ruột mà gọi một tiếng.

Đáp lại bà ta là sự tức giận của Vương Hằng: “Đã đến lúc nào rồi còn nói việc này với tôi!"

Mặt Lý Tố Lan đen lại.

"Ha ha."

Trần Hoa đắc ý cười: “Tôi nói anh ta không lấy ra được một trăm triệu chính là không lấy ra được một trăm triệu. Các người một hai phải ngoan cố với

tôi, sợ chưa?”

Lời kia vừa thốt ra, ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người anh.

“Nhìn tôi làm gì?"

Trần Hoa bị nhìn không thoải mái, những ánh mắt này tràn ngập sự u oán.

Chỉ có mỗi ánh mặt Dương Tử Hí biểu hiện sự tò mò. Im lặng mấy giây, sau đó cô mới khẽ mở môi đỏ hỏi: “Tại sao anh biết trước tài chính tập đoàn Vinh Hằng xảy ra vấn đề, lấy không ra được tiền cho nhà họ Dương mượn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện