Chương 164 “Cái gì? “

Trương Trung Hoa hơi thở run lên, trợn to mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào Lâm Dương: “Cháu … cháu nói cái gì? Ông nghe không rõ lắm…”

Câu nói này có đả kích đến thế nào.

“Cháu nói cháu chính là Lâm Đồng của tập đoàn Dương Hoa.” Lâm Dương lặp lại lần nữa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Trương Trung Hoa ngơ ngác nhìn anh, đại não hiển nhiên đang bị chắn động.

Nhưng một lúc sau, ông đã bật cười khanh khách.

“Tên nhóc, đừng có đùa kiểu này nữa, chuyện của cháu ông đều biết rõ một hai, cháu nặng bao nhiêu kg ông cũng đều biết rõ ràng. Cháu sẽ là Lâm Đổng sao? Làm sao có thể?”

Mọi người đều biết Lâm Dương chỉ là phế vật ở rễ của nhà họ Tô, Trương Trung Hoa đương nhiên cũng đã nghe nói qua, càng huống hồ Tô Nhan là cháu gái của ông, ông làm sao có thể không biết chút nào về Tô Nhan? Làm sao có thể không biết gì về Lâm Dương?

Ông sớm đã nghe nói ba năm qua Lâm Dương luôn không đi làm, chỉ là một phế vật ăn không ngồi rồi, người như vậy.

sao có thể là chủ tịch kỳ cựu của tập đoàn Dương Hoa?

“Ông ngoại, lời cháu nói là sự thật.” Lâm Dương vội vàng nói.

Nhưng Trương Trung Hoa đã giơ tay ngắt lời anh.

“Tên nhóc, ông biết ý của cháu, cháu có tình nói dối ông chính là vì không muốn ông phải lo lắng, đúng không?”

Lâm Dương cau mày, không biết nên nói thế nào.

“Thực ra ông biết, ông cũng có thể nhìn thấy điều đó. Từ khi cháu vì Tiểu Nhan mà ra tay đánh Khai Mạc ông đã biết rõ. Tên tiểu tử cháu mặc dù không làm gì được, dựa vào vợ nuôi sống, nhưng trong xương của cháu không phải là một người thích ăn thức ăn mềm như vậy. Ông tin rằng sau này cháu nhất định sẽ có triển vọng! “Trương Trung Hoa vỗ vai Lâm Dương, cười haha nói.

Lâm Dương sửng sốt một chút, sau đó cười khổ, không lên tiếng.

Thôi vậy.

Vẫn là nên dùng những hành động thực tế để chứng minh càng có sức thuyết phục hơn, xét cho cùng, hình tượng phê vật trong ba năm qua thực sự đã quá in sâu vào lòng mọi người rồi…

“Ông chủ, đã đến bữa tối rồi, bà chủ mời ông đến sảnh tiệc.”

Lúc này, một người hầu bước vào phòng làm việc và nói.

“Được rồi! Lần này tôi sẽ cho bà già chết tiệt đó thể diện!

Đến đây, Lâm Dương, đi, cùng ông ngoại đi uống rượu ngon!” Trương Trung Hoa rất vui vẻ, kéo cánh tay Lâm Dương đi ra ngoài.

Lâm Dương không từ chối.

Nhưng quản gia ở cửa lại cau mày nói nhỏ: “Ông chủ, ông làm như vậy, bà chủ cùng bọn họ sẽ rất khó chịu.”

“Ý của ông là gì?” Ông cụ Trương cau mày hỏi.

“Người này cũng là người mà nhà họ Đỗ muốn đối phó.

Người nhà họ Đỗ đang ở đó …” Quản gia do dự.

“Liên quan gì đến tôi? Nhà họ Đỗ của ông ta muốn chiến đấu với trời. Đều là chuyện của nhà họ Đỗ bọn họ, còn có thể ảnh hưởng đến bữa ăn của nhà họ Trương tôi sao?”

Ông cụ Trương vô cùng tức giận nói, kéo Lâm Dương đi về phía đại sảnh.

Quản gia thầm thở dài, không lên tiếng.

đám sói mắt trắng này đang ăn mừng! “

Ông cụ Trương lạnh lùng nói.

“Đây đối với nhà họ Trương mà nói cũng coi là chuyện tốt rồi.” Lâm Dương nói.

“Chuyện tốt sao? Tốt cái rắm! Khí tiết đều mát hết rồi, còn bán đứng người thân của mình để nịnh hót người khác?

Nếu như vậy, ông thà rằng nhà họ Trương suy tàn vĩnh viễn!” Ông cụ Trương tức giận đến đỏ mặt.

Lâm Dương biết ông đang nói đến chuyện của Tô Nhan, cho nên không nói lời nào.

“Yo, ông cụ đến rồi!”

Lúc này, một người đàn ông mặc vest đứng lên, ánh mắt sắc bén chào hỏi.

Những người khác cũng lần lượt nhìn vào.

“Bó, bố đến rồi sao?” Trương Côn vui vẻ cười nói.

“Bố, bố nhanh ngồi xuống đi, nhanh ngồi đi!” Trương Tùng Hồng cũng vội vàng chạy tới đỡ Trương Trung Hoa.

Các trưởng bối và tiểu bối khác của nhà họ Trương cũng đứng dậy chào hỏi Trương Trung Hoa.

Mọi người mỉm cười chào đón.

Còn bà cụ Nhậm Ái ngồi bên trên lại cười nhẹ một tiếng, bà ta nhấp một ngụm trà rồi nói: “Già không chết, ông cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao? Haha, ông nhìn thấy chưa? Chuyện mà ông không thể làm được, tôi đã làm được cho ông rồi! “

Trương Trung Hoa sắc mặt già nua ảm đạm, không nói lời nào, ngồi xuống góc bàn bên cạnh Lâm Dương.

“Lâm Dương cái tên phế vật này cũng tới sao?”

Thành Bình chỉ vào Lâm Dương gào lên: “Cái tên khốn nạn, anh còn mặt mũi nào mà đến nhà họ Trương của tôi?”

“Ai cho anh vào đây?”

“Cút đi cho ông!”

“Nhà họ Trương của tôi là nơi mà anh có thể vào sao?”

Người nhà họ Trương lần lượt mắng mỏ.

“Ông Đỗ Sâm, người này chính là Lâm Dương! Anh ta là người đã hại ông Nhiễm Tái Hiền!” Trương Kiềm đứng lên chỉ vào Lâm Dương và lớn tiếng buộc tội.

Trên bàn trước, vài gương mặt xa lạ lập tức quay lại nhìn vê phía ông cụ Trương.

Bữa tiệc tình cảm này nhà họ Trương còn tiếp đãi một số thành viên của nhà họ Đỗ…

Lâm Dương nhìn người tên Đỗ Sâm, hơi nhíu mày.

“Ông Đỗ Sâm, đây là cháu rẻ của tôi, chuyện của Nhiễm Tái Hiền, không liên quan gì đến cậu ấy. Tôi hy vọng các ông có thể nể mặt tôi tạm thời không truy cứu chuyện này, đợi đến khi nhà họ Đỗ của các ông điều tra rõ nguyên nhân rồi mới quyết định cũng không muộn. ” Trương Trung Hoa lạnh lùng nói, vẻ mặt già nua rất khó coi.

Tuy nhiên, người đàn ông tên Đỗ Sâm lại lắc đầu: “Chúng tôi sẵn sàng hợp tác với nhà họ Trương, đã là cho các ông thể diện rất lớn rồi. Nhiễm Tái Hiền lão tiên sinh có quan hệ rất mật thiết với nhà họ Đỗ. Bây giờ ông ấy xảy ra chuyện. Chúng tôi làm sao có thể thờ ơ không quan tâm?

Người tên Lâm Dương này nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích, nếu không chúng tôi cũng khó mà quay.

vệ.”

“Vậy tôi nói cho các ông biết, nhà họ Đỗ, nếu như các ông muốn động đến Lâm Dương thì trước tiên phải bước qua xác tôi!” Ông cụ Trương biết tranh luận miệng lưỡi cũng vô dụng nên trực tiếp vỗ bàn lớn tiếng mắng, cảm xúc vô cùng kích động.

Ông dám mang Lâm Dương tới đây ăn cơm, thì đã sẵn sàng liều mạng để bảo vệ Lâm Dương.

“Lão Quan tài, ông hại nhà họ Trương còn chưa đủ sao?”

Nhậm Ái cũng tức giận, đột nhiên đứng dậy tố cáo.

“Nhà họ Trương? Nhà họ Trương cái gì? Loại nhà họ Trương này ông đây không thèm quan tâm, một đám dã thú lòng lang dạ sói ăn cây táo rào cây sung !” Ông cụ Trương lớn tiếng mắng chửi.

Sắc mặt của mọi người ngay lập tức thay đổi.

“Ông …” Sắc mặt của Nhậm Ái cũng cực kỳ khó coi.

Bầu không khí của hiện trường ngay lập tức thay đổi.

“Được rồi, được rồi, bà cụ Nhậm, bỏ đi.” Đỗ Sâm nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh nói: “Đêm nay là một đêm vui vẻ hiếm có, mọi người ngồi xuống ăn cơm uống rượu đi, những chuyện khác, đợi đến khi ăn xong rồi nói. Đừng vì một nhân vật nhỏ bé như vậy mà làm mắt đi hứng thú ăn uống của mọi người. Ông cụ, chúng ta hãy giành sự tôn trọng một chút đi. Suy cho cùng, kính già yêu trẻ là một đức tính truyền thống. “

“Ông Đỗ đã nói như vậy rồi, vậy thì tạm thời tha cho Lâm Dương đi!”

Trương Tùng Hồng lạnh lùng nói.

Ngay sau khi những lời này rơi xuống, mọi người đã lựa chọn cách im lặng.

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Lâm Dương: “Tiểu Dương, mặc kệ bọn họ, lại đây, chúng ta ngồi xuống ăn đồ ăn và uống rượu đi! Ăn nhiều một chút! Những chuyện khác đừng lo lắng!”

Nói xong liền ngồi xuống.

Lâm Dương gật đầu, cũng không thèm để ý tới đám người nhà họ Trương này.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người đi tới.

Thoạt nhìn, đó là Nhậm Ái!

“Đem cái bàn này đi cho tôi, vứt hêt đông thức ăn này đi cho chó ăn!” Bà cụ Nhậm Ái lạnh lùng nói.

Ngay khi những lời này rơi xuống, đại sảnh ồn ào ngay lập tức trở nên yên tĩnh vô cùng.

“Mẹ, cái này…”

Người nhà họ Trương rất kinh ngạc.

“Cái bà điên này, bà đang làm cái gì vậy?”

Trương Trung Hoa nỗi giận đùng đùng đứng lên.

“Tiểu Sâm người ta không tính toán với các ông, không có nghĩa là bà lão này, không tính toán với các ông, lão quan tài, tôi nói cho ông biết, ông nhanh chóng bảo tên tiểu súc sinh này đi qua khấu đầu xin lỗi Tiểu Sâm người ta cho tôi, nếu không đừng nói là cậu ta, đến cả tên già không chét ông tôi cũng dọn dẹp cùng nhaul “

Nhậm Ái chỉ vào mũi Trương Trung Hoa và giận dữ chửi rủa.

“Bà … phản rồi! Phản rồi!”

Trương Trung Hoa tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, toàn thân run lên.

“Bố, bó đừng tức giận, nếu tức giận tổn hại đến sức khoẻ sẽ không tốt đâu!” Trương Ái Khởi vội vàng chạy tới thuyết phục nói.

“Ái Khởi, con đứng một bên cho mẹ! Nếu như ai dám quan tâm đến lão già này, thì cút khỏi nhà họ Trương cho tôi!”

Nhậm Ái tức giận hét lên.

Tất cả mọi người của nhà họ Trương toàn bộ đều run sợ.

không dám lên tiếng.

Nếu như bị đuổi khỏi nhà họ Trương, vậy thì vinh hoa phú quý của bọn họ sẽ mắt hét.

Kết quả, người nhà họ Trương ở xung quanh đều lùi lại một bước.

Nhìn thấy cảnh này, Trương Trung Hoa hai mắt trợn to, tĩnh mạch nỗi lên, đã sắp nỗ tung rồi.

cuối cùng…

Úc!

Ông há miệng ra và trực tiếp nôn ra một ngụm máu.

Trương Trung Hoa lại bị nhóm người này chọc giận đến nôn ra máu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện