Chương 2992

“Được!”

Mã Hải gật đầu, lập tức chạy đi.

Nhưng mà hai mươi phút sau, ông ta mang theo vẻ mặt lo lắng chạy trở về.

“Hà Vĩ Hùng! Ông nói tôi phải làm gì đây? Không một ai đồng ý đi theo tôi! Chăng lẽ các người đều muốn.

chết ở chỗ này hay sao?”

Mã Hải vội đến mức muốn bức tóc.

“Tổng giám đốc Long, việc này tôi không giúp được ông rồi!”

Hà Vĩ Hùng lắc đầu nói.

“Ông. dại Mã Hải không còn gì để nói.

Lúc này, của phòng bệnh bị đẩy ra, một người đeo khẩu trang mặc áo blouse trắng vội vàng nói: “Bác sĩ Hà, bệnh nhân ở giường bệnh số bảy xuất hiện bệnh trạng cấp tính, vài vị chủ nhiệm đều không phán đoán ra nguyên nhân bệnh, muốn mời bác sĩ qua xeml”

“Được! Tôi lập tức đi qual”

Hà Vĩ Hùng vội vàng đứng dậy.

Nhưng vết thương trên tay chân vì động tác của ông ta mà lại nhói lên, đau đến mức ông ta run rủn.

Nhưng ông ta vẫn cắn răng xuống giường như cũ.

“Vĩ Hùng!”

“Ông Hà…”

“Đừng lo lắng, không sao cả… Không có việc gì…

“Ông nội!”

Một tiếng khóc tê tâm liệt phế vang lên ngoài cửa.

Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện.

Người đó không phải ai khác, là cháu gái Hà Miên của Hà Vĩ Hùng.

Trong khoảng thời gian này Hà Miên vẫn luôn đi học ở Yến Kinh, biết được Hà Vĩ Hùng gặp chuyện không may, cô ấy suốt đêm chạy trở về.

Nhìn thấy Hà Vĩ Hùng mình đầy thương tích, móng tay và tóc đều không còn nguyên vẹn, tim của Hà Miên giống như bị người ta đục thủng một lỗ, cảm thấy vô cùng đau lòng, vô cùng khó chịu.

“Cháu đã đến rồi à? Lại đây, cùng ông nội đi thăm bệnh nhân, cũng có lợi cho việc học của cháu!” Hà Vĩ Hùng bày ra vẻ tươi cười nói. “Ông nội, ông đã bị thương thành như vậy rồi, Vì sao còn muốn liều mạng chứ? Bác sĩ Lâm đâu?

Anh ấy ở đâu? Ông mau để cho anh ấy khám cho ông đi” Hà Miên thống khổ nói.

“Thầy Lâm…. thây ấy còn chưa có trở về…”

Hà Vĩ Hùng chần chờ một lát nói, sau đó cũng không để ý tới Hà Miên, một mình đi ra khỏi phòng bệnh.

Hà Miên khuyên can như thế nào đều không có kết quả.

Hà Vĩ Hùng trước sau như một, đi vào phòng bệnh, xem mạch cho bệnh nhân, vọng, văn, vấn, thiết, chẩn đoán nguyên nhân phát bệnh.

Vẻ mặt ông ta thực sự rất nghiêm túc, bàn tay đang xem mạch vì đau đớn mà run rẩy, ông ta cũng chỉ có thể tự lên tinh thần, xem vô cùng cẩn thận.

Nhìn thấy cảnh tượng này, nhân viên y tế, bệnh nhân trong phòng đều âm thầm lau mắt, cảm động đến rơi lệ.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện