Chương 2993

Hà Miên giật mình, quay mặt nhìn lại, mới phát hiện không biết khi nào bên cạnh mình có một người đàn ông mặc áo gió màu đen đầu đội mũ.

Dưới mũ lộ ra một đôi mắt lạnh băng nghiêm nghị.

Hà Miên theo bản năng muốn nói người ở bên trong chính là Hà Vĩ Hùng, nhưng lời vừa tới cổ họng, cô ấy đã vội vàng nuốt xuống.

Cô ấy cẩn thận đánh giá người đàn ông kia, thấy người này thực sự cường tráng, không giống như bị bệnh, xoay mặt đi, mở miệng nói: “Bác sĩ Hà không ở trong học viện, hình như đi ra ngoài TÔI.

“Vậy Dương Long, Hồ Quý Bạch, Mã Hải đâu?” Người đàn ông kia lại hỏi.

Nghe đến đó Hà Miên lập tức cảm nhận được ý đồ của người trước mặt này, trái tim cô ấy đập điên cuồng.

Hô hấp của cô ấy căng thẳng, chợt nghĩ ra một cách, chỉ vào bên kia hành lang nói: “Bọn họ… Bọn họ hẳn là ở phòng họp…”

Người đàn ông kia không nói một lời, lập tức bước về phía trước, rất nhanh đã biến mất ở hành lang, đi về phía phòng họp.

“Tổng giám đốc Hàn, ông nội!”

Hà Miên vội vàng gọi hai người kia lại: “Sát thủ lại tới nữa rồi! Chạy, chạy mau đii “Cái gì?”

Mọi người ngẩn ra, đều nhìn về phía Hà Miên.

Hà Miên như muốn nói gì đó, nhưng tại lúc này, cô ấy cảm giác có người đứng phía sau lưng mình, chậm rãi quay đầu lại… lúc này sắc mặt cô ấy đã trắng bệch.

Người vừa rồi biến mất ở hành lang kia, không biết khi nào… đã đứng ở sau lưng cô ấy.

Giờ phút này, mặt người kia không biểu cảm nhìn những người trong phòng bệnh…

Chớp mắt tất cả mọi người đều thấy lạnh toát cả người, tóc gáy dựng đứng lên.

Cả người Hà Miên cứng ngắc, không dám nhúc nhích.

Còn mấy người Mã Hải, Dương Long cũng như thế.

Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Hà Vĩ Hùng đưa mắt nhìn người ngoài cửa, giống như đoán ra được cái gì, nhưng ông ta còn chưa nói gì, mà vẫn tiếp tục làm chuyện mình nên làm.

Nhưng… đối phương làm sao để cho Hà Vĩ Hùng như ý? Người kia trực tiếp đẩy Hà Miên ra, đi vào trong phòng. Mã Hải biết tình huống không ổn rồi, không chút do dự, lập †ức âm thâm rút đao ra, ý đồ giải quyết người này.

Nhưng ông ta vừa mới lấy đao ra.

Bịch!

Bụng ông ta bị lãnh trọn một cú đá.

Nội tạng như muốn tráo đổi vị trí cho nhau, miệng ông ta phun ra một ngụm máu tươi, bay thẳng đến sau ngã quy, nhưng ông ta còn chưa thực sự ngã xuống, người nọ đã tới trước mặt ông ta, dùng một tay bóp lấy cổ Mã Hải, đẩy mạnh ông ta vào bức tường phía sau.

Rầm!

Vách tường lõm xuống một lỗ.

Không biết người kia lấy từ đâu ra một con dao ngắn, hung hăng đâm vào vai của Mã Hải, như muốn cứ như vậy đóng đỉnh ông ta vào tường.

“Á> Bệnh nhân và nhân viên y tế trong phòng bệnh phát ra tiếng thét chói tai.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện