Chương 3029

Tô Nhan cũng không hề do dự mà trực tiếp lôi điện thoại ra. Nhưng cô vừa mới lấy điện thoại ra, thì cô gái bên cạnh đã trực tiếp cướp mất, sau đó đập mạnh xuống đất.

Rắc.

Điện thoại vỡ tan tành.

Con ngươi của Tô Nhan lập tức co rụt lại.

Lâm Dương bước tới cũng nhướn mày.

Chỉ nghe thấy cô gái kia hung dữ nói: “Gọi cảnh sát sao? Ai cho các người lá gan đấy?”

Thái độ này kiêu ngạo cỡ nào!

Giữa ban ngày ban mặt, quả thực là bắt nạt người ta!

“Cô cô cô… cô làm gì thế? Thật đáng ghét!

Rốt cuộc cô có giáo dục không vậy?” Hứa Ngọc Thanh nổi cơn tam bành, đẩy mạnh cửa xe rồi chạy xuống, chỉ vào mũi cô gái rồi mảng.

Nhưng bà ta còn chưa nói xong.

Bốp!

Vậy mà cô gái lại trở tay, vung một cái tát lên mặt bà ta. Hứa Ngọc Thanh ngây người, ôm gương mặt mình.

“Cô làm trò gì thế?” Lý Giang khó có được khí phách, đại khái cũng chướng mắt mấy cô cậu thanh niên nhỏ tuổi này, trong lòng cũng không sợ hãi. Ông ta xông xuống xe, hung dữ đi về phía cô gái kia: “Sao cô lại đánh người?”

“Đánh người? Vậy thì đã sao? Ông còn lảm nhảm với bà đây nữa, có tin bà đây đâm chết ông không?” Cô gái nói với vẻ hung thần ác sát.

“Cô… cô… thật quá đáng! Cô cho rằng mình là ai? Hoàng đế sao? Cô tưởng cô muốn làm gì thì làm sao?” Hứa Ngọc Thanh ba máu sáu cơn, liên tục giậm chân, chỉ hận không thể liều mạng với cô ả ngay bây giờ.

“Hừ, mấy tên đân độn, bà đây đúng là thái thượng hoàng ở đây thật đấy, thì đã làm sao?” Cô gái kiêu ngạo tự mãn. “Cô..

Tâm trạng của Hứa Ngọc Thanh kích động, sắc mặt đỏ lên, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

“Mấy vị, đừng quá đáng quá, rõ ràng là các người tông vào. đuôi xe của tôi, bây giờ lại bắt đền ngược lại tôi, còn phá hỏng điện thoại của tôi nữa… quá coi trời bằng vung rồi đấy! Tôi nói cho các người biết, Tô Nhan tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này” Tô Nhan cảm thấy tức giận trước nay chưa từng có, quát lớn lên.

*Ồ? Vậy cô muốn thế nào?”

“Chúng ta đợi cảnh sát tới! Cảnh sát tới rồi, nhất định sẽ cho chúng tôi một lời giải thích!” Cô nổi giận đùng đùng. “Được thôi, vậy chúng ta đợi cảnh sát đi”

Người đàn ông nhếch khóe miệng, híp mắt nói: “Nhưng đến lúc đó, thứ các người phải bồi thường, cũng không chỉ có tiền thôi đâu! Khi ấy, ông đây sẽ khiến các người phải táng gia bại sản!”

Thái độ của đối phương ngông cuồng như vậy, ngược lại khiến trong lòng cô có chút nguội lạnh.

Chẳng lẽ là đụng phải đại nhân vật gì đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện