Chương 3030
Đây là lần đầu tiên anh thấy một thái độ kiêu ngạo như vậy. “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Đang lúc đôi bên hết sức tranh chấp, thì một cảnh sát đi xe máy dừng ở bên đường.
Gã liếc mắt nhìn xe của hai bên, sau đó nhíu mày nói: “Nơi này không thể đỗ lâu, các người không biết đường cao tốc rất nguy hiểm hay sao?”
Tô Nhan và Hứa Ngọc Thanh nhìn thấy cảnh sát, lập tức vô cùng kích động.
“Ngài cảnh sát! Cậu tới thật đúng lúc! Người này tông vào đuôi xe của chúng tôi, còn đổ lỗi ngược lại cho chúng tôi nữa. Chúng tôi muốn báo cảnh sát thì họ lại đập vỡ điện thoại của tôi. Quả thực là coi trời bằng vung!” Hứa Ngọc Thanh lập tức quang quác nói một lượt với cảnh sát.
Cảnh sát hiểu ra ngọn nguồn sự việc ngay lập tức.
Gã đi đến quan sát giữa hai chiếc xe một chút, sau đó quay đầu, nói với mấy người: “Các người quyết định giải quyết riêng hay là đi theo trình tự đây?”
“Giải quyết riêng? Không thể nào! Bọn họ nhất định phải xin lỗi!” Bà ta nổi giận đùng đùng nói.
“Nói rất đúng, thế này là quá bắt nạt người khác” Tô Nhan cũng vô cùng tức tối.
Nhưng giây tiếp theo, cảnh sát lại đột nhiên nói: “Nếu các người đã không chịu giải quyết riêng, vậy thì mời các người bồi thường toàn bộ tổn thất cho cậu đây?”
“Cái gì?
Hai mẹ con trợn tròn mắt.
“Đã… đã xảy ra chuyện gì thế này?” Lý Giang cũng ngây ra như phỗng.
Lâm Dương hơi ngạc nhiên, anh đánh giá vị “cảnh sát” này, rồi đột nhiên hiểu ra gì đó.
Chẳng trách mấy cô cậu này lại không sợ hãi như vậy, hóa ra… bọn họ có chỗ dựa.
“Thưa anh, anh đang nói gì vậy? Rõ ràng là trách nhiệm chính của bọn họ, sao anh có thể kêu tôi bồi thường thiệt hại cho anh ta được?” Tô Nhan cản răng chất vấn.
“Trách nhiệm thuộc về ai thì tôi tự có quyết định, cô nói không tính” Cảnh sát trừng mắt nhìn cô, đột nhiên nghiêm túc bảo: “Nghe đây, các người ngoan ngoãn đền tiền, hoặc tôi sẽ dẫn tất cả các người đi!”
Cả nhà Tô Nhan hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
“Tôi thấy cả nhà này chắc chắn không thể lấy được tiền bồi thường ra đâu, dẫn đi đi, cứ giam bọn họ vài ngày lại trước, sau đó kêu bọn họ gọi điện thoại về gom tiền. Tóm lại, nếu bọn họ không thể đưa được tiền đền xe cho tôi thì chuyện này quyết không bỏ qua!” Người đàn ông châm điếu thuốc, nói với thái độ ngạo mạn.
“Được, vậy phiền các người đi cùng tôi một chuyến!” Cảnh sát đó nói với vẻ mặt không cảm xúc.
“Không phải… anh, sao anh có thể như vậy được?”
“Có vấn đề gì thì đi với tôi về rồi nói sau, nếu có bất cứ nghi ngờ gì với cách xử lý của tôi thì có thể kháng án” Cảnh sát hừ lạnh, sau đó lấy bộ đàm ra, hình như là gọi xe tải tới. Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên mở miệng: “Được rồi, này anh, chúng tôi sẽ đền tiền”
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Tô Nhan cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, sau đó vội vàng thấp giọng nói với anh: “Lâm Dương, anh đừng gây thêm phiền phức nữa.”
“Không sao đâu, Tô Nhan, thêm một việc không bằng bớt một việc”