Chương 3031

Lời này vừa dứt, khiến hiện trường lặng ngắt như tờ.

Ba trăm nghìn đô ư?

Tất cả mọi người đều cho rằng mình đã nghe lộn.

Bao gồm cả gia đình Tô Nhan.

Lâm Dương là người thế nào, làm sao bọn họ có thể không biết được chứ?

Làm thế nào mà một người như vậy có thể có lấy ra được ba trăm nghìn đô?

Tô Nhan đột nhiên lấy lại bình tĩnh, cô kéo anh lại.

“Anh điên rồi à?” Cô nói với giọng buồn bực: “Ba trăm nghìn đô? Anh có biết đây là bao nhiêu tiền không? Anh lấy đâu ra ba trăm nghìn đô?”

Lâm Dương lắc đầu, móc một chiếc thẻ màu vàng từ trong †úi ra, rồi bình tĩnh nói: “Tô Nhan, đừng nói là ba trăm nghìn đô, cho dù là ba triệu đô cũng cói”

Nói xong, anh đưa cho người đàn ông kia, lặng lẽ bảo: “Này anh, anh có thể quẹt thẻ không?

Nếu không nhanh lên thì chúng tôi sẽ trễ mất!”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút không dám tin. “Nói thế nào đây?” Người đàn ông nhìn thoáng qua cô ả chua ngoa bên cạnh, cẩn thận hỏi.

“Vậy mà các người cũng tin sao? Đúng là nực cười! Bọn họ lái loại xe rẻ rách này mà có thể có ba trăm nghìn đô được sao? Thật sự có người có thể tùy tiện lôi ba trăm nghìn đô ra mà lại là những tên ngu dốt mặc toàn đồ đểu này sao?” Cô gái hừ lạnh đáp: “Theo tôi thấy thì các người chẳng qua chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi”

“Nói cũng đúng!”

Người đàn ông gật đầu, nhìn Lâm Dương với vẻ mặt không có cảm xúc: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có ra vẻ trước mặt tôi! Trong chiếc thẻ này của cậu vốn dĩ không có tiền, cậu chỉ đang cho rằng ở trên đường cao tốc này không có máy quẹt thẻ cho cậu thôi, đúng không?”

“Không được thì tôi có thể gọi điện chuyển khoản cho cậu!” Lâm Dương lại nói.

“Bớt con mẹ nó lộn xộn với chúng tôi, còn dám dọa chúng tôi nữa sao? Dịch Thần, lập tức dẫn bọn họ đi cho tôi!” Cô ả chua ngoa kia tức giận, trực tiếp chỉ vào mũi Lâm Dương và hét lớn lên.

Người kia nghe vậy thì gật đầu, nói với anh: “Mấy vị đi cùng chúng tôi một chuyến đi”

“Này anh, sao có thể như thế được? Anh không phân biệt đúng sai như vậy sao?” Tô Nhan nóng nảy.

Nhưng mồm mép của cô làm sao có thể nói lại mấy người này được?

Lúc này, ai cũng có thể nhìn ra được, những người này vốn đĩ cùng một giuộc!

Mọi người cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì lên xe.

Vẻ mặt của Lý Giang nặng nề.

Suốt cả quá trình, Hứa Ngọc Thanh đều mang sắc mặt đỏ gay, nghiến răng nghiến lợi, xem bộ dáng của bà ta, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống mấy người này.

“Yên tâm, không sao đâu, anh sẽ giải quyết”

Lâm Dương an ủi Tô Nhan ở bên cạnh như đang đứng đống lửa như ngồi đống than.

Nhưng không đợi cô mở miệng nói, Hứa Ngọc Thanh đã trực tiếp chửi ầm lên.

“Gậu sẽ xử lý? Cậu xử lý kiểu gì? Đều nói cậu là đồ sao chổi! Đang yên đang lành đi thể hiện làm gì?”

“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy? Chuyện này vốn không phải lỗi của Lâm Dương! Sao mẹ lại nổi giận với anh ấy?” Tô Nhan tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện