Chương 3034

Rốt cuộc thì đối phương là ai? Tại sao lại hùng hổ dọa người như vậy? Khó tránh khỏi quá ngang ngược rồi đi! “Được, tôi ngược lại muốn xem xem rốt cuộc các người là thân thánh phương nào!”

Anh lạnh lùng thì thâm, cùng đi vào với những người khác. Sau khi thẩm vấn một hồi, không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, mấy người bị yêu cầu nhất định phải gom đủ một trăm năm mươi nghìn đô trong vòng hai mươi tư giờ để bồi thường cho người tên là cậu Nông kia, nếu không bọn họ sẽ bị giam ở nơi này ít nhất là một năm trỏ lên.

Mấy người hoàn toàn không ngờ được, chạy đến Bồ Thành lánh nạn mà lại đụng phải chuyện rắc rối này.

Tô Nhan cùng đường, chỉ có thể gọi điện đến khắp nơi gom tiền.

Hứa Ngọc Thanh thì lại che mặt khóc, lớn tiếng kêu mình số khổ.

Nhưng gom nửa ngày, cô cũng chỉ gom được chín mươi hai nghìn đô, còn khoảng sáu mươi nghìn đô nữa.

“Tiên ở tài khoản công ty không thể lấy ra ngay được, cho dù bán tài sản đối lấy tiên mặt cũng không có cách nào lấy ra trong một khoảng thời gian ngắn được, bây giò phải làm thế nào đây?”

Tô Nhan gấp đến xoay mòng mòng.

Hứa Ngọc Thanh cũng nắm điện thoại với vẻ mặt ủ rũ. Ngay cả Tô Nhan mà cũng chỉ có thể gom được nhiêu đấy, trừ khi bà ta trở mặt đi đòi người nhà họ Hứa, nếu không đừng nói là sáu mươi nghìn đô, cho dù là sáu nghìn cũng không móc ra được.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên đi tới, trực tiếp nói với người cai ngục ở bên ngoài: “Chúng tôi có tiền” “Nếu chỉ là một tấm thẻ vô dụng thì bỏ đi”

“Nếu các người không muốn thẻ, vậy tôi sẽ trực tiếp dùng di động để chuyển khoản, tôi vừa quên mất di động của tôi có hệ thống thanh toán này” Lâm Dương bình tĩnh nói. “Thật sao?”

Người đó có chút bất ngờ.

“Các người đòi tiền chúng tôi, nhưng lại không tin chúng tôi có tiền, rốt cuộc các người có ý gì đây?” Anh hỏi vặn lại. Người đó hơi do dự, rồi gật đầu đáp: “Được, vậy cậu chuyển đi, nhưng chúng tôi sẽ gọi điện cho cậu Nông để xác nhận, nếu các người lại giở trò với chúng tôi, thì sẽ lại thêm một tội, cậu chắc hẳn cũng biết hậu quả là gì rồi chứ!”

Nói xong, người đó đưa một mã QR ra.

Lâm Dương cầm điện thoại quét một cái, sau đó bắt đầu thanh toán.

Không mất bao lâu, đã thanh toán xong.

Người đó lập tức gọi điện cho cậu Nông.

“Cậu Nông, chào cậu, người gây sự đã trả một trăm năm mươi nghìn đô tiền bồi thường cho ¡. Tôi muốn xác nhận với cậu một chút. Nếu cậu đã nhận được, vậy chúng tôi có thể thả người được chưa?”

“Cái gì? Trả tiền thật sao?”

Cậu Nông ở đầu bên kia điện thoại nhíu mày.

“Cậu Nông, cậu xác nhận một chút, nếu thật thì hãy thả người đi”

“Thả người? Thả người nào? Anh cho rằng ông đây thật sự vì một trắm năm mươi nghìn đô mới kiếm chuyện với bọn họ sao? Ông đây là nhìn trúng cô gái lái xe kia kìal”

“Vậy… cậu Nông, ý của cậu là..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện