Chương 3035

“Không không không, sao cậu Nông lại nói lời này? Ở Bồ Thành này, chúng tôi nào dám không nể mặt cậu!”

Người đó cuống quýt nói, không ngừng lau mồ hôi, bộ dáng rất khẩn trương.

“Nếu đã như vậy, vậy mau dẫn cô gái đó tới đây đi!”

Cậu Nông hừ một tiếng, rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Nhưng điện thoại vừa dứt, màn hình di động của anh ta đột nhiên sáng lên.

Một dãy chữ xuất hiện trên màn hình.

“Chuyển khoản thành công, tài khoản của bạn đã nhận được thành công số tiền một trăm năm mươi nghìn đô, người chuyển khoản: Phan…”

Vì màn hình nên chữ phía sau không hiển thị hết.

Cậu Nông không mở ra kiểm tra. Theo quan điểm của anh †a, một người có thể lấy ra được một khoản tiền một trăm năm mươi nghìn đô vẫn không đáng để để tâm đến.

Dù sao thì anh ta cũng là thái tử được Bồ Thành công nhận. “Hóa ra người này họ Lâm, trong cả nước này, hình như cũng không có mấy người lợi hại bắt đầu bằng họ Lâm thì phải. Hừ, nếu đã như vậy, mình nhất định phải có được cô gái này!”

Cậu Nông cười lạnh, trực tiếp thu điện thoại lại.

Trong phòng giam.

“Lâm Dương, sao anh lại có điện thoại của chủ tịch Lâm?” Tô Nhan nhìn chằm chằm vào anh, trầm giọng hỏi.

“Điện thoại này là của anh, anh là chủ tịch Lâm” Anh đáp. “Anh đừng quấy rối ở nơi này nữa có được không! Đã là lúc nào rồi! Em nói cho anh biết, có phải anh đã trộm điện thoạ của chủ tịch Lâm rồi không?” Cô tức giận bảo.

“Xem ra anh nói gì thì em cũng không tin”

Lâm Dương lắc đầu: “Nhưng không cần khẩn trương, anh đã chuyển một trăm năm mươi nghìn đô cho cậu Nông đó rồi. Anh nghĩ bọn họ cũng sẽ nhanh chóng thả chúng ta đi thôi! Tô Nhan, nếu bọn họ nhận được một trăm năm mươi nghìn đô, anh nghĩ em chắc hẳn sẽ tin thôi, đúng không?”

“Một trăm năm mươi nghìn đô! Anh dùng điện thoại chuyển qua?” Cô nhíu đôi mày liễu lại.

“Đương nhiên.”

“Thật sao?”

Tô Nhan nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng của anh nghiêm túc như vậy, trong lòng cô cũng xuất hiện từng trận hoang mang.

Lễ nào… lời anh nói là thật sao?

Nhưng hai người hoàn toàn không giống nhau mài Sao có thể là cùng một người được?

Còn nữa, nếu Lâm Dương thật sự là bác sĩ Lâm, vậy sao lại tới nhà họ Lý làm một tên ở rể mặc người bắt nạt chứ?

Lúc này, người cai ngục đã trở lại.

“Thưa anh, chồng tôi vừa mới chuyển một trăm năm mươi nghìn đô cho cậu chủ đó rồi đúng không?” Tô Nhan vội vàng đi hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện